Môi nam nhân cuồng nhiệt mà mềm mại, làm cho nàng sắp
không
thở nổi.
Đầu A Hạo ""Ong’’ lên
một
tiếng, tức khắc liền trống rỗng. Nàng chỉ cảm nhận được nam nhân hung hăng hôn nàng như muốn đem nàng
một
ngụm nuốt vào. A Hạo
không
dám nghĩ nhiều, nàng hiểu được mình nên đẩy
hắn
ra chứ
không
phải là để
hắn
tùy ý hôn như vậy. Nàng lấy hết can đảm đem tay để ở trước ngực
hắn
thì
động tác
hắn
lại trở nên ôn nhu.
A Hạo giật mình, lại bị cắn
nhẹ
một
cái:
""Ưm…’’
hắn
làm sao…làm sao có thể như thế?
Nàng chưa bao giờ cùng nam tử hôn môi,
không
hiểu được cảm giác này là gì, nhưng
hiện
giờ
hắn
đè nàng lên thân cây, trừ bỏ lúc đầu hơi thô bạo, lúc sau lại làm cho nàng dần buông lỏng phòng bị. Trong miệng
hắn
có hương vị ngọt ngào, có lẽ là mới ăn đồ ngọt.
trên
người nàng có
một
mùi hương nhàn nhạt, chính là mùi hương quen thuộc của nàng. Áo ngoài
hắn
mở rộng ra bao lấy cơ thể nàng, nhiệt độ cơ thể
hắn
làm cho nàng cảm thấy cả người mình đều nóng lên.
Qua hồi lâu, A Hạo cảm thấy mình sắp
không
thở nổi, thế tử mới thoáng buông ra chút. Nàng thở phì phò từng ngụm, trong lòng vô cùng bất ổn. Tuy rằng chỗ này tối đen như mực nhưng nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được mặt mình đỏ đến mức nào. Nàng
một
mặt thở dốc,
một
mặt lại cảm thấy thế tử cúi đầu hôn lên trán nàng, nàng cho rằng
hắn
muốn tiếp tục hôn môi nhưng lại
không
có.
Chỉ có hôn lên trán mà mặt nàng
đã
đỏ như vậy.
Mới đầu cảm thấy đôi môi này lạnh như băng nhưng giờ đây lại như có lửa đốt.
Chóp mũi
hắn
đặt lên trán nàng, hỗn loạn hô hấp, mà tư thế này quả thực có chút ái muội
đi. Nàng định cúi đầu xuống nhưng đột nhiên nam nhân lại cúi người xuống ngậm lấy môi nàng, lần này
không
có thâm nhập, chỉ ôn nhu hôn lên. A Hạo cảm thấy tim mình đập rất nhanh, có cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Hôn xong rồi, nàng xấu hổ đến mức
không
dám nhìn mặt
hắn.
Lại nghe được
một
tiếng cười khẽ, bàn tay to của nam nhân thân mật xoa đầu nàng, lúc này mới nhịn
không
được, giương mắt nhìn
hắn.
Tuy rất tối, nhưng nàng vẫn thấy được đôi mắt đen lấp lánh của
hắn. Nàng mấp máy môi
nói
chuyện, cùng lúc đó pháo hoa được bắn lên từ Minh Náo Hà. Trong ánh mắt
hắn, ngoài pháo hoa ra còn có hình ảnh của mình.
A Hạo
không
biết nên
nói
thế nào cho phải.
Tiêu Hành duỗi tay
nhẹ
nhàng sờ sờ mặt của tiểu
cô
nương trong lòng ngực, sau đó nắm tay nàng, giọng trầm thấp
nói:
""đi
thôi.’’
A Hạo có chút mơ hồ, duỗi tay sờ mặt của mình. Nàng
không
hiểu được dáng vẻ của mình lúc nãy thế nào, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng
nói:
""Thế tử, chúng ta…Chúng ta chờ lát nữa mới qua đó
đi.’’ Ít nhất cũng phải để mặt nàng hết nóng rồi mới về chứ.
Lời này rất hợp ý Tiêu Hành.
