Phó Quân Hách nhìn thẳng Tống Thanh, ánh mắt hắn khi nói chuyện âm trầm “Đã đắc tội, nếu Kim cấm vệ các người đã khinh thường Thiên cấm vệ chúng ta như vậy, ngầm nói ra nói vào chẳng khác nào mấy đố phụ, chi bằng đường đường chính chính tỷ thí một trận, ý các hạ như thế nào? Bên thua sẽ kêu bên thắng là gia gia!"
Ánh mắt Tống Thanh tĩnh mịch dừng trên người Phó Quân Hách. Lý Diễm, hắn nhớ là từng gặp người này vài lần, biết người này là ai, trước kia mỗi khi Lý Diễm thấy hắn, luôn là lén lút trộm ngắm nhìn hắn, thái độ sợ hãi rụt rè. Hiện tại lại không giống như trước nữa, trông có chút khí thế nam nhi. Nhưng đối với hắn mà nói, Lý Diễm này vẫn không đáng bỏ vào mắt. Đúng là châu chấu đá xe, không biết lượng sức. Có người muốn tự rước lấy nhục, hắn cần gì phải ngăn cản. Tống Thanh không khỏi cười nhạo một tiếng.
"Được! Cứ làm như Lý công tử nói."
"Một lời đã định, một tháng sau, địa điểm là ở giáo trường!"
Trở lại nha phủ, Trương Trình đã nhận được tin tức “Các ngươi, luôn chỉ biết gây hoạ, tuần tra cho tốt không được sao? Hôm nay các ngươi không mở mắt mà xem đã chọc phải ai, còn đòi ước chiến. Aiz!" Trương Trình thở dài một hơi, gã sợ nếu để đám con cháu thế gia này bị thương một chút thôi, gã sẽ không còn đường ăn nói với thân phụ của bọn họ. Gia thế bối cảnh của người nào người nấy đều không thể trêu vào. Gã cũng rất khó xử!
Thần sắc Phó Quân Hách bất động, chỉ giương mắt, chậm rãi nói “Đại nhân, đánh người còn phải xem ngày hoàng đạo sao? Lần sau lúc đưa hắn vào quan tài, ta nhất định sẽ nhìn kỹ một chút!"
Một đám người che miệng cười không ngừng...
"Đại nhân yên tâm, ta có chừng mực!"
Dưới chất giọng trầm khàn và ngữ khí nặng nề của Phó Quân Hách, Trương Trình chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Lý Diễm này khí thế quá lớn, làm cho gã cũng vô thức có xu hướng quy phục hắn.
Đột nhiên Trương Trình bị một cảm giác kì lạ chiếm lấy, có lẽ... có lẽ lần quyết đấu này có thể áp chế được Kim cấm vệ một lần, như vậy thì trước khi cáo lão hồi hương gã cũng có thể nở mày nở mặt, đây cũng chính là tâm nguyện nhiều năm của Trương Trình.