Lý thị vẫn cười nhìn Dương cách cách, nhưng nụ cười lại có chút ý vị không rõ.
Dương cách cách chỉ sợ là không biết nghe được từ đâu rằng Thái Tử gia khi còn bé từng nuôi mèo đến chết…… Chỉ là nàng chỉ biết một mà không biết hai, con mèo đó bị Đại a ca đẩy ngã chết, sau đó Thái Tử gia không bao giờ muốn nuôi mèo nữa, Dục Khánh Cung cũng không ai dám đi tìm xui xẻo.
Nếu nàng tự mình đưa tới cửa……
Lý thị cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng thân thiết: "Đây có là gì gì to tát, ta cũng nuôi mấy con họa mi, ngươi chỉ cần kêu tiểu thái giám đi truyền lời là được." Dừng lại một chút, lại quay sang Trình Uyển Uẩn, thử nói, "Trình cách cách nếu cũng muốn nuôi, thì cùng nhau chọn đi."
Trình Uyển Uẩn gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta muốn nuôi rùa."
"?" Lý thị và Dương cách cách đều như có một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu.
"Trên núi Huy Châu có một loại rùa, mai màu đỏ cao, gan dạ, nhận chủ và còn ăn trái cây." Giọng Trình Uyển Uẩn mang theo chút hoài niệm, "Khi còn bé, đường ca bắt được một con cho ta, ta nuôi nó tám chín năm, đến khi nhập kinh, nó đã dài hơn bàn tay của đường huynh, suốt ngày thong dong đi dạo phơi nắng, lúc rảnh rỗi ta cùng đường huynh, đệ đệ và mấy tỷ muội đi khe núi bắt tôm sông cho nó ăn."
Dương cách cách nghe nàng nói đi câu tôm không khỏi trợn to mắt: "A mã ngạch nương của ngươi vậy mà chịu cho ngươi đi trong núi chơi đùa như vậy?"
Trình Uyển Uẩn mờ mịt khó hiểu: "Mỗi người đều mang theo ma ma nha hoàn và gia đinh mà, lại là thôn trang nhà mình, sao lại không được? Các ngươi chưa từng đi câu tôm à? Vậy bắt cá thì sao? Còn có đánh chim, đánh thỏ nữa?"
Mẹ kế hận không thể để nàng không học vấn không nghề nghiệp, cho nên cũng không quản nàng, ngược lại còn thay nàng thuyết phục phụ thân, bởi vậy Trình Uyển Uẩn trước khi vào cung sống rất tự do sung sướиɠ.
Lý thị lắc đầu nói: "Tuy nhà ở Hán Quân Kỳ hạ, nhưng lại không giống như các cô nương người Mãn từ nhỏ học cưỡi ngựa bắn cung, ta ở nhà đã muốn giúp ngạch nương quản lý sổ sách, còn phải học nữ công, đọc nữ tắc học quy củ, còn cần luyện chữ luyện cầm, ngày thường trừ bỏ bồi ngạch nương dâng hương, tham gia yến hội của các nhà quen biết, cũng chỉ có ngày Tết Hạ hoặc là Tết Khất Xảo mới có thể lên phố đi dạo."
Trình Uyển Uẩn lúc này mới biết mình may mắn cỡ nào, nàng xuyên đến một nhà tiểu quan dựa vào khoa cử lập nghiệp, xa kinh thành, phụ thân tuy có chút nghiêm khắc nhưng không nhiều, vì vậy nàng tựa như chim sơn dã tự do tự tại mà trưởng thành.
Dương cách cách thông thạo cả tiếng Mãn, Hán và Mông, tinh thông cầm kỳ thư họa; Lý thị không chỉ có năng khiếu âm nhạc phi thường mà còn có khả năng tính toán sổ sách, quản gia xuất sắc, nên mọi người trong Dục Khánh Cung không dám tham ô hủ bại.
Còn nói đến nàng: Chỉ biết ăn và làm nũng.
Hóa ra từ xưa trẻ con kinh thành đã cuốn đến vậy.
Dương cách cách nghe xong bĩu môi, trong lòng càng thêm bất bình: Trình cách cách vốn là một cô gái quê mùa khéo léo, không học vấn không nghề nghiệp, rốt cuộc là làm sao lọt vào mắt Thái Tử?
Nàng nghĩ mãi không ra, vỗ về cây trâm hoa mẫu đơn vàng rực rỡ trên đầu, hừ lạnh nói: "Nếu không nói vậy thì sao gọi là Trình muội muội có phúc khí chứ, ở nhà cha mẹ cưng chiều như vậy, vào cung lại được Thái Tử sủng ái, nhưng muội muội vẫn nên nghe lời tỷ tỷ một câu, nữ tắc nữ huấn đều là những quy tắc mà nữ nhân nên học, phải học cho đến nơi đến chốn, kẻo đến lúc hối hận cũng không kịp."
Trình Uyển Uẩn giả vờ gật đầu: "Dương tỷ tỷ nói nửa câu đầu rất đúng, ta cũng thấy số phận mình tốt vô cùng, còn nửa câu sau..." Nàng vờ như quạt gió trước mũi: "Ai da, không biết ai vừa hắt hơi, ta chỉ ngửi thấy mùi dấm, không nghe rõ Dương tỷ tỷ nói gì!"
"Ngươi ——" Dương cách cách tức giận.