Chương 4: Uy hϊếp

Đêm đã khuya, nến trên đèn đồng trong phòng đã cháy gần hết, Cao Sí đứng dậy, đi đến trước đèn đồng, cầm cây kéo vàng đặt trên hương án lên cắt một nhát, đem đuốc tâm cắt một đoạn.

Hắn đưa lưng về phía Yến Mị nói: “Mị Nhi, muốn cứu a cha cùng a huynh của nàng cũng không dễ dàng, bổn vương nơi này có cái biện pháp, liền xem nàng nguyện ý hay không.”

Từ sau khi Thành Dương Hầu phủ xảy ra chuyện, Yến Mị mỗi ngày đều suy nghĩ cứu a cha cùng huynh trưởng như thế nào, nhưng nàng đang ở Giáo Phường Tư, ra ngoài tự do đều không có, căn bản vô lực đi cứu a cha.

Lúc này hắn đã buông cây kéo xoay người lại, nhìn về phía Yến Mị.

Yến Mị không có do dự, vội vàng gật đầu, nhuyễn thanh nói: “Ta đương nhiên muốn cứu, mặc kệ biện pháp gì, Yến Mị đều nguyện thử một lần, nếu là có thể cứu a cha cùng a huynh ra, Yến Mị tất kết cỏ ngậm vành lấy tạ điện hạ.”

Cao Sí thấy Yến Mị muốn vội vàng cứu người, lại ngoan ngoãn dịu ngoan, có chút đắn đo.

Tuy nói dung mạo này sinh diễm vũ, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, hắn nhớ rõ nàng mới mười sáu, tâm tư đơn thuần, cũng dễ dàng lợi dụng.

Hắn đã sớm hạ quyết tâm, lúc này đem lời nói trong lòng đều nói ra: “Mị Nhi, năm xưa a cha ngươi đề nghị xoá Tây Bắc quân, cùng Nhϊếp Chính Vương rất có hiềm khích, lần này Nhϊếp Chính Vương liền mượn cơ hội diệt trừ a cha ngươi, nếu muốn cứu a cha ngươi, chỉ có diệt trừ Nhϊếp Chính Vương, mới có thể giúp a cha ngươi lật lại bản án.”

Yến Mị cũng không ngốc, Cao Sí nói tới đây, nàng đã hiểu được đại khái.

Cao Sí ý tứ nói là việc của Thành Dương Hầu phủ là Mộ Kỳ làm, Yến Mị nửa tin nửa ngờ, nàng tuy không hiểu biết Nhϊếp Chính Vương Mộ Kỳ, nhưng nàng đã nghe nói về những gì hắn đã làm.

Mộ Kỳ tuổi còn trẻ được mện danh là Bắc Tề “Chiến thần”, thống lĩnh 30 vạn quân Tây Bắc, dụng binh như thần, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi không có đối thủ, sau khi hắn nhập kinh nhanh chóng nâng đỡ tân đế đăng cơ, bình định hiến vương phản loạn, quét sạch thế lực phản động trong triều, một người như vậy sẽ sử dụng thủ đoạn đối phó với a cha nàng, nàng thật không tin, nhưng trong lòng nàng cũng rõ, a cha cùng Mộ Kỳ đích thực có thù oán.

Nàng rất nhanh cũng hiểu được, Cao Sí sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này, hắn cứu nàng, là muốn lợi dụng nàng đi đối phó Mộ Kỳ.

Phải đối phó với Nhϊếp Chính Vương quyên thế ngập trời, nói dễ hơn làm, Yến Mị rũ mắt che lại đáy mắt lạnh lẽo nói: “Vương gia nói nhưng thật ra có đạo lý, chẳng qua Yến Mị cũng chỉ là một nữ tử, có năng lực gì đi đối phó Nhϊếp Chính Vương?”

Khóe miệng Cao Sí hơi cong, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, như là dụ dỗ nói: “Mị Nhi, có một số việc cũng không cần dựa vào năng lực, theo ta mà nói, người khác so với ngươi đều không thích hợp, ngươi xinh đẹp như vậy, bổn vương không tin người nọ sẽ không động tâm.”

