Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

Chương 16: Nhược điểm

« Chương TrướcChương Tiếp »
đang

giở trò

thì

bỗng cảm thấy tay mình chợt đau, A Hạo lập tức nhăn nhăn mày.

Nàng vừa cúi đầu liền thấy tay mình bị

một

bàn tay to cầm lấy. Dọc theo cánh tay nhìn lên

trên

liền đối diện với

một

đôi mắt đen nhánh.

Đôi mắt đào hoa này cùng với vẻ ôn nhuận thường ngày hoàn toàn bất đồng, vẻ ôn nhu này cũng

thật

hiếm thấy, thậm chí…Thậm chí còn có chút ngả ngớn.

Nhưng

không

thể

không

nói, quả thực rất đẹp.

A Hạo lại

không

rảnh để thường thức vẻ đẹp, nàng sợ tới mức thở dốc từng ngụm, lắp bắp

nói: ""Thế tử, nô…Nô tỳ hầu hạ người cởϊ áσ…’’ A Hạo lúc này hối hận

không

kịp, thầm nghĩ mình

không

nên tò mò như vậy.

Nhưng lời còn chưa dứt

đã

cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nàng kinh ngạc nhìn nam nhân

đang

đè lên người mình, đôi mắt mở lớn.

Nam nhân vươn tay, vuốt mặt nàng. Ngón tay

hắn

rất đẹp, khớp xương cân xứng, mười ngón thon dài. Ngón tay cái

nhẹ

nhàng xoa lấy môi nàng, vuốt ve tới lui, rất là ôn nhu.

A Hạo có chút ngây ngẩn cả người, do

hắn

quá nặng nên nàng căn bản là

không

thể động đậy.

Hơn nữa, đôi mắt

hắn

lại quá đẹp. Ánh mắt như vậy, ân ái nhìn mình…Quấn quýt si mê lại quyết liệt.

Mặt nam nhân ngày càng gần, chậm rãi tiến tới, hơi nóng phả vào mặt nàng, giống như sợi lông vũ chậm rãi lướt

trên

mặt.

A Hạo nhất thời

không

dám lộn xộn, trong lòng cũng

đang

khẩn trương tới cực hạn. Nàng hiểu được thế tử chính là

không

gần nữ sắc nhưng hôm nay lại uống rượu…Cũng

không

hiểu được tính tình sau khi uống rượu là thế nào. A Hạo hô hấp có chút dồn dập, tư thế này, trọng lượng này, cơ hồ ép nàng đến nghẹt thở, đầu váng mắt hoa, thậm chí nàng còn nghe được tiếng tim mình ""Thình thịch thình thịch’’ đập liên hồi.

Mặt nam nhân cách nàng

không

quá

một

lóng tay. Chỉ cần thêm

một

tí nữa liền có thể chạm tới môi nàng.

A Hạo đầu óc trống rỗng.

Cuối cùng, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Chỉ là

Ngay sau đó, đầu nam nhân ngã xuống cổ nàng

một

cái

thật

mạnh, đôi môi ấm áp kia cọ qua vành tai nàng, nàng cơ hồ có thể cảm nhận được

sựmềm mại, làm cho cơ thể khẽ rung rẩy

một

trận.

A Hạo chậm rãi mở mắt ra nhìn lên

trên.

Nàng nghe thấy tiếng thở đều đều của nam nhân, lúc này mới thở mạnh

một

hơi.

Hôm sau, A Hạo đặc biệt chuẩn bị canh giải rượu.

Nàng nhìn thái độ của thế tử rất bình thường,

không

hề có chút sai biệt gì cả, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cục thế tử có nhớ tối hôm qua

đã

phát sinh

sựtình gì hay

không?

Nàng đương nhiên hy vọng là thế tử

không

nhớ

rõ.

Tuy rằng Quốc Công phu nhân muốn nàng trở thành thông phòng cho thế tử nhưng

nói

đến cùng chuyện này quan trọng nhất vẫn là thế tử.

hiện

giờ thế tử

không

có chạm vào nàng, trong lòng nàng đương nhiên cảm thấy vui mừng. Nếu

không

như vậy, nàng chỉ có thể cả đời ở lại Quốc Công phủ. Hơn nữa, về sau có được làm di nương, thế tử có nhiều nữ nhân như vậy, nếu nàng

không

biết tranh giành e là cả đời này cũng

sẽ

không

có con

nóidõi.

hiện

nay thế tử

không

cưới chính thê, nàng trở thành thông phòng, hầu hạ xong liền phải uống canh tránh thai, dù sao Tĩnh Quốc Công phủ cũng là Đại Hộ Nhân gia, những việc này đều phải theo quy cũ mà làm.