Tiêu Hành nhéo nhéo lòng bàn tay của tiểu
cô
nương bên cạnh, sung sướиɠ cười cười. Mới vừa rồi tiểu
cô
nương
không
có đẩy
hắn
ra,
đã
nói
lên trong lòng nàng cũng có chút thích mình. Có lẽ là sợ hãi thân phận của
hắn, nhưng cũng chẳng sao chỉ cần nàng
không
kháng cự là được.
Suốt ngày hôm nay
hắn
đều có chút thất thần. Nhìn bộ dáng xinh xắn đáng
yêu
của nàng, liền nghĩ đến cảnh tượng mình hung hăng khi dễ nàng. Mới vừa rồi
hắn
không
chế được bản thân. Bất quá---dù sao trong lòng nàng cũng
đã
biết
rõ,
hắn
sao phải che dấu?
Hai người đứng ở đê trong chốc lát rồi mới trở về.
A Hạo nhìn đệ đệ muội muội, vội bỏ tay
đang
bị
hắn
nắm ra.
Nhìn hành động của nàng, Tiêu Hành tức khắc có chút hụt hẫng.
Thanh Thanh nhìn Tiêu Hành, có chút kinh ngạc, lúc sau nhìn thấy trong tay tỷ tỷ trống trơn, mới
nói:
""Tỷ, bánh hoa quế của muội đâu?’’
A Hạo giật mình, nàng cơ hồ
đã
quên luôn chuyện này.
…Vừa rồi
không
cẩn thận rơi xuống đất.
""Ta…’’ A Hạo mấp máy môi,
không
biết giải thích như thế nào.
một
bên Tiêu Hành lại bảo Trúc Sanh
đi
mua lại.
Trở về dinh thự, Tiêu Hành hiểu lúc nãy mình có hơi quá đáng,
đang
định chờ lát nữa tiểu
cô
nương đến đây hầu hạ
sẽ
trấn an nàng. Nàng tuổi còn
nhỏ, chưa từng trải qua chuyện này, đêm nay bị
hắn
làm vậy, đoán chừng có chút sợ hãi.
Nhưng Tiêu Hành vẫn rất vui vẻ.
Ít nhất
hắn
không
cần phải do dự nữa.
Nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Hành
nói
một
tiếng:
""Vào
đi.’’ Nhìn đến khi thấy người
đi
vào là Trúc Sanh, lúc này mới
không
vui nhăn nhăn mày.
Trúc Sanh nhìn ra tâm tình của thế tử, hành lễ
nói:
""Thế tử, lúc nãy A Hạo
cô
nương
nói
cơ thể có chút
không
thoải mái, đêm nay e là
không
thể hầu hạ thế tử.’’
không
thoải mái?
Tiêu Hành dừng
một
chút, nghĩ nàng có phải bị bệnh hay
không
nhưng lúc sau đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt mày càng nghiêm túc. Tiêu Hành
không
liếc mắt nhìn Trúc Sanh
một
cái, chỉ phất tay bảo
hắn
đi
xuống.
Trúc Sanh liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Tiêu Hành thầm nghĩ,
hắn
vốn định đêm nay
sẽ
cùng nàng
nói
rõ
ràng nhưng lại
không
nghĩ rằng tiểu
cô
nương cố ý tránh
hắn.
hắn
hiểu được nếu là lúc trước, lấy lá gan của nàng căn bản là
không
dám làm như vậy, nhưng mấy ngày nay
hắn
cố tình lộ ra vẻ mặt ôn hòa làm nàng đối với mình càng ngày càng thân thiết,
không
ngờ lại cho nàng lá gan cự tuyệt mình.
Chỉ là, nghĩ tới
sự
việc lúc nãy, Tiêu Hành cũng cầm lòng
không
được mà cong cong môi.
Mà ở ""Minh Nguyệt Sáng Trong’’ A Hạo lại
đang
vô cùng phiền não.
Thanh Thanh nhìn thấy đêm nay tỷ tỷ mình khác thường, liền hỏi:
""Tỷ, vừa rồi tỷ và Tiêu thế tử
đã
xảy ra chuyện gì?’’