Mỹ nhân kế chính là vũ khí sắc bén.

Tựa hồ sợ Yến Mị hiểu lầm, hắn lại bỏ thêm một câu, thanh âm ôn nhu như nước: “Mị Nhi, bổn vương làm như vậy, không phải vì chính mình, là thật sự muốn giúp ngươi cứu cả nhà.”

Thần sắc hắn đặc biệt chân thành, chỉ kém không có thề với trời.

Đôi mắt quả hạnh của Yến Mị hơi mở to, nàng mím đôi môi hồng, nhìn Cao Sí, đánh giá hắn từ đầu đến cuối, như thể đây là lần đầu tiên nàng biết hắn, nàng không bao giờ nghĩ rằng Cao Sí sẽ hư tình giả ý nói ra những lời này.

Hóa ra cái gọi là ôn tồn lễ độ đều là giả, hắn cùng Cao Luyện giống nhau, đều nhớ nhung quyền thế, dã tâm Cao Luyện viết ở trên mặt, mà hắn càng thâm trầm cũng càng có tâm cơ.

Hắn ngoài miệng nói không phải vì chính mình, kỳ thật chính là muốn lợi dụng nàng sử dụng mỹ nhân kế đối phó Mộ Kỳ, nếu thật sự diệt trừ Mộ Kỳ, tân đế yếu ớt kia căn bản không phải đối thủ của hắn, đến lúc đó dễ như trở bàn tay mà đoạt được ngôi vị hoàng đế.

Hoài Vương, ơi Hoài Vương, cũng thật không đơn giản.

Thấy Yến Mị không nói lời nào, mày liễu hơi chau, đôi mắt hạnh đào ngập nước, suy nghĩ chạy loạn, tựa hồ đang do dự.

Cao Sí biết nàng đẹp, vẻ đẹp mê người, nhưng nhìn nàng từ khoảng cách gần như vậy hồi lâu, trong lòng hắn như có lửa đốt, làm miệng lưỡi hắn khô khốc.

Nói thật ra, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, đưa cho Mộ Kỳ thật là quá đáng tiếc.

Cao Sí trong lòng không tha, nhưng vì nghiệp lớn, hắn chung quy bình tĩnh lại, hắn tiếp tục dụ dỗ nàng nói: “Yến Mị, ngươi cũng biết bổn vương vẫn luôn thích ngươi, chỉ cần diệt trừ Mộ Kỳ, bổn vương liền đem ngươi về bên người, để ngươi làm Vương phi của ta, được không?”

Yến Mị cụp mắt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Cao Sí, Cao Sí làm vẻ ta đây như vậy, khiến nàng buồn nôn, hiện tại cuối cùng nangf cũng là thấy rõ gương mặt thật của hắn

Nói thật, vị trí Hoài Vương phi kia nàng thật khinh thường.

Nàng vốn tưởng rằng đã tìm được người cuối cùng nguyện ý đứng ra giúp đỡ mình, ai ngờ lại gặp phải một con sói đội lốt cừu, giả vờ dùng tình cảm để lấy lòng nàng

Yến Mị trước đây không thích Cao Sí, thấy rõ gương mặt thật của hắn, lúc sau liền càng thêm chán ghét.

Nhưnh dùng thế nào đi chăng nữa Yến Mị biết hôm nay nàng cũng không có lựa chọn khác, thay vì quay trở lại Giáo Phường Tư bị bắt hiến vũ.

Tương lai không biết đem tấm thân trong trắng của mình bán cho nào nam nhân nào, còn không bằng đi đến Tây Bắc vương phủ thưt sức, có lẽ có thể thay đổi tiền đồ.

Thuận tiện điều tra một chút chân tướng này.

Nếu Mộ Kỳ thật là kẻ chủ mưu đằng sau, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp vặn ngã hắn.

Rốt cuộc, Yến Mị phảng phất suy nghĩ cẩn thận, môi đỏ mở ra, nàng ăn nói nhỏ nhẹ nói: “Yến Mị hiểu khổ tâm của Vương gia, nhưng mà Yến Họa còn ở Giáo Phường Tư, nếu là nô rời đi, không biết nàng sẽ bị người nào khi dễ.”

