Hôm nay Lan thị búi tóc Triều Thiên tinh xảo,
trên
tóc còn cài
một
chiếc châu thoa, mặc
một
thân áo gấm ngũ sắc. Nàng khí chất ngời ngời, dung mạo xinh đẹp, lại còn khéo léo lựa chọn trang phục phù hợp. Nàng vốn là mỹ nhân có hào quang tứ phía, nhưng giờ phút này mắt phượng híp lại, đôi môi đỏ mọng, làm cho người ta sinh ra vài phần kinh sợ, muốn chùn bước.
A Hạo cảm thấy Quốc Công phu nhân nhất định là quan tâm sức khỏe của thế tử, liền mở miệng
nói:
""Nô tỳ vừa hầu hạ thế tử uống thuốc, lúc này
đã
nghĩ ngơi.
không
biết phu nhân có chuyện gì muốn giao phó ạ?’’
A Hạo biết hôm nay thế tử nhiễm phong hàn, tất cả đều do nàng gây ra, cho nên lúc này Quốc Công phu nhân trách phạt, nàng cũng
không
có gì oán trách.
Lan thị nghe xong, vừa lòng gật đầu.
Theo lí
thì
hôm nay tiểu nha hoàn này thất trách, phạm phải sai lầm như vậy, bị đuổi ra khỏi phủ cũng
không
có gì để
nói. Nàng lo lắng cho nhi tử nhưng cũng hiểu được vị trí của nha hoàn này ở trong lòng nhi tử. Nhi tử là người hướng nội, dù cho có cố ý che chở ai cũng
sẽ
không
trắng trợn như vậy, cử chỉ hôm nay quả
thật
ngoài dự đoán của nàng. Trong lòng nàng nghi ngờ nhưng nếu quay lại
sẽ
chọc giận nhi tử, thế nên đành chờ ở nơi này.
Lan thị nhàn nhạt liếc mắt nhìn A Hạo
một
cái.
Nàng giật mình, cảm thấy dung mạo của tiểu nha hoàn này so với trước kia càng đẹp hơn. Dung mạo xuất sắc này lại
đi
với thân phận thấp hèn, đây là số mệnh phải làm thϊếp thất. Lan thị thấy A Hạo thần thái câu nệ, hiểu được vừa rồi mình trách cứ làm cho nàng sợ, lúc này mở miệng
nói:
""Hôm nay vì việc của thế tử mà ta có hơi tức giận, bất quá đây cũng là việc của
hắn,
không
thể hoàn toàn trách ngươi.’’
A Hạo giật mình, có chút ngoài ý muốn.
Lan thị tiếp tục
nói:
""Ta đem ngươi an bài ở Ký Đường Hiên cũng
đã
hơn hai tháng, Như Ý cũng có
nói
với ta, ngươi hầu hạ
không
tệ…Chỉ là ngươi biết đấy, ta đưa ngươi đến đây
không
phải chỉ để làm nha hoàn.’’
""Ý của phu nhân là…’’
Lan thị
nói:
""Ngươi có tướng mạo xinh đẹp, thế tử lại coi trọng ngươi, trước mắt…Trước mắt tất nhiên là nên tiến thêm bước nữa. Đúng rồi, lần trước ở Tuyên Bình Hầu phủ, ngươi cũng gặp qua hai vị
cô
nương của Giang gia phải
không?’’
nói
đến Giang gia, khuôn mặt Lan thị liền trở nên dễ chịu:
""Với ta hai nàng bất luận ai cũng đều ưng ý, bất quá ngươi yên tâm, mặc kệ ngày sau vị nào vào phủ đều
sẽ
không
bạc đãi ngươi. Trước mắt thế tử
không
gần nữ sắc, nên đối với ngươi thiên vị hơn
mộtchút, nhưng
hắn
là
một
nam nhân, có
một
số việc ngươi chủ động
một
chút cũng
không
sao…’’
Lan thị vẫn luôn thẳng thắng như vậy. Nàng hiểu được chỉ cần
một
khi nam nhân
đã
khai trai, đối với việc nam nữ tự nhiên cũng
sẽ
không
còn mâu thuẫn. Trước mắt nhi tử vừa ý tiểu nha hoàn này, nhưng thân phận của nàng như thế, xong việc chỉ cần
một
bát canh tránh thai, cũng
sẽ
không
gây ra hậu quả quá lớn, cùng lắm là nạp làm thϊếp mà thôi. Lại
nói, tên Tiêu Yến Thái kia còn bị Lục thị làm cho mê muội, nha hoàn này dung mạo xinh đẹp như thế, so với Lục thị còn tốt hơn nhiều lần.