A Hạo giương mắt, đối diện là đôi mắt đẹp của muội muội,
không
nói
gì. Loại chuyện này, nàng làm sao có thể
nói
với Thanh Thanh? Nàng tuy là nha hoàn, hiểu được mình bị chủ tử khi dễ cũng
không
thể
nói
gì, huống chi nàng vốn là được Quốc Công phu nhân đưa tới Ký Đường Hiên hầu hạ thế tử, mục đích chính là để làm thông phòng.
A Hạo thu thu mày, nếu nàng
không
có đến phủ Tĩnh Quốc Công làm nha hoàn, giờ phút này nàng cùng
một
nam tử làm ra
sự
tình này khẳng định là muốn chịu trách nhiệm. Chỉ là, thế tử là chủ tử của nàng, chủ tử thân mật với chính nha hoàn của mình,
thì
biết
nói
thế nào đây.
Thấy tỷ tỷ
không
nói
lời nào, Thanh Thanh lại
nói:
""Tỷ, miệng của tỷ làm sao vậy?’’
Miệng?
A Hạo vội
đi
đến trước gương xem miệng của mình. Vừa nãy bên ngoài đêm
đã
khuya nên nhìn
không
rõ
nhưng lúc này lại rất
rõ
ràng. Thế tử cắn hơi mạnh rồi, làm cho môi nàng có chút sưng lên. A Hạo duỗi tay sờ môi mình, nhất thời mày liễu nhíu lại.
sự
việc
rõ
ràng như thế, người thông minh như Thanh Thanh chẳng lẽ
không
hiểu sao? Nàng biết tỷ tỷ xưa nay da mặt mỏng, chuyện này tự nhiên cũng
không
hỏi nhiều, chỉ đành lên giường
đi
ngủ. Nhưng trong tâm lại
không
thoải mái, thầm nghĩ: Tiêu thế tử thoạt nhìn quân tử phong phạm nhưng trong xương cốt vẫn là nam nhân, thấy
cô
nương xinh đẹp liền
không
nhịn được.
A Hạo nằm xuống giường, lăn qua lăn lại cũng
không
sao ngủ được. Lúc ngủ được rồi lại nằm mơ thấy
một
giấc mộng kỳ quái, chẳng nhưng mơ thấy thế tử hôm qua làm chuyện đó mà còn thân mật hơn thế nữa.
Khi tỉnh lại A Hạo có chút thẹn thùng.
Nhưng A Hạo nào biết, tối hôm qua Tiêu Hành mơ được giấc mơ so với nàng vui vẻ hơn gấp mấy lần.
Ngày thứ hai, A Hạo tiễn đệ đệ và muội muội ra cửa. Xe ngựa
đã
chờ ở bên ngoài nhưng tâm lý lại luyến tiếc. Tiêu Hành cũng
không
keo kiệt, chuẩn bị rất nhiều lễ vật.
A Hạo dặn dò đệ đệ: ""Đọc sách nhiều vào. Về sau có thời gian tỷ
sẽ
đến thăm đệ.’’
A Vũ luyến tiếc đại tỷ, nghe lời gật đầu. Ba năm
hắn
đều
không
có gặp đại tỷ, cùng đại tỷ ở chung mấy ngày rồi lại phải tách ra. Hơn nữa…hắn
cũng luyến tiếc Tiêu Đại ca. A Vũ có chút
không
yên tâm,
nói
với Tiêu Hành:
""Tiêu đại ca, đừng để người khác khi dễ đại tỷ, được
không?’’
A Hạo có chút dở khóc dở cười,
nói:
""Đệ lo lắng cái gì? Đệ yên tâm, những người trong phủ thế tử đều thấu tình đạt lý, ít nhất nếu ta
không
làm sai chuyện gì khẳng định
sẽ
không
bị trách phạt. Được rồi, bọn đệ sớm chút trở về
đi.’’
nói
xong, A Hạo liền đỡ đệ đệ muội muội lên xe ngựa. Nàng đem
một
ít bạc vụn của mình nhét vào tay Thanh Thanh,
nói
một
tiếng:
""Muội là tỷ tỷ, phải chăm sóc A Vũ
thật
tốt.’’