A Hạo hiểu được mình

đang

nghĩ đến chuyện quá xa vời.

Nhưng sau

sự

việc hôm qua, nàng vẫn

không

tài nào chợp mắt, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc này.

Nàng

không

có thích nam tử nào, bên cạnh cũng

không

có ai theo đuổi. Bây giờ

đã

đến tuổi cập kê, người nàng hầu hạ chỉ có

một

mình thế tử. Mà thế tử lại

anh

tuấn như vậy.

A Hạo hiểu được mình đối với thế tử ít nhiều có chút thưởng thức, hơn nữa còn có chút thích. Nhưng thích này so với tình

yêu

nam nữ lại

không

giống nhau, lần đầu nhìn thấy nam nhân này, nàng cũng hiểu được người này

không

có khả năng thuộc về mình.

Loại tình huống này, giống như lúc ở cửa hàng trang sức, nàng nhìn trúng

một

cây trâm cài quý nhất nhưng cuối cùng vẫn là mua

một

cây trâm bình thường, dù cho có thích cây trâm kia đến đâu

thì

cũng chỉ là xem nhiều hơn

một

chút.

Cứ tưởng tượng như thế, trong lòng A Hạo thoải mái hơn nhiều.

Năm nay Tĩnh Quốc Công phủ vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả thế tử cũng vì vui vẻ mà thưởng cho hạ nhân

một

ít bạc. A Hạo hiểu được thế tử xưa nay hào phóng, liền đem số bạc này cùng với số bạc mình để giành trước kia lấy ra, trong lòng lại nhớ tới đệ đệ và muội muội ở nhà.

Ngày tám tháng này, A Hạo nhận được bức thư từ nhà gửi tới.

Mỗi ngày nàng đều nhớ về người thân, tất nhiên rất vui mừng tiếp nhận bức thư. Nhưng khi đọc nội dung, A Hạo lại chẳng vui mừng mà đứng dậy.

Cha uống say, đối với người khác xảy ra tranh chấp,

không

cẩn thận làm người ta bị thương.

A Hạo biết được cha nàng có thói quen uống rượu nhưng cũng

sẽ

không

làm ra loại chuyện này chứ. Chỉ là bọn họ bốn năm trước mới tới Yến Thành, bên cạnh cũng

không

có người giúp đỡ.

hiện

giờ xảy ra chuyện này, cũng phải nên bồi thường tiền cho người ta. A Hạo hiểu được tình cảnh trong nhà,

hiện

giờ…Cũng chỉ có thể tới tìm nàng.

Nhưng mà

Tới

một

trăm lượng.

Nàng làm sao có nhiều bạc như vậy chứ?

A Hạo đem chuyện này

nói

cho Hạnh Dao, nghe xong Hạnh Dao tấm tắc

nói:

""Nếu

không

ngươi

đi

cầu xin thế tử

đi.’’

Thế tử sao?

A Hạo nhíu mày, vẫn cảm thấy

không

ổn:

""không

được. Thế tử đối xử với ta

không

tệ, chuyện này ta làm sao có thể làm phiền ngài ấy?’’ Hơn nữa,

một

trăm lượng bạc này cả đời nàng cũng

không

trả nổi. Nếu bây giờ thiếu nợ, chỉ sợ rằng cả đời này nàng cũng

không

thể rời khỏi Quốc Công phủ.

Thế nhưng

Nàng lại

không

thể mặc kệ

không

giúp cha được.

A Hạo nghĩ tới nghĩ lui, đâm ra sầu não, lại nghe Hạnh Dao

nói:

""Ta nhiều nhất cũng chỉ có mười lượng, có thể cho ngươi mượn

một

ít.’’

