Tim Tiêu Hành đột nhiên run lên, đôi mắt đẹp như hoa đào lập tức sáng lên.
Hắn cao hứng không thôi, nhưng cũng không nhịn được tầm chế nhạo bản thân. Hắn cảm thấy mình sống đến 26 tuổi, bị một tiểu cô nương vừa mới cập kê dỗ khiến trái tim thổn thức, thật là không nên như vậy mà. Hắn nhìn vào mắt nàng không nhịn được cười, thấy nàng có chút ngượng ngùng, nhưng đôi mắt lại nhìn hắn quả cảm cương nghị, làm hắn có chút xấu hổ.
Tiêu Hành nhịn không được đưa tay nhéo nhéo gương mặt nàng.
Bởi vì những ngày này đều sống ở Ký Đường Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã có thêm chút thịt, sờ vào mềm mịn non nớt, làm cho gương mặt xinh đẹp này càng thêm phần ngốc nghếch đáng yêu. Hắn không biết lúc này nên nói cái gì, có chút không nhịn được muốn hôn nàng, lại nghĩ nơi này là thánh địa Phật giáo, lại là ở bên ngoài, thật không thích hợp.
Hắn chỉ có thể xoa nhẹ một chút, liền ho một tiếng, sau đó cụp mắt đáp “Ừ” một tiếng.
Chỉ “Ừ”?
A Hạo đi tới nhìn hắn, lại phát hiện vành tai thế tử hơi đỏ, phát hiện này khiến nàng cảm thấy buồn cười, đuôi mắt cong cong, thầm nghĩ: Hóa ra thế tử gia cũng có lúc xấu hổ. Nàng nhét lá bùa hộ thân vào tay hắn, tiếp tục dỗ: “Thế tử gia có thể bình an, nô tỳ liền cảm thấy vui vẻ.”
Tiểu cô nương thật là… càng ngày càng biết nói chuyện.
Tiêu Hành nghe xong liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt cũng dịu dàng theo. Hắn mặc nàng bỏ bùa hộ thân vào lòng hắn, sau đó nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi: “Vừa rồi có bị bắt nạt không?”
Câu hỏi này mang hàm ý bảo vệ.
Nếu như nàng bị bắt nạt, hắn sẽ định làm gì? Bắt nạt lại sao?
Nhưng mà — —
A Hạo mỉm cười.
Hắn vội vã chạy tới, người ta làm gì đã có cơ hội bắt nạt nàng cơ chứ. A Hạo nghe vậy lắc lắc đầu, nói: “Đường cô nương với hai vị Giang cô nương đối xử với nô tỳ rất tốt, hơn nữa —” A Hạo ngừng một chút, bối rối mở to mắt hỏi lại: “Nô tỳ chẳng qua chỉ là một nha hoàn, bọn họ tại sao lại muốn làm khó nô tỳ?”
Hắn rõ ràng thừa biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Tiêu Hành siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, thấy nàng nhíu mày vì đau mới nói: “Nàng to gan rồi phải không?”
A Hạo nhỏ giọng bất mãn trả lời: “Gan của nô tỳ do thế từ chiều mà ra.”
Tiêu Hành nghe xong khẽ cười. Hắn đương nhiên biết tâm tư của hai vị biểu muội Giang gia, nếu như chỉ có hai người bọn họ, hắn đương nhiên sẽ không để nàng đi cùng. Nhưng hôm nay có Đường Mộ Trinh, hắn cũng thấy yên tâm hơn một chút. Dù sao hắn thấy tính cách của Đường Mộ Trinh là người có thể tin tưởng được.
Sờ tay nhỏ xong, Tiêu Hành cũng không làm gì nhiều, chỉ để nàng đi theo phía sau mình.
Tiêu Ngọc Đề nhìn thấy ca ca nhà mình cùng A Hạo đi đến liền lập tức chào hỏi. Lại nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Giang Bích Như bên cạnh, nàng liền hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao cũng là biểu tỷ muội, Tĩnh quốc công phủ cùng Định Viễn hầu trước giờ thân thiết, nói thế nào trước mặt cũng phải khách khí với nhau. Tiêu Ngọc Đề cuối cùng cũng không bước tới, chỉ đứng cạnh Giang Bích Như hỏi: “Như biểu tỷ, xăm nhân duyên vừa rồi tỷ xin thế nào?”
