Chương 14: Động tâm

Không bao lâu, Đường Khê an bài mấy nha hoàn đem đồ ăn mang lên.

Vừa rồi Đường Khê phái người đi vào phòng bếp nói, phòng bếp bên kia biết Mộ Kỳ ở Đường Lê Viện dùng cơm, bởi vậy mang nhiều đồ ăn lại đây.

Từ khi Yến Mị được sủng, phòng bếp đưa đồ ăn tới so với trước khi mới tới ngon hơn rất nhiều, hôm nay bãi ở thực án có thịt heo chưng lô bặc, canh thịt dê, dương xỉ, rau nhút chưng lư ngư, măng xào xuân, bánh cò trắng, bánh ngũ sắc, cùng chén cháo gà sánh mịn và bánh canh nóng hổi.

Tuy nói là ở Tây Bắc Vương phủ tiếng tăm lừng lẫy, nhưng thức ăn của Mộ Kỳ cũng không tốt hơn mấy phú hộ bình thường, điều này cho thấy hắn cũng không phải là người sang trọng.

Đường Khê đem bánh canh đến trước mặt Mộ Kỳ, lấy một chén nhỏ giúp Yến Mị múc một chén cháo gà.

Lúc Mộ Kỳ ăn cơm thường không nói một lời, khi cái miệng nhỏ của Yến Mị uống cháo, dùng đôi mắt liếc mắt tư thế của nam nhân khi ăn cơm, chỉ thấy nam nhân ngồi ngay ngắn, dáng người cao thẳng như cây thanh tùng, tốc độ hắn ăn cơm so với người bình thường rất nhanh, nhưng cách ăn tương đối không khó coi, ngược lại rất ưu nhã, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất công tử quý tộc.

Yến Mị thầm nghĩ, tướng mạo của Nhϊếp Chính Vương này thật là tốt, cho dù hắn không có quyền thế ngập trời, chỉ riêng khuôn mặt tuấn tú này thôi cũng có thể khiến bao trái tim nữ tử rung động.

Mộ Kỳ chuyên tâm ăn cơm, không nhìn đến Yến Mị bên cạnh, ăn xong đặt bát đũa xuống, mới phát hiện Yến Mị ngồi ở bên cạnh mình đã lâu.

Chén cháo gà kia Mộ Kỳ không có động, còn có một đại chung, có thể thấy được Yến Mị cũng không có ăn nhiều.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi sao?” Mộ Kỳ nhàn nhạt hỏi.

Ánh mắt của nam nhân dừng ở trên gương mặt kiều nộn của nữ tử đối diện, vừa rồi uống chén cháo nóng, khuôn mặt nàng lộ ra màu sắc phấn hồng.

Yến Mị sợ hắn nhìn ra chút cái gì, vội vàng cúi đầu nói: “Không phải…… Thϊếp từ nhỏ đã ăn ít như vậy.”

Lượng cơm nàng ăn vẫn luôn không lớn, đặc biệt là sau khi tới Giáo Phường Tư, Sở nương yêu cầu nàng bảo trì dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, không được ăn nhiều, lượng cơm mỗi ngày thậm chí còn nhỏ hơn trước, sau mấy tháng, Yến Mị đã quen với nó, còn một mặt khác nữa là tay nghề đầu bếp Tây Bắc vương phủ đích thực không phù hợp khẩu vị nàng.

Mặc dù vừa rồi Mộ Kỳ ăn cơm không có nhìn nàng, nhưng tiểu nương tử động đũa ăn đồ ăn nào trong lòng hắn rõ rành rành, rau nhút chưng lư ngư, măng xào xuân, là nàng ăn rất nhiều, đến nỗi thịt heo chưng lô bặc, canh thịt dê một ngụm đều không có động, bánh cò trắng, bánh ngũ sắc chỉ ăn nửa khối.

Thấy nàng khi nói chuyện lại cúi đầu, hiển nhiên là có chút chột dạ, trong lòng Mộ Kỳ đã hiểu, đầu bếp Tây Bắc vương phủ là hắn từ Tây Bắc mang về, làm đồ ăn đều là đều là hắn thích, cũng không có suy xét những người khác quá nhiều, Yến Mị là đích nữ của thành dương hầu phủ, từ nhỏ ở trong phủ lớn lên, cho nên đồ ăn ở đây không phù hợp khẩu vị nàng là bình thường.

