A Hạo không biết Kỳ Tuyển sao biết được chuyện này, có chút kinh ngạc.
Nhưng bây giờ Kỳ Tuyển nói như vậy, nói chung cũng là vì che chở cho chính mình.
Kỳ Tuyển biết nàng cùng Thế Tử Gia thân phận khác biệt, nếu còn tiếp tục tất nhiên là sẽ bị liên lụy. Lấy thân phận của nàng, làm thϊếp thất của hắn cũng với không tới. Nhưng Kỳ Tuyển nào biết Vinh An quận chúa được tứ hôn cùng Thế Tử Gia chính là nàng?
Nàng là hôm qua mới được phong làm Vinh An quận chúa, toàn bộ Yến Thành đoán chừng cũng không có mấy người biết đến chứ đừng nói đến là Kỳ Tuyển.
A Hạo thấy Tiêu Hành muốn nói chuyện liền vô ý thức giật giật ống tay áo của hắn, sau đó nghiêng đầu nói với Kỳ Tuyển: "Kỳ đại ca, những ngày này nhờ có huynh."
Kỳ Tuyển cùng Thanh Thanh chưa thành thân, đối với chuyện nhà của nàng lại để tâm như vậy, lời cảm ơn này nàng vẫn phải nói.
Kỳ Tuyển nghe xong khách khí nói: "Ta cùng Thanh Thanh có hôn ước, chuyện của Lục gia cũng là việc của ta."
Nghe xong lời này, Thanh Thanh đang đứng ở bên cạnh khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười ngọt ngào, chính là dáng vẻ cực kỳ được yêu thích.
Thanh Thanh là một cô nương thông tuệ, từ trong câu chữ của Kỳ Tuyển không sai biệt lắm cũng nghe được rõ ràng —— vị Tiêu Thế Tử này mặc dù có ý với tỷ tỷ của nàng, nhưng lại vì cách biệt về thân phận nên hiện tại được ban hôn cho vị Vinh An quận chúa nào đó. Vinh An quận chúa nghe xong liền thấy xứng đôi với Tiêu Thế Tử, hơn nữa là tứ hôn, càng thể hiện là nhân duyên cực tốt. Mà tỷ tỷ nàng thân phận như vậy nhiều nhất cũng chỉ là mệnh làm thϊếp thất. Nhưng nàng cảm thấy những vấn đề này tỷ tỷ trước đó hẳn là đã nghĩ đến rồi, nếu là lưỡng tình tương duyệt thì làm thϊếp thất cũng không quan trọng. Mà lại bây giờ cha bệnh, Tiêu Thế Tử liền cùng tỷ tỷ đến thăm cha, hiển nhiên là cực kỳ để ý đến. Một nam nhân thân phận tôn quý nam nhân chịu đối xử với mình như vậy còn có cái gì hay để so sánh đây?
Vả lại ——
Kỳ Tuyển che chở tỷ tỷ như vậy, Thanh Thanh trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu. Về sau nghe Kỳ Tuyển nói, Thanh Thanh mới mặt mày thư giãn một chút, hiểu rằng Kỳ Tuyển che chở tỷ tỷ nói chung cũng là bởi vì nàng là tỷ tỷ của mình thôi.
Chỉ là bởi vì nàng, mà không phải tỷ tỷ.
Nhưng tỷ tỷ nàng nghe có vẻ không thèm để ý, hắn mù lẫn vào cái gì nha?
Thanh Thanh suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với hắn liền kéo hắn đến dưới cây mai dưới sân. Tiểu cô nương trên mặt không mang ý cười, cái cằm mượt mà hơi hất lên, miệng nhỏ cố ý mân mê.
Tiểu cô nương mặc váy màu hồng thêu hoa đào, gương mặt trắng trẻo mũm mĩm, biểu lộ ra dung mạo xinh đẹp như vậy chỉ muốn để người khác kiên nhẫn dỗ dành. Có điều, có lẽ là vừa rồi sắc thuốc không chú ý, lúc này gương mặt trắng nõn không biết bị thứ gì dính vào, đen đen lại khiến nàng trông hoạt bát đáng yêu.
