Đồ mi viện.
Quân kiều ăn món thịt lợn hấp với bột lá sen rất vui vẻ, còn khen tay nghề nấu ăn của đầu bếp phương nam rất tốt, phụ thân Quân Kiều ở phương nam làm quan, khi nàng mười bốn tuổi mới đi theo cha mẹ đi vào Ngọc Kinh, tuy ở Ngọc Kinh đã hơn hai năm, nhưng vẫn là thích hương vị của phương nam.
Khi Ngọc Lan tới trong viện, nghe thấy nàng khen ngợi đầu bếp, Ngọc Lan cười nói: “Muội và tỷ tỷ nhập phủ lâu như vậy, Vương gia có từng quan tâm qua ăn uống của chúng ta, nhưng vị Đường Lê Viện kia, thật là có phúc khí.”
Nụ cười trên khóa miệng Quân Kiều cứng lại: “Lời này của muội muội có ý gì?”
Ngọc Lan nhàn nhạt nói: “ Vị Đường Lê Viện mới đến kia, vương phủ liền có thêm một đầu bếp, nghe nói vị kia thích đồ ăn phương nam, hôm nay còn ăn thêm nửa chén cơm.”
Quân Kiều nghe xong, niềm vui trong lòng biến mất, nàng buông đôi đũa ngọc trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng: “Kể từ khi tiểu tiện nhân kia vào trong phủ, Vương gia đã một ngày cũng không có tới trong viện chúng ta, chỉ cần nàng có một ngày còn ở lại trong phủ, chúng ta không thể chiếm được sủng ái của Vương gia, muội muội chẳng lẽ có thể chịu đựng sao?”
Ngọc Lan vẫn luôn là người khôn ngoan an phận, chỉ cười nói: “Hiện tại nàng đang được sủng ái, đắc tội nàng cũng không có ích lợi gì cho tỷ và muội”
Miệng nàng nói như vậy, kỳ thật lại là cố ý vô tình gia tăng địch ích của Quân Kiều đối Yến Mị, nàng không thích Yến Mị, cũng không thích Quân Kiều, nếu hai người kia đấu với nha, trong đó có một người bại, đối với nàng đều có lợi.
Quân Kiều không để bụng: “Ta chính là chất nữ của Thái Hậu, sẽ đắc tội không nổi một vũ cơ từ Giáo Phường Tư tới sao?” Quân Kiều thường xuyên lấy cái này khoe ra, nhưng nàng cũng chỉ là Thái Hậu thứ muội chất nữ nhà chồng bà con xa, nếu không vì sao sẽ bị Thái Hậu tùy tiện đưa tới làm thϊếp cho người khác
Trong lòng nàng đối với Ngọc Lan âm thầm khinh thường, Ngọc Lan xuất thân là cung nữ, ngày thường cẩn thận chặt chẽ, một chút can đảm đều không có.
Cho dù nàng thật sự làm chuyện gì với Yến Mị, liệu Mộ Kỳ có mạo hiểm đắc tội Thái Hậu để làm chuyện gì với nàng không? Nàng cảm thấy Mộ Kỳ sẽ không làm như vậy.
Nữ nhân kia còn không phải chỉ là dựa vào một khuôn mặt sao, trừ cái này ra, nàng còn có cái gì tốt so với nàng?
Nếu gương mặt kia bị huỷ hoại, nàng còn lấy cái gì mê hoặc Vương gia?
Bên kia, Yến Mị được Mộ Kỳ đối tốt, tự nhiên muốn cảm tạ hắn.
Tuy nói Mộ Kỳ mời đầu bếp đến, chưa chắc hoàn toàn là vì nàng, nhưng nàng làm bộ hiểu lầm cũng không có việc gì, tóm lại nàng muốn tìm lý do để tiếp cận hắn.
Mộ Kỳ đi quân doanh, mãi đến ba ngày sau mới hồi phủ.
Yến Mị sau khi nghe được tin tức, liền nấu tổ yến tự mình đưa qua, lúc đi, nàng còn lên theo vòng tay dương chi ngọc mà Mộ Kỳ tặng cho nàng.
Lúc Yến Mị đến đó, Quân Kiều bên kia cũng mang theo Tê Hương đi tới, trong tau Tê Hương xách theo một hộp đồ ăn, nhìn dáng vẻ cũng là tặng đồ lại đây.
Quân Kiều đã coi Yến Mị trở thành kẻ thù của mình, , gặp mặt tự nhiên không có sắc mặt gì tốt, nàng lãnh trào nói: “Yến Mị, ngươi không hổ là từ Giáo Phường Tư ra, bản lĩnh đoạt nam nhân cũng thật lợi hại.”
Quân Kiều mỗi lần thấy nàng, đều sẽ lấy việc nàng ở Giáo Phường Tư tới châm chọc nàng, hai người dù sao đã xé rách mặt, nàng cũng không cần thiết tiếp tục làm bộ thân thiện, nàng mỉm cười nói: “Muội thấy bản lĩnh của tỷ tỷ cũng không yếu, nghe nói gần đây tỷ tỷ còn đang học quy củ, chép 《nữ đức》, 《nữ giới》, hiện giờ cũng không biết hai quyển sách kia đã chép xong chưa, lại chạy tới nơi này của Vương gia, tỷ tỷ cũng không sợ Vương gia không vui sao?”
