Chương 8: Tôi Thật Đúng Là Lôi Phong Sống

Đó không đơn giản chỉ là một người nằm sấp đâu! Người này còn đang mặc quần áo rằn ri!

Cô cẩn thận đạp nhẹ vào người đàn ông, không hề nhúc nhích, lập tức lá gan của cô lớn hơn, nếu cơ thể còn ấm thì chắc chắn người này vẫn còn sống.

Trang Thư Khuynh ngồi xổm xuống, nắm lấy hai bả vai của anh ta, dùng sức mà đẩy, lật người lại, cô nhìn thấy một khuôn mặt đầy vết sơn. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này thật lâu, nhưng cũng chỉ có thể khẳng định đó là khuôn mặt của một người đàn ông.

“Này, anh gì ơi, tỉnh lại đi...” Cô lại đẩy anh ta.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, trên mặt, ở những chỗ không có sơn, làn da tái nhợt không giống với người bình thường.

Trang Thư Khuynh nghĩ nghĩ một chút, rồi đặt ba lô xuống và kiểm tra cho anh ta.

“Tôi thật đúng là Lôi Phong sống mà.”

*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Sống như Lôi Phong có nghĩa là một người sẵn sàng giúp đỡ người khác, tốt bụng, công bằng và hữu ích.

Lúc đầu, cô còn có chút không muốn buông ra, nhưng khi ánh mắt chạm phải vệt đỏ trên quần áo anh, cô không tự chủ mà tăng tốc độ tay, dùng toàn bộ sức bình sinh của mình mà nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của anh, lộ ra cơ bụng tám múi hoàn hảo.

“Ôi...”



Trang Thư Khuynh hít hà một hơi.

Trời ạ, một làn da màu đồng với cơ bụng tám múi hoàn hảo, sự hoàn hảo chết tiệt! Tất nhiên, đó là khi bạn đã bỏ qua lỗ thủng trên bụng của anh ta.

“Trúng đạn rồi.” Vẻ mặt của Trang Thư Khuynh đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

Ngọn núi này thường xuyên xuất hiện bộ đội đặc chủng, người khác có thể không biết, nhưng Trang Thư Khuynh thì không thể nào không biết.

Cô vì muốn theo dõi Đàm Bế Ương nên đã sớm thăm dò toàn bộ ngọn núi này, có mấy lần cô còn đυ.ng mặt với lính gác ở đây.

Trang Thư Khuynh lấy từ trong túi ra gói thuốc chống viêm, dựa theo hướng dẫn ở trên mạng mà khử trùng miệng vết thương cho anh ta. Cả một quá trình như vậy, xem ra vô cùng tàn nhẫn và đau khổ đối với cô.

Nhưng người lính gác này từ nãy đến giờ vẫn không cử động dù chỉ một chút, hai mắt thì nhắm chặt, giống như là đã ngất đi.

Trang Thư Khuynh không đành lòng, sau khi cho anh ta uống thuốc hạ sốt, cô còn cẩn thận thổi vào miệng vết thương một chút, lúc này mới yên tâm mặc lại quần áo cho người đàn ông.

Làm xong mọi thứ, cô ngồi ở bên cạnh anh, lấy bình nước ấm của mình ra, đổ một ít nước vào nắp bình, hơi hơi nâng đầu anh ta lên, đưa nắp đến bên môi.

Cũng không biết là anh đã tỉnh dậy hay môi quá khô, nước trong nắp bình lập tức biến mất. Trang Thư Khuynh nhếch khóe miệng, lại đổ một ít nước ra rồi lại đưa lên môi anh, lần này cũng giống như lần trước, nước biến mất nhanh chóng, cô lại tiếp tục rót hai lần, kết quả vẫn như cũ.

Cô không còn lời nào để nói, đặt anh xuống đất, liếc nhìn chiếc bình đã gần chạm đáy, đậy nắp lại, không rót nước cho anh nữa.



Vùng núi hoang vu hẻo lánh, một người đàn ông đang mặc quân phục, không rõ sống chết, Trang Thư Khuynh đột nhiên cảm thấy khó khăn, cái này phải làm sao bây giờ?

Lúc cô đang tính toán có lẽ sẽ phải tự mình đưa anh ta xuống núi thì cách đó không xa, bỗng có tiếng động nhẹ.

Không cần suy nghĩ, Trang Thư Khuynh kéo một cành cây bị gãy từ bên cạnh vào, che người đàn ông lại, còn cô nhanh chóng nấp sau bụi cây.

Dần dần, âm thanh càng ngày càng gần, Trang Thư Khuynh rút từ sau bắp chân ra một con dao nhỏ, định tùy cơ ứng biến, sẵn sàng chiến đấu.

Lúc thấy rõ quần áo của người tới, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhét con dao trở lại chỗ cũ, yên lặng không một tiếng động, quay người rời đi theo một hướng khác.

Chân trước cô vừa bước đi, một giọng nói rất giõng dạc nhẹ hô một tiếng, “Mau lại đây, người ở bên đó.”

Trong lúc nhất thời, vài bóng người cao lớn nhảy ra từ trong lùm cây, vây quanh người đàn ông hôn mê bất tỉnh kia.

Một người nói: “Lục thiếu trúng đạn, miệng vết thương vừa mới được xử lý, nhanh, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.”

Lập tức, mọi người đều trở nên vội vàng. Nhóm người này hành động nhanh gọn, chỉ chốc lát sau đã cõng người hôn mê đi, lộ ra một khoảng đất trống ở giữa.

Người đàn ông đi phía sau liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ cành cây bị gãy, trầm ngâm. Anh ta đột nhiên bước tới, cúi xuống rồi lại đứng dậy, trên tay có thêm một chiếc thẻ nhân viên.