"Làm sao vậy?" Kỳ Tuyển vừa vươn tay giúp nàng nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch vết bẩn trên gương mặt, vừa hỏi, dù sao hắn cũng đoán được nàng vì sao lại không vui.
Trước kia đều là nàng chủ động, Kỳ Tuyển là người một mực thủ lễ quân tử, động tác lúc này lại có chút không giống lắm. Nam nhân lòng bàn tay xoa nhẹ lấy gương mặt của nàng, cử chỉ như vậy phá lệ thân mật cùng ấm áp. Điều này khiến Thanh Thanh không khỏi có chút ngượng ngùng, nhất thời trái tim đập loạn lên.
“Làm sao vậy?”
Hiện tại Thanh Thanh nào còn gì bất mãn? Toàn bộ đều hóa thành nữ nhi đang làm nũng.
Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ đại ca, huynh sao lại quan tâm tỷ tỷ của ta như vậy?" Tỷ tỷ đẹp mắt hơn nàng, chẳng lẽ Kỳ đại ca cũng thích tỷ tỷ sao? Chỉ là ngẫm lại, trong nội tâm nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Kỳ Tuyển tay dừng một chút, ánh mắt ngưng lại.
Thanh Thanh giương mắt nhìn hắn, có chút hối hận. Nghĩ đến mình thật sự là quá hẹp hòi, sao có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Cũng không biết được Kỳ đại ca có tức giận hay không? Thanh Thanh rất lo lắng, liền tranh thủ thời gian bổ sung thêm: "Kỳ đại ca, ta biết huynh là vì muốn tốt cho tỷ tỷ của ta, thế nhưng là... Thế nhưng là ta luôn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Kỳ đại ca, huynh chỉ thích mỗi ta thôi có đúng không?"
"Ừ." Kỳ Tuyển nhẹ gật đầu rất nhanh, sau đó nhéo lên khuôn mặt của nàng, nụ cười ôn hòa nói, "Tiểu cô nương, trong đầu đều nghĩ đi đâu không biết."
Thanh âm của nam nhân cưng chiều mà ôn hòa, giống như là gió xuân ấm áp, có chút say lòng người.
Thanh Thanh cong môi cười một tiếng, không để ý nữ nhi cần phải dè dặt mà ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Ta biết Kỳ đại ca tốt với ta nhất."
Mặc dù mới qua mười ba nhưng Thanh Thanh vào cuối năm ngoái cũng đã là đại cô nương, thân thể này cũng có dáng vẻ mềm mại dịu dàng giống như đại cô nương, ôm lấy cánh tay Kỳ Tuyển như vậy, chỗ mềm mại tất nhiên là dán chặt vào hắn.
Kỳ Tuyển sớm đã không là xử nam, đối với chuyện nam nữ cũng hưởng qua mấy lần, tiểu cô nương trước mặt này mặc dù tuổi còn nhỏ, lại ngày thường cũng rất tốt, cử chỉ này thật sự có chút câu người.
Hắn cúi đầu nhìn, ranh mãnh cười một tiếng, chỉ nhìn nàng không nói chuyện.
Thanh Thanh lúc này mới chú ý tới, giật mình tranh thủ thời gian thu tay lại. Tiểu cô nương bứt rứt đứng ở đó, mang tai cũng đỏ rực. Nàng âm thầm buồn bực tự nhủ: ‘Thật sự là xuẩn, bộ dáng này bị Kỳ đại ca trông thấy không biết sẽ nghĩ nàng thế nào.
Nàng có chút xấu hổ, nhưng dù sao về sau nàng cũng muốn thành thân với hắn, thân cận một chút cũng không có gì phải ngượng? Thanh Thanh nghĩ vậy liền ngẩng đầu, một đôi mắt lưu chuyển tràn đầy ái mộ, ngượng ngùng nhìn xem Kỳ Tuyển nói: "Kỳ đại ca, ta..."
Kỳ Tuyển nói: "Chúng ta đi vào đi."
Thanh Thanh lại "À" một tiếng, tranh thủ thời gian đưa tay vội vã lôi kéo ống tay áo Kỳ Tuyển, nói: "Bên trong có Tiêu Thế Tử an ủi tỷ ta đâu, không cần đến chúng ta."