Vừa nói, nàng vừa nâng tay lên vuốt tóc mái ra sau tai, lúc này, cổ tay áo trượt xuốn, lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng, phía trên có đeo một chiếc vòng tay dương chi ngọc.
Yến Mị còn có mặt mũi ở trước mặt nàng yêu cầu việc học quy củ chép sách, nàng cũng không biết Yến Mị cũng bị phạt, chỉ là Yến Mị chép ít hơn, chép xong rồi liền giao cho Tần ma ma, cánh mũi Quân Kiều đều bốc hỏa, đột nhiên nhìn tháy màu sâc nhu hòa của chiếc vòng tay, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, sắc mặt Quân Kiều liền thay đổi, nhíu mày: “Chiếc vòng tay này là đến từ đâu?”
Khóe miệng Yến Mị hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nàng nhẹ giọng nói: “Còn có thể đến từ đâu, đương nhiên là Vương gia ban thưởng.”
Ánh mắt Quân Kiều dừng ở chiếc vòng tay, hai tròng mắt phảng phất muốn phun ra hỏa, cặp vòng tay này nàng từng nhìn thấy ở trong cung Thái Hậu, Thái Hậu từ chối muốn ban thưởng cho nàng, nhưng sau đó Thái Hậu lại đưa chúng cùng với những thứ quý giá khác thưởng cho Mộ Kỳ, nàng đã tâm tâm niệm niệm hồi lâu, chờ một ngày nào đó Vương gia có thể ban thưởng cho nàng, không nghĩ tới Vương gia lại đưa cho con hồ ly tinh này, cái này làm sao không khiến Quân Kiều không sinh khí!
Hàm răng bạc của Quân Kiều sắp vỡ vụn, nàng tức giận đến muốn chửi rủa, nhưng Yến Mị lại không để ý đến nàng, dẫn Đường Khê vào trong viện.
Quân Kiều không chịu yếu thế, vội vã đuổi theo.
Tới trong đình viện, hai người đều bị Tần Phong ngăn cản, Tần Phong hỏi: “Hai vị phu nhân, tới đây có chuyện gì?”
Quân Kiều sợ Yến Mị vào thư phòng trước mình, vội vàng nói: “Nghe nói Vương gia ở quân doanh ba ngày, cho nên ta đặc biệt nấu tổ yến đưa tới cho Vương gia tẩm bổ thân thể.”
Ánh mắt Tần Phong nhìn lướt qua hai người một cái, sau đó sau hỏi: “Hai vị phu nhân đều là nấu tổ yến sao?”
Yến Mị gật đầu, không có phủ nhận.
Tần Phong đi vào thư phòng thông báo cho Mộ Kỳ biết, Mộ Kỳ đang xử lý thư của quan viên phía dưới gửi đến, nghe xong không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ cau mày: “Đồ vật giữ lại, kêu các nàng đi, bổn vương hiện tại không rảnh.”
Tần Phong đi ra, nói theo như lời của Mộ Kỳ báo cho hai vị, Quân Kiều lúc đầu không cam lòng, nhưng nghĩ đến Mộ Kỳ cũng không gặp Yến Mị, tức khắc yên tâm rất nhiều, kêu Tê Hương đem tổ yến giao cho Tần Phong.
Nếu Mộ Kỳ không muốn nhìn thấy nàng, Yến Mị cũng không cưỡng cầu, hòa khí cười nói: “Làm phiền Tần hộ vệ.”
“Phu nhân khách khí.”
Yến Mị xoay người từ trong tay Đường Khê lấy hộp đồ ăn giao cho Tần Phong.
Lúc này, Đường Khê nói một câu: “Vẫn là để nô tỳ đưa đến, phu nhân vừa rồi đang nấu tổ yến bị bỏng ngón tay."
Nói xong, nàng tiến lên, đem hộp đồ ăn giao cho Tần Phong, Tần Phong liếc nhìn Yến Mị, nhưng thấy đối phương thần sắc đạm nhiên, phảng phất không để trong lòng, hắn vẫn chưa nhiều lời, cầm theo hộp đồ ăn đi vào thư phòng.
Tròn thư phòng, Tần Phong đem hai phần tổ yến để ở trên án, dò hỏi Mộ Kỳ: “Vương gia muốn uống của ai làm?”
Mộ Kỳ nhìn lướt qua hộp đồ ăn, dừng ở hộp đồ ăn bên trái, Tần Phong nhớ rõ đây là của Yến Mị, hắn ngầm hiểu nói: “Vừa mới nãy nghe Đường Khê nói Yến phu nhân vì nấu tổ yến, ngón tay đều bị bỏng, Vương gia có muốn nếm thử nàng làm hay không?”
Ngón tay bị bỏng? Trong mắt Mộ Kỳ hiện lên hình ảnh những ngón tay nhợt nhạt bị đốt cháy đỏ bừng.
Hắn buông lang hào trong tay xuống, ngước mắt nói: “Mời Yến Mị tiến vào hầu hạ.”
Bên ngoài, Yến Mị cùng Quân Kiều đang đi ra khỏi sân, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Tần Phong: “Yến phu nhân dừng bước, Vương gia mời phu nhân tiến vào.”
Khi Yến Mị xoay người, nhìn thấy sắc mặt Quân Kiều trắng bệch, nàng nở một nụ cười quyến rũ với Quân Kiều, đi vào thư phòng.