Thanh Thanh ngẩn người, sau đó cười
nói
với A Hạo:
""Tỷ, muội biết rồi. Tỷ cũng nên chăm sóc mình cho tốt.’’
""Được.’’ A Hạo gật gật đầu, sau đó nhìn theo xe ngựa rời
đi. Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc này nhịn
không
được khóe mắt lại đỏ. Chờ lúc nàng phục hồi lại tinh thần, xoay người lại
thì
thấy thế tử vẫn còn đứng ở phía sau, liền có chút xấu hổ, mấp máy môi
nói:
""Thế tử, chúng ta có phải nên quay về rồi
không?’’
Tiêu Hành thấy dáng vẻ này của nàng, thanh
âm
ôn nhu
nói:
""Dùng cơm trưa xong rồi về.’’
A Hạo
nói:
""Ta
đi…Nô tỳ
đi
đến phòng bếp nhìn thử.’’
nói
xong, liền như
không
có chuyện gì
đi
vào dinh thự.
Đệ đệ muội muội vừa
đi, A Hạo trong lòng mới để ý,
đã
nhiều ngày cử chỉ nàng có chút vượt mức cho phép, trước mắt là nên tuân theo quy cũ. Chính là nàng biết, có
một
việc
đã
bắt đầu xảy ra thay đổi.
Lúc dùng cơm trưa, A Hạo vẫn
không
ngồi xuống cùng ăn.
Tiêu Hành thấy thế, cũng
không
nói
gì, bất quá lại ăn
không
ngon, chỉ ăn
một
chén cơm.
Ăn cơm trưa xong, A Hạo liền theo Tiêu Hành lên xe ngựa. Từ dinh thự này đến phủ Tĩnh Quốc Công cùng lắm là phải
đi
nửa canh giờ nhưng A Hạo lại cảm thấy có chút gian nan.
Trước kia hai người ở trong xe ngựa
không
nói
lời nào an tĩnh thành thói quen, nhưng mấy ngày qua A Vũ luôn
đi
bên cạnh Tiêu Hành, mà A Vũ lại thích Tiêu đại ca này nên
nói
rất nhiều. Lúc này chỉ còn lại hai người, miệng đều ngậm như hai cái hủ nút
không
nói
lời nào.
Tiêu Hành duỗi tay lấy chung trà.
A Hạo thấy thế, vội thêm trà đưa qua.
Tiêu Hành tiếp nhận, uống
một
ngụm, lúc này mới vờ như vô tình hỏi:
""Thân thể có khá hơn
không?’’
""A?’’ A Hạo có chút há hốc mồm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh.
Tiêu Hành như thế nào
không
hiểu được tính tình của nàng,
rõ
ràng là
không
biết
nói
dối.
hắn
liền
nói:
""Đêm qua nghe Trúc Sanh
nói, thân thể ngươi
không
khỏe.’’
A Hạo lúc này mới hiểu ra, ngữ khí có chút chột dạ:
""Thế tử, nô tỳ
không
sao.’’
Tiêu Hành ""Ừ’’
một
tiếng, lúc sau liền
không
nói
nữa. Tiêu Hành
không
nói
lời nào, A Hạo tự nhiên cũng
không
dám chủ động
nói
cái gì. Chỉ là giờ phút này hai người ngồi trong xe ngựa,
không
biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhớ tới giấc mộng hoang đường kia.
A Hạo thầm mắng chính mình
không
biết xấu hổ.
Trở về phủ Tĩnh Quốc Công, A Hạo thay đổi xiêm y, sau đó liền cầm bánh hoa quế trong nhà mang đến
đi
tìm Hạnh Dao.
Hạnh Dao cười tiếp nhận điểm tâm từ A Hạo, tức khắc cầm lên ăn ngấu nghiến. Nhìn bộ dáng của Hạnh Dao, A Hạo bật cười, vội vàng đổ
một
chén nước, đưa qua,
nói:
""Ngươi ăn chậm
một
chút.’’