Kỳ Tuyển nhíu lông mày, chân thành nói: "Tiêu Thế Tử còn có hôn ước, mà tỷ tỷ muội hiện giờ đã rời khỏi Tĩnh Quốc Công Phủ, nhận Hàn tiên sinh làm nghĩa phụ. Thân phận như vậy không cần phải ủy khuất chính mình hầu hạ bên cạnh Tiêu Thế Tử."
"Hàn tiên sinh? Hàn tiên sinh nào?" Thanh Thanh tò mò hỏi.
"Đệ nhất họa sư của Đại Tề Hàn Minh Uyên."
Thanh Thanh nghe hiểu được điều này, có chút kinh ngạc nói: "Tỷ ta thật sự lợi hại. A! Hàn tiên sinh kia nghe nói còn là cậu ruột của Hoàng hậu nương nương, vậy ta tỷ tỷ chẳng phải là hoàng thân quốc thích rồi sao?" Nói xong Thanh Thanh chính là nghĩ đến: Khó trách tỷ tỷ hôm nay ăn mặc khác lúc trước như vậy, hóa ra là thân phận cách trước kia một khoảng lớn.
Hôm nay Tiêu Thế Tử mời Vân Hạc tiên sinh đến xem bệnh cho cha, mà vị Vân Hạc tiên sinh kìa là Hoa Đà tái thế. Nếu là chữa khỏi cho cha, một nhà bọn họ thể liền có thể cùng tỷ vào trong thành sinh sống.
Lần trước cảnh trí bên cạnh Minh Náo Hà làm nàng có chút tơ tưởng, nếu là có thể ở trong thành chẳng phải rất tốt ư? Mà ngày sau Kỳ gia có vốn liếng cũng khẳng định sẽ đem đến trong thành.
Như vậy thì thật sự tốt quá!
Kỳ Tuyển gật đầu, còn nói thêm: "Cho nên muội cũng phải khuyên nhủ tỷ tỷ của muội, nàng ấy có thể tiền đồ tốt hơn." Tiêu Hành người này chẳng qua cũng chỉ là gia thế tốt hơn một chút, dung mạo tốt hơn một chút thôi.
Thanh Thanh "A" một tiếng, trong lòng lại không tình nguyện lắm.
Tỷ tỷ cùng Tiêu Thế Tử rất xứng đôi, làm thϊếp thất thì sao? Chỉ cần ngày sau tỷ tỷ nàng có thể thuận lợi sinh hạ nam hài tử, địa vị kia còn không vững như bàn thạch soa? Vả lại bây giờ tỷ tỷ là nghĩa nữ của Hàn tiên sinh, xem chừng còn có thể gặp Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó tìm Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, lúc đó ở Tĩnh Quốc Công Phủ cũng như cá gặp nước. Thanh Thanh ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại chưa từng có ý định khuyên nhủ tỷ tỷ.
Trong phòng, Tiết thị rót trà cho Tiêu Hành, thấy Tiêu Hành từ xa cũng phải đến cùng với A Hạo liền biết vị Tiêu Thế Tử này vẫn còn nhiệt tình đối nữ nhi.
A Hạo ở trong phòng chăm sóc Lục Viễn Nhữ, chẳng qua hiện giờ Lục Viễn Nhữ lại đang ngủ. Có lẽ là thấy trưởng nữ, lúc ngủ cũng yên ổn hơn rất nhiều so với trước kia. A Hạo đi ra nói chuyện cùng A Vũ một hồi, sau đó nhìn Tiêu Hành hỏi: "Thế Tử Gia đói bụng không? Ta đi phòng bếp làm chút gì ăn cho Thế Tử Gia."
Ngồi hơn hai canh giờ xe ngựa, mấy người còn chưa dùng cơm trưa.
Nói xong A Hạo liền đến phòng bếp.
Có lẽ là những ngày này nương chăm sóc cha, cả nhà đều không chú ý đến việc cơm nước, phòng bếp cũng không có thứ gì, còn có chút lung tung ngổn ngang. Nhưng hôm nay Thế Tử Gia cùng Kỳ đại ca đều ở đây, nàng không thể quá khó coi. A Hạo nhờ Tiết thị ra phía sau vườn cắt một chút rau xanh, lại cầm mấy quả trứng gà nấu ăn.