Trên mặt Yến Mị không lộ ra bất kỳ oán hận nào, ngược lại lộ ra vẻ cam chịu, điều này khiến Cao Sí rất hài lòng, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.

Vừa rồi hắn thật vất vả đối với nàng biểu lộ tâm ý, nhưng nàng lại không đáp lại.

Hắn cũng không vội, dù sao tương lai còn dài, chờ sau khi đem Mộ Kỳ diệt trừ, hắn sẽ đem nàng đoạt lại.

Sự tình của Yến Họa hắn phá lệ thống khoái: “Yến Họa sự tình giao cho bổn vương, bổn vương sẽ đem nàng từ Giáo Phường Tư mang ra."

Cao Sí tuân thủ hứa hẹn, ngày hôm sau liền đem Yến Họa từ Giáo Phường Tư mang ra.

Chỉ là Yến Mị không có gặp Yến Họa, Cao Sí chỉ mang về một chi con bướm khảm minh châu kim bộ diêu, giống nhau như đúc cái của nàng.

Khi Yến Mị nhìn thấy chi kim bộ diêu khi, thần sắc ngẩn người, hai chi bộ diêu này là di vật mẹ để lại cho hai tỷ muội nàng, dễ dàng sẽ không rơi vào trong tay người khác, ngày ấy nàng từ Tuấn Dương Hầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu chạy ra, cũng chưa quên đem kim bộ diêu mang theo.

Bây giờ, bộ diêu này lại ở trong tay Hoài Vương, Yến Mị hiểu ý nghĩa của nó.

Yến Mị duỗi tay lấy chiếc cây trâm, nắm ở lòng bàn tay, phía trên cây trâm hoa văn cộm mềm mại vào lòng bàn tay, nghĩ đến Thất nương, sống mũi đau xót, cúi đầu nói: “Vương gia có không báo cho Thất nương nơi ta đi?”

Làm các tỷ muội nàng chia lìa, Cao Sí cũng biết không phải đạo nghĩa, nhưng hắn không thể không làm như vậy, hắn nâng lên đôi tay đỡ lấy bả vai Yến Mị, ôn nhu nói: “Mị Nhi, Thất nương hiện giờ rất an toàn, ngươi không cần lo lắng, chờ thời điểm tới rồi, bổn vương tự nhiên sẽ an bài hai người tỷ muội các ngươi gặp mặt.”

Yến Mị hiểu ý hắn.

Cao Sí muốn nàng nghe lời, cho nên mang Yến Họa giấu đi, có nhược điểm này ở trong tay, Yến Mị sẽ không phản kháng hắn.

Yến Mị cụp mắt che lại trong mắt lạnh lẽo, nàng hơi uốn gối hành lễ, tránh đi đối tay Cao Sí, môi đỏ mấp máy: “Nô tạ vương gia, Vương gia yên tâm, nô tất nhiên sẽ vì Vương gia hết sức tận tụy, chỉ cầu Vương gia có thể giúp nô bảo vệ Thất nương thật tốt.”

“Đây là đương nhiên.” Cao Sí thấy Yến Mị cũng không cảm xúc bất mãn gì, lúc này mới yên tâm.

Yến Mị ở lại vương phủ, mỗi ngày khiêu vũ luyện đàn, cuộc sống sung túc an nhàn, chớp mắt đã qua hơn một tháng, đến ba tháng, hoa đào trong phủ Hoài Vương nở rộ, Cao Sí nói muốn nàng chuẩn bị, không bao lâu nữa hắn liền mở tiệc mời Nhϊếp Chính Vương Mộ Kỳ.

Tây Bắc vương phủ.

Chỉ thấy trước mặt bụi mù mịt bay, một đám người từ trong bụi đất xông tới, lính gác cổng nghiêng người nhìn, chỉ thấy nam tử cầm đầu mặc giáp đen, dáng người cường tráng, thẳng tắp như tùng, dưới ánh mặt trời khuôn mặt càng tuấn tú. Đường nét rõ ràng, các nét trên khuôn mặt có chiều sâu ba chiều, dù nhìn từ xa cũng toát ra khí chất khó cưỡng.