Nói đến xăm nhân duyên, khuôn mặt rầu rĩ của Giang Bích Như lập tức đỏ bừng, thầm nghĩ: Mặc dù lúc này Hành biểu ca bị tiểu nha hoàn này mê hoặc quyến rũ, nhưng hôm nay Bồ Tát cũng đứng về phía nàng ta, Hành biểu ca sớm muộn cũng sẽ thích nàng ta thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Bích Như cũng lấy lại tự tin, đứng thẳng người, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng đáp: “Xin được”. Nói xong liền lén lút liếc nhìn Tiêu Hành, nhất thời đỏ mặt.
Dù sao vẫn là một cô nương, nói trắng ra như vậy sẽ bị người khác chê cười. Nàng ta không tiếp tục nói, nhưng cũng biết được Ngọc Đề biểu muội này chính muội muội mà Tiêu Hành thương yêu nhất. Tiêu Hành là người lãnh đạm, nhưng lại từ đáy lòng bảo vệ muội muội. Giang Bích Như nhớ tới lúc nhỏ, nàng ta ngưỡng mộ Tiêu Ngọc Đề nhất, mặc dù nàng ta cũng có ca ca, nhưng vị ca ca này cả ngày chỉ biết đọc sách.
Giang Bích Như cầm tay Tiêu Ngọc Đề một cách trìu mến, nói: “Tháng sau là sinh thần của ta, đến lúc đó muội… muội và Tiêu Hành ca nhất định phải đến đấy.”
Tiêu Ngọc Đề cười cười, nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ ủng hộ vị Như biểu tỷ với ca ca. Hai vị biểu tỷ Giang gia dung mạo tài hoa đều không cần phải nói, dù cho tìm khắp Yến Thành cũng không tìm được mấy người có thể so sánh được. Lúc nhỏ nàng luôn nghĩ rằng, nếu như hai vị biểu tỷ này có một người có thể trở thành tẩu tẩu của nàng cũng không tệ. Nhưng hiện tại, nàng biết rằng ca ca đối với hai vị biểu tỷ này không có chút tình cảm nam nữ, lại rất thích A Hạo tỷ tỷ.
Tiêu Ngọc Đề chớp chớp mắt nói: “Muội nhất định sẽ đi, hơn nữa còn chuẩn bị một phần đại lễ. Lần trước sinh thần của muội, Như biểu tỷ tặng muội chiếc mũ muội rất thích.” Tiêu Ngọc Đề là đích nữ bảo bối của phủ Tĩnh Quốc Công, mẫu thân lại là Lan thị, từ nhỏ đến lớn không thiếu ngọc ngà châu báu, chiếc mũ có thể lọt vào mắt nàng nhất định đã phải bỏ ra không ít tâm tư.
Giang Bích Như nghe xong liền cảm thấy vui vẻ. Xem xem, Ngọc Đề biểu muội thích nàng ta như vậy. Sau này nếu như nàng có thể trở thành em chồng, xem ra có thể sinh sống hòa hòa hợp.
Giang Tu Viễn nhìn lên bông hải đường trên búi tóc của A Hạo, nhất thời có chút mất hứng. Mặc dù biết A Hạo cô nương là nha hoàn bên cạnh Tiêu Hành, thậm chí còn có thể có tiếp xúc da thịt, nhưng những điều hắn nghĩ và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nghĩ đến những lời Tiêu Hành vừa nói, hắn không khỏi cảm thấy nhói ở trong lòng, nhưng lúc này thấy A Hạo thích Tiêu Hành như vậy, hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo.
Giang Bích Vy đang đứng bên cạnh, sớm đã nhìn ra một chút manh mối. Ca ca nàng ta từ sau hội đào lâm có chút mất hồn mất vía, có thể đã bị nha hoàn này câu mất hồn. Nàng ta nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ, chợt nghĩ ra một cách.