Mỳ vừa nấu xong nóng hổi, lại cho thêm trứng chần vừa chín tới. Trứng chần nước sôi phần lòng trắng mềm xốp bao vây lấy sắc vàng chưa chín hẳn của lòng đỏ trứng, trên lớp mỳ lại rải lên một chút hành thái còn tươi xanh mơn mởn. Nghe cũng là mùi thơm nức xông vào mũi có chút thèm ăn.
Tiết thị cùng Thanh Thanh đã ăn rồi, A Hạo liền lấy ba bát. Đầu tiên là đưa cho Tiêu Hành, tiếp theo là cho Kỳ Tuyển cùng A Vũ thịnh, cuối cùng mới đến lượt chính mình.
Trong phòng có chút nóng, mấy người dứt khoát ra chỗ bàn đá cạnh tiền viện ngồi ăn.
Sau khi ngồi xuống, A Hạo đưa đũa cho Tiêu Hành, nói: "Thế Tử Gia, trong nhà không chuẩn bị gì, người ăn tạm đi."
Tiêu Hành nhận đũa từ tay A Hạo, cúi đầu nhìn một chút mì trứng gà thơm ngào ngạt trước mặt. Món này tuy đơn giản nhưng vẫn ngon miệng. Đôi khi Tiêu Hành cũng không phải là khó phục vụ, nhìn tô mì này hắn còn rất có muốn ăn.
Lại nói, hắn cũng thật sự đói rồi.
Tiêu Hành nhận lấy, cười nói: "Ta khi nào khó phục vụ như vậy rồi?"
A Hạo cười cười không nói lời nào, thầm nghĩ: Không chê là được.
A Vũ cắn miếng trứng chần trong tay, trứng lòng đào, khẽ cắn xuống bên trong liền chảy ra lòng đỏ trứng béo ngậy. A Vũ ăn đến say sưa ngon lành, liếc mắt nhìn bên người đại tỷ, kinh ngạc "A" một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, mì của tỷ tại sao không có trứng gà?"
Lời này vừa nói ra, Kỳ Tuyển cũng nhìn lại.
Vẻn vẹn chỉ có mì sợi có chút thanh đạm, cho nên mới phải thả thêm trứng gà, nhìn qua cũng có chút màu sắc mê người một chút.
Tay cầm đũa của A Hạo dừng lại, nói với A Vũ: "Mau ăn đi, ăn xong tỷ còn đi rửa bát."
"Vâng." A Vũ cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ăn mì.
A Hạo không dám nhìn Tiêu Hành, lại biết hắn khẳng định sẽ châm biếm nàng.
Tiêu Hành nhìn xem trong chén mì sợi, bên trong cũng có trứng gà.
Ánh vàng óng ánh, non mềm
Khác biệt với hai người còn lại chính là bọn họ có một quả, mà trong bát của hắn có hai quả.
Phát hiện làm cho Tiêu Hành lập tức cảm thấy trứng chần đơn giản cũng đều trở nên quý giá. Trước đó hắn vẫn cảm thấy mình chỉ đơn phương, nhưng hôm nay nghĩ đến, tiểu cô nương tâm tư tỉ mỉ, tình cảm cũng cẩn thận từng li từng tí —— nàng vẫn là để ý hắn.
Kỳ Tuyển cũng là tỉ mỉ người, như thế nào lại không phát hiện ra điểm này. Chỉ có thể nhanh chóng ăn hết mì.
Thấy Kỳ Tuyển muốn mang bát vào, A Hạo vội nói: "Kỳ đại ca huynh đặt vào đi, ta sẽ thu dọn."
Kỳ Tuyển ừ một tiếng, sau đó đưa tay vỗ nhẹ A Vũ đầu, nói: "Cùng ta đi vào chung đi."
A Vũ có chút bất mãn, muốn nói hắn còn chưa ăn xong đâu, nhưng hắn cũng có nhãn lực, nhìn không khí này liền ngoan ngoãn bưng lấy bát đi vào ăn.