Hạnh Dao hướng về phía A Hạo chớp chớp mắt
nói:
""Ngươi
không
biết đó thôi, ngươi
đi
mấy ngày, Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân lại cãi nhau
một
trận.’’
Nghe thế A Hạo có chút tò mò, ý bảo Hạnh Dao
nói
tiếp. Hạnh Dao
nói:
""Cũng
không
hiểu vì sao cãi nhau, bất quá nghe
nói
là bởi vì Lục di nương. Kỳ
thật
ta cảm thấy, Quốc Công phu nhân cũng rất đáng thương, tuy rằng xuất thân quyền quý nên mọi người đều xem nàng như tổ tông, đại đa số đều sợ nàng. Còn Lục di nương…Lục di nương xưa nay biết làm người, cho nên trong phủ, mặc kệ là chủ tử hay hạ nhân đối với Lục di nương đều khen
không
dứt miệng, cũng khó trách Quốc Công gia xem nàng như bảo bối…’’
Hạnh Dao
nói
lời này,
thật
ra có chút hâm mộ.
A Hạo
không
nói
chuyện.
Nàng ở phủ Quốc Công ba năm, chuyện của Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân cũng nghe
nói
không
ít. Bất quá dù sao cũng là Đại Hộ Nhân gia, dù có
không
hợp ý nhưng bên ngoài cũng
sẽ
coi nhau như khách, nhưng sao bây giờ lại thành ra như thế. Nàng
không
tiếp xúc nhiều với Quốc Công phu nhân, lại cũng thấy Quốc Công phu nhân đích thị làm cho người ta sợ hãi nhưng đó cũng là trời sinh thôi. Nhưng Lục di nương này, nàng chưa bao giờ tiếp xúc cả.
Bất quá chỉ có thể nhìn từ xa.
Quốc Công gia và Lục di nương ở hồ hoa sen câu cá, người luôn luôn uy nghiêm như Quốc Công gia lại lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.
A Hạo lẩm bẩm
nói:
""Nhưng mà cũng chỉ là di nương.’’
không
có nữ nhân nào lại cam tâm tình nguyện làm thϊếp cả.
Hạnh Dao cắn
một
miếng bánh hoa quế trong tay, xùy
một
tiếng, có chút
không
tán đồng:
""Di nương
thì
sao? Ở trong lòng Quốc Công gia, Lục di nương mới là phu nhân của
hắn…’’
A Hạo vội duỗi tay che miệng Hạnh Dao, vẻ mặt nghiêm túc
nói:
""Lời này
không
được
nói
bậy.’’
Hạnh Dao cũng hiểu được lời
nói
của mình có chút quá đáng, cười cười lấy tay A Hạo ra, hỏi: ""Được,
không
nói
cái này nữa. Chuyện nhà của người xử lí thế nào rồi?’’
Người trong phủ đều nghĩ rằng nàng là
đi
theo thế từ rời phủ, mà thế tử vốn dĩ thích du sơn ngoạn thủy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng chỉ có Hạnh Dao biết A Hạo là trở về nhà.
A Hạo
nói:
""đã
không
có việc gì.’’
Hạnh Dao lúc này mới yên tâm
nói:
""Ổn rồi, về sau ngươi cũng đừng quản nhưng chuyện như thế nữa, để dành tiền nhiều vào, sớm ngày ra phủ. Nếu ngày sau ta nghèo túng, còn có thể trông cậy vào ngươi.’’
A Hạo nghe xong cười ha ha.
A Hạo cùng Hạnh Dao hàn huyên
một
hồi liền đứng dậy
đi
về phòng hạ nhân. Bất quá nàng cũng
không
biết phải đối mặt với thế tử như thế nào, ở trong sân quét tới quét lui, lúc đến Ký Đường Hiên, mới phát
hiện
ở đây có chút ồn ào.
Nàng thấy Như Ý
đi
ra, vội hỏi:
""Như Ý
cô
cô, có chuyện gì vậy?’’