Một nhóm người đang lễ Phật ở Tương Nguyên Tự, có thể sẽ ở lại dùng bữa cơm chay. Sau bữa trưa, mỗi người mới đều lên ngựa xuống núi.
Ở dưới chân núi, Tiêu Hành nói với Tiêu Ngọc Đề: “Muội về phủ trước đi”.
Tiêu Ngọc Đề đang ăn điểm tâm, dừng tay nghi hoặc hỏi: “Ca ca, huynh muốn đi đâu?”
Tiêu Hành không trả lời.
Tiêu Ngọc Đề hiểu ngay lập tức. Hôm nay nhờ có ca ca đi cùng, nàng mới có thể đến gặp Đường Mộ Lễ. Bây giờ ca ca muốn ở cùng với A Hạo tỷ tỷ, nàng đương nhiên đồng ý. Tiêu Ngọc Đề đáp: “Vâng, vậy muội đi cùng xe ngựa với Trinh biểu tỷ.”
Tiêu Hành nói không cần, chỉ dừng xe ngựa lấy ngựa của Trúc Sênh, dặn dò hắn một chút rồi ôm A Hạo lên ngựa.
A Hạo trước giờ chưa từng cưỡi ngựa, những nữ tử Đại Tề phàm là những người có gia thế, ngoài cầm kỳ thi họa ra còn phải học kỵ thuật, nên nàng đối với cưỡi ngựa cũng rất có hứng thú. Lúc này thế tử gia không vội quay về, nàng cũng không hỏi nhiều. Hiện tại ngồi trên lưng ngựa, vuốt lên bờm ngựa, cảm thấy có chút hồi hộp.
Nam nhân ngồi phía sau ôm nàng vào lòng, A Hạo khẽ quay đầu nhìn Tiêu Hành.
Không có người ngoài, lông mày Tiêu Hành dịu đi một chút.
Hắn cúi đầu sờ nhẹ lên má nàng, nói một tiếng: “Ngồi yên đi.”
“Vâng.” A Hạo hơi hơi quay người muốn ôm hắn, đối với cưỡi ngựa cảm thấy hăng hái, trên mặt mang theo ý cười. Con ngựa chậm rãi đi trong rừng, người đàn ông sau lưng lại bắt đầu không thành thật hôn lên mặt nàng. A Hạo bị hôn có chút ngứa, vội vàng thấp giọng nói: “Thế tử gia…”
Tiêu Hành đáp lại một cách mơ hồ, lại hôn lên vành tai nàng, sau đó kẹp chặt bụng con ngựa.
Ngựa dừng lại trước một ngôi nhà, A Hạo ngơ ngác nhìn ngó, nghi hoặc hỏi: “Thế tử, đây là…” lần trước đến ngôi nhà này, là mang theo đệ đệ muội muội, nàng không nghĩ rằng hôm nay thế tử lại đưa nàng đến đây. Bất quá lúc đó nàng vẫn còn sợ thế tử gia, không nghĩ rằng lúc này lại gần gũi với hắn như, càng không dám tùy tiện hỏi gì.
Tiêu Hành ôm nàng xuống ngựa, cửa lớn mở ra, bên trong sớm đã có người hầu đợi sẵn.
A Hạo chậm rãi đi theo phía sau hắn, nhìn thấy Tưởng ma ma và Lương quản gia đều là những người quen thuộc, liền muốn rút tay khỏi lòng bàn tay thế tử. Nhưng thế tử là nam nhân bá đạo, nàng muốn thoát cũng không thoát nổi. A Hạo xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt người hầu trong nhà.
Nhưng nàng biết đám người này sẽ nghĩ về nàng thế nào, có lẽ nghĩ rằng nàng là một nha hoàn được chủ tử sủng ái liền quên đi thân phận của mình.