Lần này trong viện chỉ còn lại hai người, A Hạo ăn mì cũng không dám ăn lớn tiếng. Nàng đang lúc ăn liền thấy nam nhân bên người gắp một quả trứng bỏ vào trong bát của nàng. A Hạo đỏ mặt, sau đó nhịn không được giương mắt, lập tức liền chạm phải đôi mắt nhu hòa của nam nhân. Nàng chợt cúi đầu, không nhìn hắn nữa.
Khuỷu tay nóng lên, A Hạo kinh ngạc nghiêng đầu, nhưng tay nam nhân đã nắm tới. Nàng giờ phút này hai gò má ửng hồng, có chút ngượng ngùng nhìn hắn, vô thức cắn môi, lúc này mới nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Thế Tử Gia... Không thích ăn trứng gà?"
Nghĩ như vậy cũng đúng, nàng hầu hạ bên người Thế Tử Gia đã lâu như vậy, chỉ thấy hắn có vẻ thích đồ ngọt, những món khác đều bình thường, không có gì đặc biệt thích. Nàng vốn có ý tốt, lúc này lại như vẽ vời thêm chuyện.
Tiêu Hành nói: "Ta thích. Chỉ là nàng cũng nhiều ăn chút, ăn cho có thêm chút thịt." Lời nói của hắn ngừng lại, trong mắt là ý cười ấm áp, lời nói ra cũng rất đường hoàng, "Phía mẫu thân ta đã nói qua, ngày sau hai ta thành thân, bà ấy sẽ không làm khó nàng, có điều... lại có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" A Hạo lập tức toàn thân căng thẳng, vô ý thức mà hỏi.
Tiêu Hành ngừng một chút rồi nói: "Sớm sinh cho bà một tôn nhi."
Cái này...
A Hạo lập tức nóng mặt, cảm thấy vừa mừng vừa lo, thế nhưng nghĩ tới cha mình đang bệnh, nhíu mày nói: "Thế Tử Gia, nếu là... Nếu là ta cha... Ta liền không thể lập tức gả cho người." Ở Đại Tề, nếu chẳng may phụ thân qua đời, con cái phải giữ đạo hiếu ba năm, trong vòng ba năm không được đón dâu.
Nếu là trước đó cũng thôi đi, nàng căn bản không có khả năng trong ba năm lấy chồng, ngược lại là Thanh Thanh, chỉ sợ phải chậm trễ mất hai năm.
Nhưng hôm nay ——
Hôm qua thánh chỉ vừa hạ xuống, nàng cùng Thế Tử Gia có hôn ước. Nàng thì không vội, thế nhưng là Quốc Công phu nhân bên ấy, bà lại có biết bao nhiêu sốt ruột, mà Thế Tử Gia... Tuổi của hắn cũng không nhỏ. Ba năm về sau mới thành thân, Thế Tử Gia đến tuổi xây dựng sự nghiệp dưới gối không con chính là tội lỗi của nàng. Nếu là như vậy, Thế Tử Gia sớm có thϊếp thất nàng cũng không thể nói cái gì.
Tiêu Hành nói: "Trước mắt việc của cha nàng là cấp thiết nhất, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, chúng ta từ từ, ta không vội."
A Hạo nghe xong cực kỳ cảm động, hốc mắt ươn ướt nhẹ gật đầu, nói: "Thế Tử Gia mau ăn đi, mì nguội sẽ không ăn được."
"Được." Tiêu Hành rất nghe lời, liền thu tay lại bắt đầu ăn mì.
Mà mỳ cũng ăn hết sạch sẽ, canh đều uống đến thấy đáy.
A Hạo trong lòng nhất thời liền có một loại thỏa mãn.
A Hạo vừa thu dọn xong bát đũa liền nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh. Nàng lập tức ra ngoài, nhìn thấy một vị nam tử mặc trường bào màu xanh cổ tròn đi đến. Nam tử vóc dáng cao lớn, tướng mạo bình thường, gò má trái đạo có một vết sẹo mờ, dường như nhiều năm rồi, cả người nhìn lại rất có một loại khí độ cao nhân. Phía sau ông còn có một tiểu đồng áo xanh, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trong tay cầm theo cái hòm thuốc.