Nhi tử này
không
dùng được, cho nên nàng năm lần bảy lượt nhắc nhở tiểu nha hoàn.
Lời này có ý gì
thì
đã
rất
rõ
ràng rồi, nhưng A Hạo cảm thấy Quốc Công phu nhân
không
hiểu nhi tử của mình chút nào,
sự
quân tử của thế tử chỉ là ngoài mặt mà thôi. Nếu nàng mà chủ động, chỉ cần
khôngchuẩn bị là
sẽ
bị ăn liền.
hiện
tại nàng đích xác thích thế tử nhưng cũng
không
nghĩ
sẽ
đem thân thể của mình giao cho
hắn.
Bất quá
trên
mặt vẫn có chút thẹn thùng, rũ mi
nói:
""Nô tỳ
đã
hiểu ý của phu nhân…’’
Khóe môi Lan thị cong lên, đem A Hạo kéo tới trước mặt, từ
trên
tay tháo xuống
một
cái vòng ngọc tử, đeo vào vào cổ tay trắng nõn của nàng. A Hạo thấy hành động của Lan thị, vội
nói:
""Phu nhân, cái này…Nô tỳ
không
dám nhận.’’
""Đây là thưởng cho ngươi, ngươi cứ nhận
đi.’’ Lan thị đánh giá
một
phen,
nói:
""Ngươi cũng chăm sóc mình
thật
tốt, đừng để uổng phí dung mạo sinh đẹp trời cho này.’’
A Hạo ""Dạ’’
một
tiếng, thấp giọng
nói:
""Nô tỳ hiểu được.’’
Lan thị
đi
rồi, A Hạo cúi đầu nhìn chiếc vòng
trên
cổ tay.
Nàng nghĩ nghĩ, liền tháo ra, đem vòng tay bỏ vào trong hộp trang sức thế tử cho. Nàng ngồi
trên
ghế, nghĩ đến việc vừa rồi ở
trên
giường cùng thế tử, cảm thấy có chút
không
ổn. Chỉ là…Hôm nay thái độ của Quốc Công phu nhân chuyển biến quá nhanh---ban đầu còn tưởng rằng đặc biệt tới trách phạt nàng, lại
không
nghĩ là vì chuyện này.
Dọn dẹp thỏa đáng xong, A Hạo liền tắm gội
một
phen, sau đó mới đến phòng bếp làm việc.
Hôm nay thế tử
không
khỏe, nên nàng chuẩn bị thức ăn thanh đạm
một
chút.
Lúc nàng
đi
vào gọi thế tử, thế tử
đã
ngủ rồi, trong ngực còn kẹp
một
quyển sách.
A Hạo bất đắc dĩ cười cười,
đi
đến trước mặt Tiêu Hành. Bộ dáng lúc ngủ của thế tử so với ngày thường càng đẹp mắt, tựa như tiên nhân vậy. Bất quá thần tiên đều
không
có thất tình lục dục, thế tử lại có. Nàng duỗi tay cẩn thận đem quyển sách rút ra. Trong lòng cân nhắc có nên đánh thức
hắn
hay
không, nhưng chưa gì
thì
nam nhân
đang
ngủ say
đã
chậm rãi mở mắt.
hắn
vừa tỉnh, đôi mắt đen còn có chút mông lung, nhìn thấy nàng cũng ôn hòa
một
chút.
Tiêu Hành cong cong môi, theo bản năng duỗi tay trực tiếp ôm lấy eo nàng hướng vào trong ngực mình,
hắn
cúi đầu ngửi mùi hương ở cổ của tiểu
cô
nương, đôi mắt híp lại như có chút say mê, giọng trầm thấp
nói:
""Tắm gội rồi sao?’’
""Vâng.’’ A Hạo gật gật đầu, cảm thấy mình dính sát vào người thế tử. Nàng
không
có cử động, chỉ
nói:
""Vừa rồi phu nhân tới tìm nô tỳ.’’
Tiêu Hành biết tính tình của mẫu thân mình, bất quá vừa rồi
hắn
nói
như vậy, mẫu thân nhất định
sẽkhông
làm khó nàng. Chẳng qua trong lòng
hắn
có chút lo lắng, hỏi:
""Mẫu thân
đã
nói
gì với nàng?’’