Trước đây nàng luôn an phận, sợ nhất là bị thu hút sự chú ý, nhưng từ sau khi đến Ký Đường Hiên, hành vi cử chỉ của thế tử gia đều vượt quá dự đoán của nàng. Nàng ghét nhất trở thành nha hoàn câu dẫn chủ tử, nhưng hiện giờ nàng thấy bản thân hình như càng ngày càng có xu hướng trở thành cái dạng này. A Hạo đi theo vào phòng, nha hoàn bưng lên trà hoa thơm ngát, A Hạo có chút thụ sủng nhược kinh, luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Nhưng những người hầu ở đây hình nhưng coi này là chủ nhân của họ.
May mà đây không phải là Tĩnh Quốc công phủ, nếu không Quốc Công phu nhân mà biết được, nhất định sẽ không tha cho nàng.
A Hạo có chút không chịu được, cẩn thận hỏi: “Thế tử gia, chúng ta khi nào trở về?”
Tiêu Hành biết nàng ở Quốc Công phủ luôn phải thận trọng, vậy nên mới cô ý đưa nàng đến đây, nhưng… điều này lại càng khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn. Tiêu Hành cau mày, tự hỏi không biết đã sai ở chỗ nào. Nhưng nghĩ tới nàng hôm nay đã vì hắn mà xin bùa bình an, tâm trạng của Tiêu Hành liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mở miệng nói: “Ta đã phân phó cho Trúc Sinh sẽ ở lại đây vài ngày để vẽ tranh.
Vài ngày.
A Hạo nâng tách trà trên tay dừng lại một chút, chớp chớp mắt nói: “Vậy… nô tỳ vào bếp xem thử, nấu một vài món ngon bồi bổ cho thế tử.” Nàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng nam nhân bên cạnh lại từ từ đứng dậy, đứng chắn trước mặt nàng ngăn lại.
A Hạo ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Hành khóe môi mang theo ý cười, cúi đầu nhìn nàng nói: “Mấy ngày này nàng không cần làm gì cả… chỉ cần ở bên cạnh ta không rời.”
Vậy nàng phải làm gì?
A Hạo đang định mở miệng hỏi, lại thấy ánh mắt thế tử đang nhìn nàng đầy ẩn ý. A Hạo vô thức rụt cổ lại.
Thế tử gia ngoài mặt thì hào hoa phong nhã, nhưng khi xấu thì lại xấu hơn ai hết. Nàng nghĩ lại chuyện rượu lộc huyết lần trước vẫn còn có chút sợ hãi. Nàng thầm vui mừng vì thế tử gia không chạm vào nàng, nhưng nghĩ tới vật hung dữ đó, nàng hiện tại vẫn cảm thấy sợ hãi. Thế tử gia mặc dù ưa nhìn, nhưng vật đó lại dọa người như vậy, so với thứ mà nàng xem được trong Bích Hỏa Đồ còn dọa người hơn. A Hạo không biết tại sao mình lại nghĩ tới chuyện này, nhưng nào hiểu được thế tử gia là muốn ở riêng với nàng…
Lần này A Hạo không lên tiếng, chỉ là trong lòng có chút bất an, suy nghĩ đêm nay lấy cớ gì để lừa hắn.
Ở phía bên này Tiêu Ngọc Đề khi về phủ liền đến chỗ của Lan thị.
Lan thị nhìn thấy nữ nhi nhảy chân sáo đi vào liền nhíu mày. Tiêu Ngọc Đề le lưỡi, nhanh chóng trở lại dáng vẻ đoan trang, sau đó quy củ gọi một tiếng “nương”, rồi ngồi xuống bên cạnh Lan thị.
Phương Châu thấy lục cô nương đã trở về, liền lập tức chuẩn bị điểm tâm.
Lan thị hỏi: “Ca ca con đâu?”
Tiêu Ngọc Đề nghĩ tới những gì Trúc Sênh vừa nói với nàng liền đáp: “Ca ca nói mấy ngày tới muốn yên tĩnh vẽ tranh nên không có trở về.” Nàng lại nhìn sang sắc mặt của Lan thị, nói tiếp: “Nương, ca ca đã lớn như vậy rồi, cũng không phải nữ nhi, người đừng quản huynh ấy chặt như thế.”