A Hạo lập tức đi lên nghênh đón, khách khí nói: "Vị này hẳn là Vân Hạc tiên sinh."
Vân Hạc tiên sinh nhìn thoáng qua dung mạo xinh đẹp của tiểu nữ oa trước mặt cũng cảm thấy thư thái, lộ ra nụ cười. Ông nói với Tiêu Hành: "Tiêu Thế Tử vung tiền như rác để lão phu tới, lão phu tự nhiên là ngựa không dừng vó chạy đến, bệnh nhân giờ này đang ở đâu, mang ta vào đi."
A Hạo vội vàng dẫn Vân Hạc tiên sinh đi vào.
Trong phòng ngủ hương vị có chút khó ngửi, Vân Hạc tiên sinh lập tức nhíu mày. A Hạo có chút ngại, nói: "Làm phiền tiên sinh."
Vân Hạc tiên sinh lại nói: "Nhanh lên mở cửa sổ ra, như này thì người thường cũng sẽ bệnh."
Nghe được lời này, Tiết thị bật thốt lên: "Thế nhưng là đại phu nói phu quân nhà ta lây nhiễm phong hàn, không nên hóng gió."
"Đại phu kia chữa được khỏi cho phu quân nhà ngươi?" Vân Hạc tiên sinh hỏi.
Tiết thị mắt sắc ảm đạm: "Không có."
Vân Hạc tiên sinh híp híp mắt, ý cười không đạt trong mắt, nói: "Ngươi nghe ta, mở hết cửa sổ ra đón gió, không quá ba ngày, ta liền trả lại ngươi một phu quân khỏe mạnh."
Lời nói này... Khẩu khí cũng không nhỏ.
Người nói ra lời này là danh ý, Tiết thị cũng chỉ có thể kiên trì đi mở hết cửa sổ ra.
A Hạo đứng ở một bên nhìn Vân Hạc tiên sinh bắt mạch, chờ bắt mạch xong mới gấp gáp hỏi: "Vân Hạc tiên sinh, ta... Cha ta còn có thể cứu sao?"
Vân Hạc tiên sinh ngữ khí thản nhiên nói: "Không chết được."
Lời này vừa nói ra, A Hạo lập tức liền vui mừng nhướn mày, kích động nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Nàng xoay người nhìn Tiêu Hành, vui vẻ nói, " Thế Tử Gia người đã nghe chưa? Cha ta sẽ không chết."
"Nghe thấy rồi." Tiêu Hành rất là phối hợp trả lời.
Bởi vì câu nói này, trong phòng mấy người còn lại cũng thở dài một hơi, chỉ sợ đến danh y cũng không trị được.
Vân Hạc tiên sinh xem bệnh xong liền đọc đơn thuốc, một bên đồng tử thay ông viết phương thuốc. Xong liền đứng dậy, nói với A Hạo: "Dựa theo đơn thuốc đi lấy thuốc, một ngày uống hau lần. Không quá ba ngày, bệnh của cha ngươi sẽ khỏi hẳn."
Lời nói này tựa như cái bệnh này chỉ là lông gà vỏ tỏi.
A Hạo liên tục cảm kích, nhưng Vân Hạc tiên sinh lại lắc đầu, nói: "Lão phu chẳng qua là nhận tiền tài của người khác làm việc thôi."
A Hạo nghe xong nhìn Tiêu Hành với ánh mắt cảm kích.
Tiết thị cầm phương thuốc nhanh chóng đi bốc thuốc, A Hạo nghĩ đến cái gì liền nói với Tiết thị: "Mẹ, người nói trong làng chúng ta có rất nhiều người trúng loại phong hàn này. Con cũng vừa hỏi qua Vân Hạc tiên sinh, bệnh phong hàn này của cha dễ truyền nhiễm, người mang phương thuốc này nói cho những người khác trong làng. Còn có đơn thuốc phòng bệnh phong hàn cũng nói cho người khác."