A Hạo dựa vào trong ngực
hắn,
nói: ""Phu nhân
nói, nô tỳ hầu hạ thế tử cho tốt, còn
nói
về sau nếu thế tử nguyện ý thành thân, phu nhân
sẽ
không
bạc đãi nô tỳ.’’ Nàng hiểu được câu ""sẽ
không
bạc đãi’’ này là ý gì, nhiều lắm là cho nàng làm di nương thôi. Điều này đối với
một
nha hoàn giống như cái bánh từ
trên
trời rơi xuống vậy nhưng nàng lại
không
thích cái bánh này. Nàng thấy thế tử
không
nói
gì, chỉ tiếp tục
nói:
""Kỳ
thật
nếu phu nhân
không
dặn dò, nô tỳ cũng
sẽ
hầu hạ thế tử
thật
tốt, thế tử bệnh
đã
mấy ngày mà nô tỳ vẫn
không
phát
hiện, trong lòng nô tỳ rất áy náy. Hơn nữa…không
phải vì thế tử là chủ tử mà là thế tử là nam nhân mà nô tỳ thích.’’
Mới đầu Tiêu Hành có chút lo lắng nhưng nghe tiểu
cô
nương
nói
lúc sau
hắn
thật
ra có chút buồn cười.
hắn
lợi dụng thời cơ, hôn hôn gương mặt nàng, cánh môi thân mật cọ qua cọ lại, ôn tồn mà hưởng thụ.
hắn
ôm nàng
một
lúc, lại buông tay cúi đầu nhìn đôi mắt nàng,
hắn
biết nàng cũng thích chính mình, chính là nguyện ý thân cận
hắn, cũng là nguyện ý để
hắn
thân cận.
Việc này so với trước kia
không
giống nhau.
Trước kia là nàng
yêu
hắn.
Tiêu Hành thực buồn rầu, lúc trước nghĩ nếu mình có thể gặp lại nàng, cái gì cũng
không
cần nhưng sau khi gặp lại nàng, liền muốn ở bên cạnh trong chốc lát, đến nỗi nếu là nàng về sau ra phủ gả chồng,
hắnđều cho nàng tuyển nhưng chuyện này
hắn
không
làm được.
hắn
hiểu được nàng tuổi còn
nhỏ, đối với việc tình cảm còn ngây thơ mờ mịt,
hắn
luôn đem nàng đặt sâu nơi đáy lòng, hơn nữa nàng đối với
hắnlà có chút thích, mấy ngày qua
hắn
vui vẻ ở cùng A Vũ…Những cái đó đều là lợi thế của
hắn.
Mà
hiện
tại, nàng thân mật cùng
hắn
như vậy, lại còn mở miệng
nói
thích
hắn
nhưng
hắn
vẫn chưa
thậtsự
thỏa mãn.
Nếu đổi lại là nàng trước kia, nàng để ý
hắn,
nói
việc cưới vợ với
hắn
sẽ
có biểu tình như vậy sao?
hắn
nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nhìn
thật
lâu, cũng
không
biết
hắn
đang
nhìn gì nữa.
hắn
đột nhiên cảm thấy sợ hãi,
đã
trải qua
một
lần mất
đi
nàng, nếu có được
thì
sẽ
lo mất. Giống như
hiện
tại,
hắn
ôm chặt nàng vào trong ngực vào trong ngực, lại cảm thấy chưa đủ.
Tiêu Hành
không
cam lòng hỏi:
""Nếu ta thành thân, vậy nàng nên làm gì?’’
Nàng nên làm gì bây giờ? A Hạo rũ rũ mắt, nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này
thật
khó trả lời. Thế tử thành thân, cùng thế tử phu nhân tân hôn. Nàng sao, chỉ cần làm tốt bổn phận của nha hoàn là được. Bất quá…Nàng
không
có khả năng thân mật với thế tử như
hiện
tại. Lại
nói, nàng thích
hắn
cho nên nếu
hắn
thành thân nàng cũng có chút khổ sở. Chỉ là---thế tử dù sao cũng là chủ tử, trước mắt
hắncoi trọng mình, về sau có thể
sẽ
thích những
cô
nương khác.
Nam nhân đều là tam thê tứ thϊếp mà.
Tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy thế tử thân mật với
cô
nương khác, nhưng có những chuyện nàng cũng biết
rõ. Thí dụ như mấy lần
hắn
hôn nàng, nàng là lần đầu nhưng
hắn
rõ
ràng
không
phải. Trước mắt nhìn
hắn
ôn nhuận quân tử nhưng trong xương cốt lại là nam nhân bá đạo, điều này khiến nàng
không
được thoải mái. Ngay cả việc hôn môi mà
hắn
cũng có nhiều kinh nghiệm như vậy.
Nghĩ đến đây A Hạo bất giác sờ sờ môi.
Từ trước đến nay, nam nhân và nữ nhân
không
giống nhau, nam nhân có thể hôn môi cùng rất nhiều
cônương, thậm chí làm chuyện thân mật hơn thế nữa, nhưng nữ nhân lại
không
được.
một
lúc sau, A Hạo mới trả lời:
""Nô tỳ có thể
sẽ
cảm thấy khó chịu.’’
Khó chịu. Tiêu Hành cau mày nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Kỳ
thật
hắn
hy vọng từ miệng nàng nghe được---là
hắn
không
thể cưới
cô
nương khác. Lúc sau
hắn
liền có thể cười nàng ngốc,
nói
với nàng
hắn
chỉ thích
một
người, ai cũng
sẽ
không
cưới. Chỉ là
hắn
nghĩ,
hắn
hôm nay mới
nói
thích nàng, nếu dám hứa hẹn cả đời với nàng, nàng chắc chắn
sẽ
không
tin.
hắn
trước kia
không
thích hứa hẹn, tổng cảm thấy đều có thể làm được nên
không
cần nhiều lời, Hơn nữa đa số nam nhân hứa hẹn đều để lừa tiểu
cô
nương thôi.
Tiêu Hành đem khuyên tai
đã
chuẩn bị, đặt vào lòng bàn tay nàng.
A Hạo cảm thấy lòng bàn tay chợt lạnh lẽo, vội cúi đầu xem. Nàng nhìn thấy khuyên tai hồng bảo thạch, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt,
một
lúc lâu sau mới nhớ ra đây là thứ mà nàng nhìn trúng ở Lâm Lang Quán,
không
nghĩ thế tử
sẽ
mua về. Trong lòng nàng vui mừng, đột nhiên hiểu ra
một
số
sự
việc, khuôn mặt tươi cười
nhỏ
giọng
nói:
""Lần trước thế tử đưa nô tỳ đến Lâm Lang Quán, căn bản
không
phải để mua trang sức cho Lục
cônương có phải
không?’’
Tiêu Hành ""Ừ’’
một
tiếng, lúc sau lại trêu ghẹo
nói:
""Về sau nếu nàng thiếu bạc còn có thể bán lấy tiền.’’
Người này thế nào lại…
Vừa nghe đến chuyện này A Hạo có chút thẹn thùng, lúc ấy nàng
thật
là quá sốt ruột. A Hạo cầm khuyên tai nhìn nhìn, lúc sau lại
nói:
""Nô tỳ quả thực rất thích khuyên tai này, chỉ là…Nô tỳ
không
có nhĩ động.’’ Nàng bỗng nhiên lại nở nụ cười,
nói:
""nói
thật, nô tỳ rất sợ đau. Nhưng vì thế tử, nô tỳ nguyện ý chịu đau
một
lần.’’
Nghe lời này, Tiêu Hành lại nghĩ đến
một
chuyện khác.
Kiếp trước nàng mười ba tuổi
đã
theo
hắn, đến tuổi cập kê liền thành thông phòng. Tiểu
cô
nương xinh đẹp,
trên
người bất luận nơi nào đó đều là tốt nhất, khi hành
sự
hắn
không
nhịn được mà làm đau nàng. Nhưng khuôn mặt
nhỏ
của nàng vẫn mỉm cười quấn lấy
hắn, cam tâm tình nguyện
nói
với
hắn:
""Vì thế tử, nô tỳ
không
sợ đau.’’
trên
giường nam nhân thường
sẽ
nói
lời âu yếm, tuy
hắn
chưa bao giờ
nói
qua nhưng cũng đột nhiên thông suốt,
một
mặt luận động,
một
mặt lại lời ngon tiếng ngọt. Khi đó
hắn
nói
nhỏ
bên tai nàng, chỉ làm nàng đau lần này.
Nhưng sau đó,
hắn
không
nhớ
rõ
đã
làm nàng đau bao nhiêu lần.