Lan thị nghe xong không đáp, trong lòng có chút phiền não.
Tiêu Ngọc Đề nói tiếp: “Hôm nay bọn con cũng gặp Tu Viễn biểu ca và hai vị biểu tỷ.”
Lan thị mắt cũng không chớp, hỏi: “Hai người Đường gia cũng đi phải không?”
Bị đoán trúng, Tiêu Ngọc Đề đành phải thành thật gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con với bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, lại thân thiết với nhau, nương không phải luôn thích con và Đường gia biểu ca, biểu tỷ gần gũi một chút sao?”
Lan thị biết nữ nhi đã lớn, trong lòng đối với Đường Mộ Lễ có thêm tình cảm nam nữ, hai đứa nhỏ sang năm có thể thành thân, cảm tình tốt hơn một chút có lẽ cũng không sao. Chẳng qua hai đứa tuổi còn nhỏ, bà chỉ sợ hai đứa trước khi thành thân làm ra việc đi quá giới hạn. Việc lần trước của Tiêu Ngọc Tiêm khiến bà vẫn có chút đề phòng, nhưng bà vẫn thấy có chút gì đó không đúng. Nếu như Tiêu Ngọc Tiêm này vẫn không biết ngoan ngoãn, bà cũng sẽ không tha cho cô ta.
Bởi vậy, bây giờ trông chừng nữ nhi một chút cũng không có gì là sai trái.
Lan thị nói: “Đó là trước đây. Bây giờ con đã là đại cô nương rồi, dù cho sau này con có gả cho Đường biểu ca, cũng nên tránh để bị nói ra nói vào. Lần này có ca ca con đi cùng, ta mới bỏ qua cho con một lần, lần sau muốn xuất phủ sẽ không dễ dàng như vậy. Hơn nữa Đường biểu ca của con đã là đại nam nhân, suốt ngày vây quanh con còn ra thể thống gì nữa. Con cũng vậy, từ đầu đến chân chẳng có dáng vẻ của một cô nương, lần sau con cứ ngoãn ở trong phủ, yên tâm học nữ công, sau này thành thân, đồ dùng trên người của phu quân đều do con tự tay làm hết mới được.”
Nói đến đây, Tiêu Ngọc Đề có chút đau đầu, cau mày bất mãn nói: “Nương cũng đã bao giờ may y phục cho cha đâu?” Lời này vừa nói ra, Tiêu Ngọc Đề đã tự muốn cho mình một cái tát.
Nàng đang nói cái gì đây cơ chứ! Tiêu Ngọc Đề vội vàng nhìn lên đáng giá sắc mặt của Lan thị, sợ mình làm mẫu thân tức giận.
Lan thị không có phản ứng gì, cũng chẳng để tâm tới điều đó.
Trước khi xuất giá, bà không chỉ giỏi đánh cờ, mà cầm kỳ thi họa tất cả đều xuất sắc. Chẳng qua sau khi xuất giá, biết rằng y phục của Tiêu Yến Thái khác có Lục thị làm, bà cũng bớt được việc này, ngược lại nhàn nhã lại càng khiến bà thấy vui vẻ. Năm đó một đạo thánh chỉ hạ xuống, khiến hai người vốn không thuận mắt phải chung sống với nhau vốn dĩ đã sai rồi. Mà bà vốn là một người có cốt cách, chẳng nôn nóng bám dính lấy Tiêu Yến Thái, ông ta là cái thá gì cơ chứ.
Lan thị giãn mày, nói: “Lục di nương lại có thai, lần này con đừng làm gì hồ đồ nữa đấy.”
Lại có rồi?
Tiêu Ngọc Đề nhíu mày, cảm thấy không vui. Nhưng nghĩ lại mấy ngày này phụ thân đều ở cùng Lục di nương, nay lại mang thai cũng là điều hết sức bình thường.
Nàng không khỏi lầm bẩm: “Lục di nương thật biết sinh mà.”