Đợi ngựa ở trước cửa phủ dừng lại, Mộ Kỳ xoay người từ trên lưng ngựa xuống, thị vệ thần sắc nghiêm túc, đồng thời hành lễ hô to: “Vương gia!”

Mộ Kỳ năm nay hai mươi lăm tuổi, khi hắn hai mươi tuổi đã vang danh khắp thiên hạ, triều dã trong ngoài, thậm chí nước láng giềng không một ai không biết Mộ Kỳ uy danh, Tây Bắc quân trên dưới đối với hắn kính phục không thôi, lúc này thấy hắn, ngay cả tư đều đoan chính rất nhiều.

Mộ Kỳ không để ý tới binh lính, thẳng bước vào cửa,bộ giáp đen trên người phản chiếu ánh sáng băng giá dưới ánh mặt trời, khiến hắn càng lạnh như băng. Trong phủ, hạ nhân đứng sang một bên hành lễ, không dám ngẩng đầu lên.

Mộ Kỳ thay đổi thường phục đi thư phòng, không bao lâu, Tần Phong liền cầm thiệp mời từ bên ngoài tiến vào, hắn tiến lên đưa cho Mộ Kỳ: “Vương gia, đây là thiệp mời từ phủ, Hoài Vương, Hoài Vương gần đây mua một đám nhạc nhập phủ, muốn mời Vương gia đi trong phủ thưởng thức ca vũ.”

Mộ Kỳ vươn ngón tay thon dài nhận lấy thiệp mời, thiệp mời được in bằng chữ vàng trên nền đen, hắn cũng không thèm đọc, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng: “Trong mắt đối với người ngoài, Hoài vương ôn nhu, đoan chính, nhân từ hiếu thuận, hiện tại Hoàng Đế mới băng hà bốn tháng, hắn lại muốn mở yến hội, việc này thực kỳ quặc."

Mặc dù triều đình hạ lệnh hoàng tử cùng các đại thần trong ba tháng không được mở yến nhạc, nhưng đối với Hoài Vương một người rất giỏi ngụy trang, hắn ít nhất mặt ngoài sẽ diễn trò làm tròn thanh danh của mình nhân từ và hiếu thảo, vì sao lần này lại thiếu kiên nhẫn như thế.

Trong lòng Mộ Kỳ suy đoán các loại khả năng, Cao Luyện vừa chết, địa vị Cao Sí ở trong triều cũng là ngập nguy cơ.

Hiện giờ vây cánh Cao Luyện đều đã quét sạch, hắn đích thực đem ánh mắt đặt ở trên người Cao Sí, tuy rằng là con của vợ lẽ, nhưng cũng chiếm thân phận trưởng tử, từ góc độ địa vị, Cao Luyện so với tân đế Cao Dục ngày nay càng có tư cách kế thừa đại thống, chỉ tiếc hắn không số phận kka

Cao Sí mặt ngoài không có động tác gì, ngược lại một mặt bảo vệ mình mình, cũng không đại biểu hắn thật sự đối với vị trí kia không có ý đồ.

Nếu hắn có ý đồ mưu phản nghịch, Mộ Kỳ liền sẽ không chút do dự diệt trừ hắn.

Cao Sí là sợ chính mình sẽ giống Cao Luyện, cho nên tình nguyện bị người khác lên án cũng muốn mở yến hội, có lẽ chính là vì làm cho hắn xem, dù sao danh nghĩa nhân nghĩa cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình.

Tần Phong là hộ vệ Mộ Kỳ, cũng là tâm phúc hắn, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ từ trước đến nay cực tốt, Tần Phong nói: “Nếu kỳ quặc, Vương gia không ngại đi Hoài Vương phủ nhìn xem.”

Mộ Kỳ đem thiệp mời mở ra, bên trong viết đều là một ít khuôn sáo cũ nói, hắn chỉ nhìn ngày, liền khép lại thiệp mời, để ở trên án thư, ngón tay thon dài trắng nõn của nam nhân ở trên án thư nhẹ nhàng gõ gõ nói: “Ngươi nói rất đúng.”

Hắn muốn nhìn xem, Cao Sí muốn chơi cái gì.