Chương 29

Có lẽ ngày hôm qua bị kí©h thí©ɧ, hôm nay Trương Trình nhiệt huyết sôi trào ra lệnh cho các tướng sĩ Thiên cấm vệ tập hợp sớm hơn bình thường một canh giờ, ngay cả Trương Trình cũng đến giáo trường từ sáng sớm.

Được biết, Thiên cấm vệ quân sở hữu tổng cộng 3000 nhân mã. Lúc trước, Trương Trình luôn bế tắc trước các cậu con trai không nên thân của các quan viên lớn nhỏ trong kinh thành, gã thực sự cũng bất đắc dĩ. Những người này không những học hành không giỏi, cốt cách cũng không được tốt, gã không đủ năng lực và gia thế chống lại đám quyền quý này. Nhưng hiện tại, Trương Trình như nhìn thấy một tia hy vọng từ Lý Diễm, nếu hắn có thể đốc thúc đám công tử ham chơi này, chỉnh đốn lại uy phong của Thiên cấm vệ, Trương Trình nhất định sẽ ra sức hỗ trợ, lòng gã tràn đầy hy vọng.

Đang nghĩ ngợi, trước đại môn có một con chiến mã đang phóng đến, trên lưng ngựa là một người mặc đồ đen, động tác lưu loát xoay người xuống ngựa, hình ảnh cực kì đẹp mắt, tư thế vô cùng oai phong. Phó Quân Hách vốn có một khí chất tựa như nắng chiếu, mày kiếm điểm tô đôi mắt khiến chúng càng thêm sắc sảo, toát lên tố chất lãnh đạo trời sinh.

Phó Quân Hách nhìn những tướng sĩ biếng nhác trên giáo trường, dõng dạc hô lên, ngữ điệu hùng hồn “Chúng tướng sĩ của Thiên cấm vệ, ta biết các đại gia ngày hôm qua đã phải chịu nhục, các người có muốn tháng sau sẽ đánh bại Kim cấm vệ không?"

Chúng tướng sĩ đồng loạt hô lớn “Muốn..."

"Có muốn chấn hưng lại uy danh của chúng ta không?"

"Muốn..."

"Có muốn đám tôn tử Kim cấm vệ kia gọi chúng ta là gia gia không?"

"Muốn..."

"Được! Rất tốt! Dùng hết chí khí của các ngươi, chạy quanh giáo trường 50 vòng, bắt đầu từ giờ!"

Toàn giáo trường yên tĩnh. Chỉ còn tiếng vọng khàn khàn của Phó Quân Hách vang vang trên không trung. Nhìn giáo trường rộng mênh mông, chân của đám Thiên cấm vệ có chút run rẩy.

Bọn họ đều là công tử thế gia, e là 5 vòng còn chạy không nổi. Không chỉ có Trương Trình sửng sốt, cả các tướng lĩnh của Thiên cấm vệ cũng ngẩn người.

Phó Quân Hách biết trước tình huống sẽ thế này, bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ “Ta chạy 100 vòng." Gương mặt Phó Quân Hách hiện rõ sự nghiêm nghị và cương quyết “Ai không chạy thì vẽ con rùa rụt cổ lên mặt rồi cút về nhà đi, sau này không cần đến huấn luyện nữa, Thiên cấm vệ chúng ta không cần những kẻ hèn nhát!"

Có ai lại muốn ở giữa mấy ngàn người tự nhận mình là kẻ hèn nhát chứ, chuyện này rất mất mặt, cho nên tất cả đều chạy, bụi trên giáo trường tung bay, mặt đất chấn động, toàn bộ tướng sĩ đồng loạt hô to "Một hai, một hai, một hai...."

Đã lâu rồi Trương Trình không thấy cảnh tượng phấn chấn lòng người như thế, gã cảm thấy bản thân cũng sôi trào nhiệt huyết. Hoàn thành 50 vòng, toàn bộ đám người đều không đứng nổi nữa, có người ngất đi, có người mệt đến quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, không thể đi nổi. Hầu hết đều phải sai tùy tùng bên người đỡ về nhà.