Lan thị “Ừ” một tiếng: Lục thị này có biết sinh hay không, bà một chút cũng không quan tâm. Nếu như nhi tử của bà có thể sớm lấy vợ, bà đã sớm trở thành tổ mẫu rồi. Lan thị nói với Tiêu Ngọc Đề: “Ca ca con có mang theo nha hoàn A Hạo đó không?”
Tại sao tự nhiên lại nhắc tới A Hạo tỷ tỷ rồi, Tiêu Ngọc Đề hồ đồ gật đầu, hờ hững nói: “Ca ca đương nhiên cần có người chăm sóc, nha hoàn đó thông minh lanh lợi, ca ca mang theo dùng cũng tiện.”
Lan thị nghe xong liếc nhìn nữ nhi.
Nha hoàn xinh đẹp như vậy không đơn giản chỉ để sai bảo.
Lúc này có người đến, Lan thị liếc nhìn Phương Châu, Phương Châu vội vàng ra ngoài xem xét, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai Lan thị. Lan thị nghe xong nói với Tiêu Ngọc Đề: “Được rồi, con ra ngoài đi, ta còn có việc bận.”
Tiêu Ngọc Đề “Vâng” một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, lại thấy có một người hầu mặc trường bào viên lĩnh màu xám đi vào. Nàng nhất thời tò mò, lần đứng ở bên ngoài, vểnh tai lắng nghe chuyện bên trong.
Mà lúc này, Lan thị hỏi: “Chuyện bảo ngươi đi nghe ngóng ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?”
Người hầu mặc trường bào xám đó cũng kính hành lễ, sau đó mới trả lời: “Tiểu nhân đã điều tra rõ ràng rồi, lần trước thế tử ra ngoài là đến thôn Hoản Nam ở ngoại thành ở hai đêm, sau đó mang theo hai vị cô nương với một nam hài đến căn nhà đó.
“Thôn Hoản Nam?” Lan thị lẩm bẩm, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Tên hầu nói tiếp: ”Thôn Hoản Nam đó trước đây tiểu nhân cũng đã nhắc qua với phu nhân. Nha hoàn A Hạo trong phủ là người thôn Hoản Nam. Lần đó thế tử đến nhà của nàng, chủ nhà tên Lục Viễn Nhữ, là cha của A Hạo cô nương, trong nhà còn có hai đệ muội. Muội muội tên Thanh Thanh, năm nay 13, còn có một đệ đệ ở nhà gọi là A Vũ, năm nay 9 tuổi. Lúc thế tử trở lại thành, lại đưa theo hai tỷ đệ Lục gia vào thành cùng đến ngôi nhà đó. Tiết Thượng Nguyên đếm đó, thế tử gia đưa ba người họ đến sông Minh Náo xem pháo hoa, hôm sau lệnh cho người hầu thân cận Trúc Sênh đích thân đưa hai tỷ đệ họ quay về thôn Hoản Nam, hơn nữa còn chuẩn bị cả quà.
Nghe đến đây, Lan thị đột nhiên im lặng.
Những gì mà nhi tử của bà làm, đã vượt qua phạm vi đối xử với một tiểu nha hoàn. Đừng nói là người khác, dù cho bà có là mẹ đẻ của hắn, hắn cũng chưa từng bỏ tâm tư ra nhiều như vậy.
Người hầu nói tiếp: “Tiểu nhân cũng tra thêm được, nha hoàn A Hạo đó, phụ thân của nàng là Lục Viễn Nhữ say rượu phát sinh tranh chấp, đánh người ta bị thương, cần 200 lượng bạc trắng bồi thường. Nha hoàn này tìm cách góp tiền, mang trang sức thế tử tặng nàng đi cầm, sau đó bị nha hoàn Linh Lung ở Ký Đường Hiên vu khống tội ăn cắp, thế tử liền ra mặt đuổi Linh lung ra khỏi Quốc Công phủ. Hôm sau ra khỏi phủ, thế tử lại đi chuộc toàn bộ số trang sức về với giá cao.
Mí mắt Lan thị giật giật, thầm nghĩ: Nhi tử của ta có phải điên rồi không?!