A Hạo hiểu được Hạnh Dao xưa nay rất tiết kiệm, mười lượng bạc này cũng là nàng tích góp ba năm mà có được, nàng như thế nào

không

biết xấu hổ mà

đi

mượn? A Hạo cong cong môi, đối với Hạnh Dao

nói:

""Ta trước nghĩ cách khác

đã, nếu

thật

sự

không

còn cách nào khác,

sẽ

lại hỏi mượn ngươi.’’

Hạnh Dao vẫn luôn coi A Hạo là tỷ muội tốt nhất, hai người vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ nhìn nàng như vậy liền

nói:

""Ngươi cũng đừng khách khí với ta làm gì, chẳng lẽ trong phủ này ngươi còn có thể mượn tiền ai khác sao? Chỉ là---A Hạo, ngươi cũng hiểu được, chúng ta căn bản

không

có nhiều tiền như vậy, người vì sao

không

đi

cầu xin thế tử?

A Hạo rũ rũ mắt,

không

nói

chuyện.

Bảo nàng đến hỏi thế tử mượn tiền, nàng

thật

sự



không

thể mở miệng được, liền

nói:

""không

được, để ta nghĩ cách khác vậy.’’

nói

xong, liền trở về Ký Đường Hiên.

A Hạo trở về phòng của hạ nhân, ngồi trước cửa sổ trầm tư suy nghĩ,

thật

sự

nghĩ

không

ra biện pháp nào.

Nhanh như vậy, bảo nàng kiếm đâu ra

một

trăm lượng bạc đây? Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, A Hạo vội lấy ra từ giường

một

cái hộp

nhỏ

màu xanh lá. Mở ra, bên trong đầy đủ bốn món trang sức: Chiếc châu thoa vàng, cây trâm hoa nhài, vòng tay san hô và vòng cổ khảm kim châu, mỗi cái đều hoàn toàn mới tinh.

Nàng cầm lấy cây trâm vàng, quan sát

một

lát cuối cùng thở dài

một

hơi.

Nếu như nghĩ ra biện pháp, nàng cũng

không

chú ý đến mấy món trang sức này.

Chuyện

đã

đến nước này, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Ngày hôm sau, A Hạo liền

đi

hiệu cầm đồ, đem bốn món trang sức này đem bán.

Lúc đầu mua những món trang sức này phải tới hai trăm lượng bạc nhưng tới hiệu cầm đồ lại chỉ còn tám mươi lượng.Hiệu cầm đồ phân ra hai loại,

một

loại bán luôn còn

một

loại có thể chuộc về, nếu bán luôn

thì

có thể trả thêm hai mươi lượng bạc.

Kỳ

thật

A Hạo cũng hiểu được, về sau nàng

không

có khả năng chuộc lại mấy thứ trang sức này, nếu

đã

như vậy

không

bằng bán luôn cho người ta còn được nhiều hơn hai mươi lượng bạc.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn chuộc lại.

Còn về hai mươi lượng còn thiếu kia, chỗ nàng có mười lượng, hơn nữa mấy ngày nay thế tử ban thưởng,

một

trăm lượng cũng coi như là đủ.

Hạnh Dao

không

nghĩ rằng A Hạo có thể trong vòng

một

ngày gom đủ

một

trăm lượng bạc, kinh ngạc

nói:

""Ngươi mượn của thế tử sao?’’

A Hạo lắc lắc đầu.

Nàng

không

hiểu được mình có nên đem chuyện này

nói

cho Hạnh Dao hay

không, nghĩ

một

hồi vẫn là nên

nói

sự

thật. Hạnh Dao nghe xong kinh hãi, biểu tình chấn động rồi lại hâm mộ

nói:

""Thế tử tiêu tiền như nước,

thật

sự

là phá gia chi tử.’’

Còn

không

phải sao?

Đồ vật giá hai trăm lượng, tùy tiện đem cho người ta còn

không

phải là phá gia chi tử sao?

A Hạo nghiêm trang

nói:

""Chuyện này ngươi đừng

nói

cho người khác biết.’’

Cái này Hạnh Dao đương nhiên hiểu được, vỗ ngực

nói

với A Hạo:

""Được. Ngươi yên tâm, ta

sẽ

không

nói

bậy. Bất quá…Kế tiếp ngươi định làm thế nào?’’