Nếu nàng không nói, Mộ Kỳ cũng không có hỏi nhiều.

Nhìn thấy nàng lấy khăn lau môi, đôi môi ấy ướt đẫm nước cháo, đỏ tươi căng mọng, Mộ Kỳ nhớ tới bộ dáng lúc nàng cắn môi khóc dưới thân hắn, yết hầu xiết chặt, hắn đứng dậy, đối Yến Mị nói câu: “Nên làm chính sự.”

Yến Mị sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu hắn nói “Chính sự” là cái gì, nam nhân liền bắt lấy cánh tay của nàng, vặn người lên, sau đó bế ngang lên đi vào nội thất.

Tới khi nằm trên giường, Yến Mị cuối cùng hiểu được, má nàng nóng như lửa đốt, ửng đỏ lan xuống tới cổ.

Mộ Kỳ ngồi ở bên cạnh giường, nhéo cái cằm trắng như tuyết của nàng, hơi nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Giúp bổn vương thay quần áo.”

Yến Mị ngượng ngùng “Ừ” một tiếng, chống giường ngồi dậy, đôi tây mềm mại giúp Mộ Kỳ cởi đai lưng ra.

Cơ bắp nam nhân cuồn cuộn, như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, Yến Mị ngước mắt nhìn thoáng qua, mặt thậm chí còn đỏ hơn trước.

Mộ Kỳ thấy nàng cúi đầu, vành tai trắng nõn chuyển sang màu hồng đậm, giống như là những viên trân châu, Mộ Kỳ câu môi nói: “Sao giống như tiểu tức phụ như thế, ngươi không phải lần đầu tiên thấy.”

Mộ Kỳ ngày thường rất nghiêm túc, nhưng khi ở trên giường. Phía trên giường , nói chuyện rất làm càn, về điểm này da mặt Yến Mị ở trước mặt Mộ Kỳ căn bản là không đủ.

Trong lòng Yến Mị thầm mắng Mộ Kỳ không đứng đắn, mặt ngoài lại rũ đầu xấu hổ không nói.

Dáng vẻ này của nàng ở trong mắt Mộ Kỳ, lại là một loại vũ mị động lòng người, ánh mắt Mộ Kỳ có chút nóng, thấp giọng nói: “Trên người của ngươi, là tự mình làm, hay là bổn vương giúp ngươi?”

Yến Mị ngẩng đầu liếc nam nhân một cái, nàng rõ ràng thẹn thùng muốn chết, nhưng vẫn là cắn răng nhẹ giọng nói: "Thϊếp tự mình làm."

Nàng cúi đầu vươn những ngón tay trắng nõn ra, run rẩy cởi bỏ đai lưng bên hông, đai lưng vưa được buông lỏng, chiếc váy thêu hoa thu hải đường màu bạc trượt xuống giường.

Mộ Kỳ liên tiếp bốn năm ngày không chạm vào nàng, những dấu vết xanh tím trên người nàng biến mất, biến thành một viên ngọc trắng sáng ngời như tuyết đầu mùa. Mộ Kỳ cũng trắng, nhưng mà chung quy so ra kém với thân thể lóa mắt của nàng.

Giây lát, màn giường rơi xuống, hai người bên trong quấn lấy nhau như đường xoắn

Đường Khê đứng ở phía sau mành, xấu hổ đến mức mặt đỏ nóng lên, hận không thể vùi đầu vào trong cổ.

Trong lòng âm thầm lo lắng về chiếc giường Bạt Bộ đang rung lắc.

Tiếng trống bên ngoài đánh hai lần, động tĩnh trong phòng cuối cùng cũng lắng xuống.

Đường Khê nghe thấy tiếng gọi từ bên trong, vội vàng kêu nha hoàn bên ngoài mang nước vào phòng tắm, còn nàng thì vào nội nhật dọn dẹp cho hai vị chủ tử.