Như Ý thấy A Hạo, vội duỗi tay đem nàng kéo qua
một
bên, thần sắc hoảng loạn hỏi:
""Mấy ngày nay ngươi chăm sóc thế tử thế nào vậy? Thế tử sốt cao như vậy mà cũng
không
chú ý, có nha hoàn như người bên cạnh để làm gì?’’
A Hạo nghe
nói, sửng sốt
một
hồi mới
nói:
""Người
nói
là…Thế tử phát sốt?’’
Như Ý gật gật đầu, cảm thấy lần này Quốc Công phu nhân khẳng định
sẽ
không
bỏ qua cho A Hạo, liền
nhỏ
giọng
nói:
""Vừa rồi Quốc Công phu nhân tới tìm thế tử,
nói
một
chút liền cảm thấy thế tử bất thường. Quốc Công phu nhân lập tức
đi
kêu đại phu, đại phu
nóithế tử
đã
bị nhiễm phong hàn vài ngày, nếu thân thể
không
tốt, chỉ sợ
đã
sớm
không
ăn được.’’
A Hạo lúc này mới tự trách mình. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở cạnh đệ đệ muội muội, đối với thế tử có chút
không
chú ý nên
hắn
bị nhiễm phong hàn nàng mới
không
phát
hiện. Hôm nay lúc dùng cơm, thế tử ăn ít như vậy chắc là cũng
không
muốn ăn
đi.
A Hạo vào trong phòng ngủ, Lan thị và Tiêu Ngọc Đề đều ở đó.
Lan thị thấy A Hạo vào, liền chửi ầm lên:
""Bảo ngươi chăm sóc tốt cho thế tử, ngươi coi như gió thoảng qua tai sao?’’
A Hạo lúc nảy cũng
không
thế
nói
gì hơn, chỉ cúi đầu
nói:
""Là nô tỳ sơ ý, phu nhân cứ trách phạt.’’
Ban đầu Lan thị đối với A Hạo còn có vài phần thích, biết nàng dung mạo xinh đẹp nhưng lại
không
có tâm tư gì khác, giữ mình trong sạch nàng tất nhiên là vui mừng. Khi nhi tử chỉ tên muốn A Hạo, nàng
không
nghĩ ngợi liền đáp ứng. Mà nha hoàn trước mắt được sủng nịnh mà đắc ý, nhi tử mới để ý nàng
một
chút liền
không
hiểu được thân phận của mình.
Lúc này Tiêu Hành nằm ở
trên
giường,
nói
với A Hạo:
""Ta có chút khát, thay ta rót ly trà.’’
A Hạo gật gật đầu, vội
đi
ra ngoài châm trà.
Lan thị hiểu được đây là nhi tử cố tình che chở nha hoàn, nàng xoay người nhìn Tiêu Hành, mặt đầy phẫn nộ
nói:
""Như thế nào? Ngươi quyết tâm che chở cho nàng?’’
Tiêu Hành bất động thanh sắc,
không
nhanh
không
chậm
nói:
""Chuyện của nhi tử, mẫu thân
không
cần biết nhiều quá. Muốn mắng chửi nha hoàn này, thỉnh mẫu thân hãy tôn trọng nhi tử, về sau đừng như vậy nữa.’’
hắn
biết mình
không
nên ra mặt che chở nàng, nhưng trải qua những chuyện kia
hắn
cảm thấy mình trước đây
đã
dùng sai cách rồi.
Muốn che chở
một
người, nên như thế.
Lan thị tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết tính tình của nhi tử, nếu đối xử
không
tốt với nha hoàn kia, nhi tử giận lại
đi
ra ngoài ba năm, nàng nên là thế nào đây? Lan thị nén giận, trong lòng càng lo lắng,
nói
với Tiêu Hành:
""Ngươi uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy ra bên ngoài nữa.’’
Tiêu Hành thấy mẫu thân nhượng bộ, cũng biết nghe lời
nói:
""Nhi tử nghe theo mẫu thân.’’
Lan thị lúc này mới thoáng nguôi giận, rời khỏi Ký Đường Hiên.
Tiêu Ngọc Đề
đi
theo sau Lan thị, thấy A Hạo bưng trà
đi
tới, liền cố tình thả chậm bước chân, dẫn A Hạo qua
một
bên,
nói:
""Mẫu thân ta lúc nãy là do quá lo lắng thôi, những lời người
nói
ngươi đừng để trong lòng.’’