Việc thiên này nếu là trước kia Tiết thị khinh thường làm. Nhưng hôm nay phu quân được cứu, bà hận không thể lập tức đi bái Bồ Tát một chút, tự nhiên cũng vui vẻ làm chuyện này. Tiết thị vội vàng cười gật đầu, sau đó đi ra cửa bốc thuốc.
Khối đá lớn trong lòng A Hạo cũng được buông xuống, liền đợi cha uống thuốc cho tốt. A Hạo nhìn bây giờ cũng không còn sớm, nếu là bây giờ trở về, nói chung cũng có thể kịp trước lúc trời tối. Nghĩ đến đây, A Hạo liền nói với Tiêu Hành: "Thế Tử Gia, ta muốn ở lại mấy ngày, chờ ta cha khỏe hơn. Nếu không... Người về trước đi." Dù sao cũng là Tĩnh Quốc Công Phủ thế tử, cứ ở ngoài thế này cũng không tốt.
Tiêu Hành đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nói: "Hôm nay ta lúc ra cửa đã nói muốn ở điền trang của Hàn mấy ngày, cho nên mấy ngày nay ta lưu lại cùng nàng. Chờ cha nàng khỏi bệnh, ta lại đưa nàng về. Với lại... Ta trở về một mình, nói lại với Hàn tiên sinh cũng không hay đúng không?"
Lời này rất có lý, dứt khoát chặn lại lời nói phía sau của A Hạo.
A Hạo nhẹ gật đầu: "Vậy ta cùng A Vũ đi bờ sông câu mấy con cá, ban đêm làm cá dấm đường cho Thế Tử Gia." Bởi vì cha bị bệnh, chỉ sợ trong nhà này đã rất lâu không ăn được bữa cơm tử tế, nàng hôm nay khó khi được đến, tất nhiên là muốn làm đồ ăn ngon hơn cho Thanh Thanh cùng A Vũ ăn. A Hạo lại nghĩ tới Kỳ Tuyển, liền khách khí nói với Kỳ Tuyển, " Kỳ đại ca, huynh cũng ở lại dùng cơm tối lại đi. Kỳ đại ca thích ăn cái gì? Tối nay ta làm cho huynh."
Kỳ Tuyển có chút được sủng ái mà lo sợ, lại biết nàng đối với mình chẳng qua là trong lòng còn có cảm kích, cũng chỉ cười nói: "Ta cái gì cũng đều thích ăn."
Biết Kỳ Tuyển khách khí, A Hạo cũng không tiếp tục hỏi. Trong nội tâm nàng vui vẻ liền đi vào phòng bên trong nhìn cha, thay ông dịch đệm chăn về sau, sau đó dẫn A Vũ cùng nhau ra cửa đi câu cá. Tiêu Hành có chút không tình nguyện ở lại với Đồng Kỳ Tuyển, cũng liền dứt khoát đi theo A Hạo.
A Vũ đi ở phía trước, trong tay mang theo thùng gỗ cõng cần câu; A Hạo cùng Tiêu Hành đi ở phía sau, bước chân cũng so trước đó nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Hai người đi vài bước, Tiêu Hành chậm rãi vươn tay, sau đó nắm lấy tay nhỏ bên người tiểu cô nương.
Thân thể A Hạo run lên, cũng không rút tay lại mà đánh bạo chủ động về nắm tay hắn.
Mặt Tiêu Hành mặt lộ vẻ kinh hỉ, liếc mắt nhìn nàng.
A Hạo cũng không nhìn hắn, chỉ cùng hắn nắm tay.
Trước kia nàng cần tăng tốc bước chân để đuổi kịp hắn, bây giờ hắn lại là tận lực chậm dần bước chân, để nàng cũng có thể chậm rãi đi theo.
Vừa đi vừa nhìn chung quanh phong cảnh.
Hoàn Nam Thôn này thật ra cũng là một thôn trang cực kỳ nhỏ, dân chúng thuần phác, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, thời gian trôi qua cũng đơn giản. Nếu là tại Yến Thành, một tiểu cô nương cùng nam tử tay nắm tay nhất định sẽ bị nói ra nói vào? Nhưng nơi này lại không giống, ánh mắt mỗi người đều là thiện ý lại mang theo chúc phúc. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, lưỡng tình tương duyệt cùng một chỗ đã không còn gì để nói.