Thấy Đường Khê đi, Yến Mị duỗi tay kép chăn mỏng che lại thân thể mình, Mộ Kỳ đã mặc tốt quần áo, thấy hắn phải đi, Yến Mị nghĩ hắn mỗi ngày xong làm xong sự, lúc sau liền đi, giống như xem nàng là một công cụ, trong lòng nổi lên điểm ủy khuất, nàng bỗng nhiên vươn tay bắt lấy ống tay áo Mộ Kỳ: “Vương gia tối nay không thể qua đêm ở nơi này của thϊếp sao?”

Mộ Kỳ quay người lại, Yến Mị vẫn đang nằm, duỗi một cánh tay trắng nõn mỏng giữ chặt hắn, mái tóc đen xõa bừa bãi trên gối, thái dương lộn xộn, khuôn mặt như một cây thu hải đường đang ngủ say, đỏ mặt say đắm. Đôi mắt hạnh nhân vừa quyến rũ vừa ngượng ngùng, khóe mắt hiện lên một chút đỏ hoe, nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, tròng lòng Mộ Kỳ lại sinh ra cảm giác khó hiểu.

Hắn hít một hơi, áp xuống cổ xao động đang nhảy lên trong lòng, giơ tay kéo ngón tay Yến Mị ra: “Bổn vương còn có việc, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Sáng hôm sau, Mộ Kỳ vừa lúc đang nghỉ ngơi tắm gội, tập một bộ quyền anh trong sân, dùng đồ ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài, Tần Phong đi theo: “Vương gia, ngài đi doanh trại sao?”

Nửa năm trước, khi Mộ Kỳ nhập kinh, mang theo mấy ngàn Tây Bắc quân, hiện giờ đều ở ngoài thành hạ trại, bất cứ khi nào có thời gian hắn đều đến doanh trại ngoài thành xem tướng sĩ luyện tập.

Mộ Kỳ lắc đầu: “Không đi, ta hẹn Nhạc Châu Vương uống rượu.”

Hai người hẹn nhau ở phường quán rượu Ngọc Kinh Bình Khang.

Lúc Mộ Kỳ đến, Nhạc Châu Vương cùng Cao Cảnh Hành đã tới, nhìn thấy Mộ Kỳ, Cao Cảnh Hành đứng dậy, chắp tay hô: "Hàn Sơn."

Mộ Kỳ, tự Hàn Sơn.

“Sinh Con Trai”

Cao Cảnh Hành, tự Con Trai.

Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế tựa cao, Cao Cảnh Hành vỗ tay hai cái, một Hồ cơ lắc mông tiến tới rót rượu cho hai người.

Hồ cơ kia sinh mỹ diễm quyến rũ, ánh mắt ở trên người hai người đảo quanh, chỉ thấy Cao Cảnh Hành môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, cực kỳ văn nhã tuấn tú, trong khi Mộ Kỳ thì cao lớn tuân tú dáng vẻ như mặt trời, không chỉ có đường nét tuấn mỹ không tì vết mà trên người còn toát ra khí chất hung hãn uy nghiêm

Hồ cơ vũ mị đảo con mắt quyến rũ của mình, quỳ gối bên chân Mộ Kỳ, nở nụ cười quyến rũ giơ chén rượu lên, giúp hắn bồi rượu, Mộ Kỳ chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, vẫn chưa duỗi tay đón lấy: “Đi xuống.”

Hồ Cơ nhìn ra được thân phận hắn bất phàm, nàng không dám đắc tội hắn, liền đặt chén rượu xuống, vội vàng lui ra ngoài.

Cao Cảnh Hành thấy một màn như vậy, trêu chọc hai câu: “Nghe nói ngươi gần đây mới nạp một thϊếp thất, tư dung tuyệt sắc, đương nhiên dung mạo tầm thường tự nhiên là chướng mắt.”

Kỳ thực hắn sai rồi, khi không có Yến Mị, Mộ Kỳ không thích bất kỳ nữ nhân nào ở Ngọc Kinh.

Mộ Kỳ bưng chén rượu lên,.nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngước mắt nói: “Tin tức của ngươi cũng thật linh thông.”

