Chương 26: Người tốt thường không sống thọ

Dận Nhưng suýt chút nữa ngã lăn ra bậc thang vì cái tát bất ngờ của phụ hoàng, may mắn là do thường xuyên tập võ nên kịp thời đứng vững, chắp tay nói: "Nhi thần chỉ mong có thể chia sẻ gánh nặng với phụ hoàng."

Tác Ngạch Đồ thấy Thái Tử được khen ngợi, cũng không màng đến sự tức giận trước đó, nịnh hót nói: "Vừa rồi là do nô tài suy nghĩ không chu toàn, đến khi nghe điện hạ nói, đúng như mây tan thấy trăng sáng!"

Minh Châu âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Thái Tử nay được ai chỉ điểm, sao lại thông minh như vậy?

Đồng Quốc Duy, người luôn giả vờ câm điếc, lúc này cũng phụ họa nói: "Điện hạ suy nghĩ vô cùng cẩn thận chu đáo, nô tài nghe nói sứ giả Nga đã âm thầm đi trước đến Ni Bố Sở, sứ đoàn Đại Thanh cũng nên sớm được cử đi mới tốt."

Khang Hi trầm tư một lúc lâu, đang muốn mở miệng thì thấy Lương Cửu Công tè ra quần chạy vào, gần như ngã gục xuống đất: "Hoàng Thượng, Đồng Giai Hoàng Quý Phi bệnh tình nguy kịch!!"

Khang Hi và Đồng Quốc Duy đồng thời đứng lên.

"Hôm nay trước tan, ngày mai lại nghị." Khang Hi không còn tâm trạng lo lắng nhiều, vội vã rời đi, "Thái Tử tiễn trẫm."

Minh Châu dẫn đầu đứng dậy, hướng Dận Nhưng hành lễ: "Thái Tử không cần tiễn."

Lại quay đầu nhìn về phía Tác Ngạch Đồ vẫn ngơ ngác đứng đó không biết suy nghĩ gì, đi qua búng tay vào trán hắn, trước khi hắn kịp chửi ầm lên đã nói: "Tác Ngu Am, ta hôm qua đem rượu ngọc tuyền chôn mười lăm năm trước khui ra, chính là do ngươi lúc trước hăng hái chôn ở vườn kia."

Tác Ngạch Đồ lập tức nín mắng, hừ lạnh: "Thế nào, ngươi muốn mời ta uống rượu bồi tội?"

Minh Châu không giải thích, túm lấy tay áo Tác Ngạch Đồ đi ra ngoài: "Đi thôi, ngươi đến nhà ta ngồi."

Hai người lôi lôi kéo kéo, cãi nhau đi xa, Dận Nhưng vô cùng cạn lời, thúc công thậm chí quên nói chuyện với hắn?

Mà Đồng Quốc Duy sắc mặt xám trắng ngã ngồi trên mặt đất, đầy mặt nước mắt, bọn thái giám hợp lực nâng lên nửa ngày cũng không nâng lên được.

Dận Nhưng tự mình tiến đến đỡ, Đồng Quốc Duy lấy tay áo lau nước mắt, nức nở nói: "Không dám, không dám..." Ông tự mình đứng lên, cúi đầu ra cung.

Sinh ly tử biệt, ông là ngoại thần chưa được triệu tập, cũng không được gặp mặt con gái út lần cuối.

Cách nhau gang tấc, lại xa cách như trời với vực.

Dận Nhưng nhìn bóng dáng tập tễnh của Đồng Quốc Duy, bóng dáng gầy guộc của ông càng trở nên thê lương.

Thu hồi ánh mắt, mới phát hiện cung điện trống rỗng, đột nhiên chỉ còn lại một mình hắn.

Khi còn nhỏ cũng vậy, Khang Hi siêng năng chính sự, hắn liền ở cách vách một mình chơi đùa, lại phải chờ Khang Hi trở về mới chịu ngủ, Lương Cửu Công liền cõng hắn đi khắp trong ngoài cung, kể cho hắn nghe đủ loại chuyện xưa.

Dận Nhưng trầm mặc đứng một lúc, mới giương giọng gọi Hà Bảo Trung phái người đi Cảnh Nhân Cung thủ, rồi hắn quay về Dục Khánh Cung thay xiêm y.

Đồng ngạch nương là một trong số ít người lương thiện trong cung này, nhưng người tốt dường như lại thường không sống thọ.

Hắn nhớ đến người ngạch nương chưa từng gặp mặt, trong miệng Khang Hi, nàng là người vợ tốt nhất, nhưng duyên phận quá mỏng.

Dận Nhưng đi ra Càn Thanh Cung, đang muốn lên kiệu, liền nhìn thấy từ xa mấy thái giám dìu một lão thái y râu tóc bạc phơ chạy vội vã, nháy mắt đã biến mất ở cuối ngõ cung.

Năm đó khi ngạch nương qua đời, cũng như vậy sao?

Hắn nghẹn ngào trong lòng, bỗng nhiên có chút muốn gặp Trình thị, ý niệm này vừa xuất hiện khiến hắn giật mình, thật sự không thể nói ra vì sao, chỉ là... Tựa hồ nhìn nàng thản nhiên chơi nhạc, chính mình cũng có thể bình tĩnh trở lại, ở bên người nàng dường như không cần suy nghĩ gì, mà nàng cũng không hỏi gì.

Vì vậy, hắn lại gọi Hà Bảo Trung quay lại: "Đi nói với Trình cách cách một tiếng, ta muốn đến gặp nàng."

Ban đầu hắn không nghĩ sẽ gọi người biết, một chút u sầu mơ hồ xuất hiện cũng không đáng để nói ra.