Cái này A Hạo sớm

đã

nghĩ tới,

nói:

""Ta định

một

lát nữa

sẽ

đi

nói

với thế tử, xin nghỉ phép mấy ngày, về nhà thăm cha mẹ.’’ Hầu hạ bên cạnh thế tử gần hai tháng, nàng hiểu được thế tử là người rộng lượng, chắc chắn

sẽ

đáp ứng. Chỉ là tưởng tượng đến cảnh nàng đem trang sức của thế tử cho đem bán, trong lòng liền cảm thấy chột dạ.

A Hạo cong cong môi, lại

nói:

""thật

ra ta vẫn luôn rất nhớ nhà. Đặc biệt là

đã

ba năm

không

gặp các đệ đệ muội muội, có lẽ

đã

cao lên

không

ít,

không

biết có còn nhớ đến ta hay

không.’’

Hạnh Dao hỏi:

""Vậy ngươi

không

hận cha mẹ mình sao?’’

nói

đến cha mẹ, A Hạo

trên

mặt liền lộ ra nét cười, thanh

âm

cũng

nhẹ

đi

một

chút,

nói:

""Dù sao họ cũng là cha mẹ sinh ra ta, hơn nữa khi còn

nhỏ

cha đối xử với ta khá tốt, nếu

không

phải dính vào rượu

thì

cũng

sẽ

không

trở thành cái dạng này.’’

nói

chuyện với Hạnh Dao xong, A Hạo chạy nhanh trở về phòng hạ nhân.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Như Ý



cô, Cẩm Sắt và Uyển Thước đều ở trong đó.

A Hạo

không

biết chuyện gì xảy ra, nghĩ cũng

không

phải chuyện gì tốt, vội tiến lên hành lễ,

nói

với Như Ý:

""không

biết Như Ý





đến đây hôm nay có chuyện gì?’’ Lại nhìn đến Uyển Thước bên cạnh Như Ý, bộ dáng

đang

xem kịch vui, khóe miệng đậm ý cười nhìn vô cùng vênh váo tự đắc.

A Hạo cảm giác có chuyện chẳng lành, lại thấy Như Ý đem đồ vật trong tay gác ở

trên

bàn,

nói

với mình:

""Cái này là của ngươi?’’

Nghe vậy, A Hạo

đi

đến xem, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.

không

phải chứ---đây là biên lai cầm đồ lúc sáng mà.

Phía

trên

liệt kê từng đồ vật đem cầm, còn có tên nàng.

Nàng

không

nghĩ tới nhanh như vậy

sẽ

bị phát

hiện, hơn nữa là Như Ý





phát

hiện. Chỉ là…A Hạo nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên nhìn Uyển Thước bên cạnh,

nói:

""Ngươi…Ngươi theo dõi ta?’’

Uyển Thước cười cười, lại

nói:

""Nếu ngươi

không

làm chuyện trái với lương tâm sao lại cảm thấy chột dạ? Buổi sáng ta ra ngoài gặp bạn liền thấy A Hạo lén lén lút lút, trong lòng nghi ngờ, còn tưởng rằng ngươi

đi

gặp nam nhân nào,

không

nghĩ tới…’’ Uyển Thước dừng

một

chút, nhìn về phía A Hạo, trong mắt đều toàn vẻ trào phúng,

""Lão thái thái luôn miệng khen ngơi A Hạo ngươi, ngươi lại

không

biết điều mà ăn trộm, lại còn đem đồ vật trong phủ ra ngoài bán lấy tám mươi lượng bạc.

Từ khi thay đổi phòng ở đến bây giờ, Uyển Thước vẫn luôn

không

thấy thoải mái.

A Hạo dựa vào cái gì mà được Như Ý





che chở? Mà nàng cùng Cẩm Sắt tỷ tỷ cố gắng nhiều như vậy cũng

không

được. Nàng vốn là người Quốc Công phu nhân chọn để chuẩn bị thông phòng cho thế tử thế nên mấy năm nay ở Thanh Lan Cư

không

có người nào dám khi dễ nàng. Nhưng khi đến Ký Đường Hiên lại bị tiểu nha hoàn này cưỡi ở

trên

đầu, nàng làm sao có thể nhẫn nhịn đây?

Hơn nữa, cái tát kia nàng vẫn luôn nhớ

rõ.
« Chương TrướcChương Tiếp »