Ý cười trên mặt Cao Cảnh Hành không giảm: “Toàn Ngọc Kinh mọi người đều đã biết, ta vì sao không thể biết, nhìn ngươi bây giờ thần sắc rạng rỡ, nhất định đã nếm qua tư vị của nữ nhân, cảm giác như thế nào?"

Nếu đổi lại là người khác, quả quyết không dám cùng Mộ Kỳ nói như vậy, nhưng mà Cao Cảnh Hành cùng Mộ Kỳ là bạn hữu nhiều năm, bởi vậy ở trước mặt hắn nói chuyện so với người khác tùy ý rất nhiều.

Khi Mộ Kỳ còn nhỏ từng sống Ngọc Kinh mấy năm, khi đó, hai người đều là thư đồng của hoàng tử, khi còn nhỏ Cao Cảnh Hành yếu đuối, thường bị Hiến Vương Cao Luyện khi dễ, Mộ Kỳ giúp hắn trút giận, Cao Cảnh Hành liền nhận Mộ Kỳ là huynh đệ tốt cả đời.

Cao Cảnh Hành không giống Mộ Kỳ, hai mươi mấy năm qua sống như hòa thượng, không gần nữ sắc, hắn tuy chưa cưới vợ, nhưng sớm liền thông nhân sự, nhìn ra được trạng thái hiện tại của Mộ Kỳ khác với trước đây.

Mộ Kỳ nhàn nhạt nhìn hắn, môi mỏng phun ra hai chữ: “Nhàm chán.”

Hắn không giải thích, đó chính là cam chịu, vũ cơ kia quả nhiên cùng nữ tử khác không giống nhau, trong lòng Cao Cảnh Hành vì bạn tốt cảm thấy vui vẻ, nhiều năm như vậy cuối cùng đã khai trai.

Mộ Kỳ thấy Cao Cảnh Hành tâm tình tựa hồ không tồi, liền đem mục đích chuyến đi này nói ra: “Nghe nói trong phủ ngươi có người đầu bếp am hiểu đồ ăn phương nam, cho ta mượn dùng một chút?”

Phụ vương Cao Cảnh Hành là bào đệ của Hoàng Đế Đại Sự, lão Nhạc Châu Vương cùng phu nhân mất sớm, Hoàng Đế Đại Sự đã manh cháu trai duy nhất của mình đến Ngọc Kinh nuôi nấng, Cao Cảnh Hành sợ khiến người khác nghi kỵ, dứt khoát làm Vương gia nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ lo ăn nhậu chơi bời, vui chơi sung sướиɠ, việc triều chính nửa điểm không dính.

Hắn ở đất phong Nhạc Châu một đoạn thời gian, yêu thích thức ăn ở đó, bởi vậy hắn không tiếc tiền thuê một vài đầu bếp phương nam có thể so sánh với các ngự trù trong cung, để thỏa mãn khẩu vị của mình.

Tay cầm ly của Cao Cảnh Hành dừng lại, hắn kinh ngạc nói: “Vì sao, ngươi không phải quen khẩu vị Tây Bắc khẩu sao, vì sao muốn ăn đồ ăn phương nam, chẳng lẽ là vì sủng thϊếp trong phủ?”

Hắn nói sủng thϊếp này tự nhiên chỉ chính là Yến Mị.

Mộ Kỳ đương nhiên sẽ không thừa nhận là vì Yến Mị, sắc mặt hắn bình tĩnh lắc đầu nói: “Không phải, đồ ăn Tây Bắc ăn đã nhiều, ngẫu nhiên muốn thay đổi khẩu vị.”

Cao Cảnh Hàn cảm thấy câu nói này dường như đang che đậy điều gì đó, hắn “Phụt” cười một cái, thân mình lung lay, suýt nữa làm đổ rươu ly: “Hàn Sơn, ngươi không phải là động tâm đi?”

Mộ Kỳ nghe được hai chữ “Động tâm”, nhịn không được nhíu mày, hắn lập tức phủ nhận nói: “Không phải.”

Cao Cảnh Hành nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như vậy của Mộ Kỳ, chẳng lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều sao?