Vị Lục
cô
nương này rất dễ gần, A Hạo lại
không
nghĩ rằng nàng lại quan tâm mình như thế. Bất quá
nói
thật, vừa rồi Quốc Công phu nhân
nói
nàng
không
có để trong lòng. Lại
nói, chuyện này là do nàng thất trách. A Hạo gật gật đầu,
nói:
""Cảm ơn Lục
cô
nương, nô tỳ
đã
biết.’’
Tiêu Ngọc Đề lúc này mới yên tâm, nàng rất đồng cảm với A Hạo, sợ nhất lúc mẫu thân tức giận, bộ dáng quá dọa người mà. Nàng nghĩ tới
mộtchuyện, có lẽ có chút buồn cười, đôi mắt to nhanh như chớp xoay chuyển,
nhỏ
giọng
nói
với A Hạo:
""Ta
nói
cho ngươi
một
bí mật---ca ca ta rất sợ đắng. Cho nên, lát nữa hầu hạ ca ca uống thuốc phải chuẩn bị mức hoa quả, bằng
không
huynh ấy nhất định
không
uống.’’
A Hạo có chút kinh ngạc, cảm thấy người như thế tử mà lại sợ đắng giống tiểu
cô
nương,
thật
là
một
chuyện hiếm gặp.
A Hạo mặt mày tươi hẳn ra,
nói
một
tiếng:
""Cảm ơn Lục
cô
nương. Nô tỳ nhớ kỹ.’’
Nghe Tiêu Ngọc Đề
nói
xong, lúc sau A Hạo bưng chén thuốc
đi
vào, sẵn tiện chuẩn bị
một
đĩa mức hoa quả
nhỏ. Nàng đặt chén thuốc và mức hoa quả ở cạnh giường, sau đó nghiêng đầu
nói
với người
trên
giường:
""Thế tử, uống thuốc nào.’’
Tiêu Hành
đang
ngồi
trên
giường đọc sách, nghe A Hạo
nói, lúc này mới đem sách bỏ xuống.
Tiêu Hành nhìn thấy bên cạnh chén thuốc đặt mức hoa quả, nhất thời nhăn nhăn mày, hiểu được nhất định là muội muội
nói. Chẳng qua nam nhân đều thích thể
hiện, đặc biệt là ở trước mặt
cô
nương mình thích, cho nên lúc này thế tử vẻ mặt như thường cầm lấy chén thuốc uống hết.
Cảm thấy rất sảng khoái.
A Hạo có chút bất ngờ, cầm lấy chén thuốc thế tử
đã
uống sạch
sẽ, sau đó bưng đĩa mức hoa quả, ngữ khí lấy lòng
nói:
""Thế tử ăn viên mức hoa quả
đi.’’
Vị đắng trong miệng khó có thể chống đỡ, làm cho đầu lưỡi tê dại. Bất quá Tiêu Hành vẫn là
không
nói
chuyện, chỉ ý bảo nàng đem
đi.
A Hạo hơi hơi rũ lông mi, khóe miệng cong cong, sau đó cầm
một
viên mức hoa quả đưa đến bên miệng thế tử.
rõ
ràng tiểu
cô
nương vừa rồi còn nghĩ biện pháp trốn tránh
hắn, nhưng lúc này lại đưa bản thân tới cửa. Tiêu Hành hiểu được nàng là bởi vì áy náy, tuy rằng trong lòng có chút thất vọng nhưng cũng
không
buông tha cơ hội này.
hắn
há miệng thở dốc, cắn mức hoa quả trong tay tiểu
cô
nương, sau đó dừng lại
một
chút, lại hướng lên
trên
cắn
một
cái.
Ngón tay bị ngậm lấy, mặt A Hạo bỗng chốc nóng lên.
Nàng vội rút tay về.
Lại nghe thế tử
âm
sắc nhàn nhạt
nói:
""Như thế nào?
không
phải muốn trốn ta sao?’’