Tiêu Hành thấy hai người cùng A Vũ kéo dài khoảng cách, lúc này mới hỏi: "Chuyện về thân phận của nàng không định nói với người nhà sao?"
A Hạo nghĩ nghĩ, nói: "Tạm thời không nói đi. Kỳ thật ta... Ta còn chưa nghĩ đến."
A Hạo hiểu rõ mẹ ruột của mình, nếu lúc này mẫu thân biết nàng là quận chúa, không những ở Yến Thành có phủ đệ cùng người hầu, có đệ nhất họa sĩ là nghĩa phụ, lại càng có hôn ước với Thế Tử Gia, chỉ sợ...
Nàng không nghĩ muốn mang phiền toái đến cho Thế Tử Gia cùng cha.
Tiêu Hành nắm tay nàng tâm: “Như vậy cũng tốt. Chờ cha nàng khỏi bệnh suy nghĩ lại một chút cũng được." Kỳ thật là hắn có ý đưa A Vũ vào trong thành, nhưng A Vũ còn nhỏ, mà lại là con trai độc nhất trong nhà, Tiết thị cùng Lục Viễn Nhữ không có khả năng buông hắn ra, khẳng định cũng phải đi cùng. Về phần Kỳ Tuyển, nếu là hắn nhớ không sai, qua không được bao lâu cũng sẽ chuyển đến trong thành, sau đó cưới Thanh Thanh, cho nên phương diện này hắn cũng không cần quan tâm gì.
Tỷ đệ hai người ở bờ sông câu mấy con cá nhỏ, trong sông cá mặc dù không màu mỡ nhưng hương vị lại mới mẻ, cảm giác vô cùng tốt.
Lúc ăn cơm tối, A Hạo làm cả bàn đồ ăn. Người một nhà thật vất vả ngồi cùng một chỗ ăn một bữa, cũng vui vẻ hòa thuận. Ăn xong cơm, Tiết thị đi rửa chén, A Hạo thì bưng thuốc thuốc phụng dưỡng Lục Viễn Nhữ uống xong. Nhìn cha uống thuốc xong nằm ngủ, A Hạo lúc này mới đi rửa tay một cái, sau đó đến gian phòng A Vũ trải giường chiếu.
Cũng như trước, Tiêu Hành ban đêm ngủ ở phòng A Vũ.
Chẳng qua lần này Tiêu Hành nhưng không có để A Hạo hầu hạ mình, mà là mệnh Trúc Sênh lấy nước, mình ở trong phòng rửa mặt, thuận đường lau qua thân thể.
Lúc A Hạo đi vào liền nhìn thấy vạt áo Tiêu Hành mở rộng, lộ ra thân trên đẹp mắt.
A Hạo sững sờ nhìn trong chốc lát, không biết nên tiến hay lùi, còn Tiêu Hành thoải mái bảo nàng đi vào.
Người ta đều không thèm để ý, A Hạo tự nhiên cũng không còn nhăn nhó đi vào. Nàng biết Tiêu Hành sẽ lau người, cũng không lên giúp, chỉ cúi đầu thay hắn trải giường chiếu. Giường của A Vũ không lớn, chí ít so với Thế Tử Gia ngày thường ngủ xem như cực kì nhỏ. A Hạo nghĩ đến một đại nam nhân như Thế Tử Gia lại ngủ trên một tấm giường nhỏ, thật đúng là làm khó hắn.
Đông tác A Hạo lưu loát phủ lên giường, hơi nhếch khóe môi lên.
Ngày sau hai người bọn họ thành thân, nói chung cũng là như vậy đi.
Đang nghĩ ngợi liền có một cánh tay xuyên qua nách đặt ngang ở dưới ngực nàng, sau đó lại là một cánh tay khác vây quanh, ôm toàn bộ thân thể nàng từ phía sau. A Hạo kêu một tiếng "Thế Tử Gia", về sau liền cảm giác được nam nhân đặt cằm lên đầu vai nàng, cùng nàng thân mật dán lại với nhau.
A Hạo cười cười.
Ai, không phải là dọn giường thôi sao, lại dính người thế sao?