Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thê Tuyệt Đối: Quân Thiếu Đừng Trêu Loạn

Chương 2: Có Phải Đã Nhớ Nhầm Số Phòng Rồi Hay Không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tìm đường chết thì sao? Nếu ngủ được ở trên giường anh ấy, cùng anh ấy có quan hệ thì chẳng phải sau này em chỉ cần ngồi đó nói cười thôi hay sao?”

“Em... Ôi, em tự giải quyết cho tốt đi, xảy ra chuyện gì thì đừng có tới tìm chị xin giúp đỡ.”

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trang Thư Khuynh kinh hãi, thật không nghĩ tới người vừa rồi thế nhưng lại là tân ảnh hậu Đàm Bế Ương.

Đàm Bế Ương từ trước tới nay đều xây dựng hình tượng trong sáng, dễ thương, thu hút được không ít fan hâm mộ, ngay chính bản thân cô đối với Đàm Bế Ương cũng có chút thiện cảm.

Nhưng bây giờ thì...

Cô muốn tiếp tục nghe để thu thập thêm vài tin tức, nhưng không biết tự bao giờ, bên ngoài đã không còn tiếng động.

Mở cửa, Trang Thư Khuynh vội vàng đuổi theo họ, phát hiện nơi này đã không còn một bóng người.

Cô trầm tư một lát, nhấc chân đi về phía đại sảnh của tiệc rượu.

Lúc cô đến gần đại sảnh, trước mắt bỗng xuất hiện hình bóng của hai người đang chờ thang máy. Đến gần thì nhận ra, một bên là Đàm Bế Ương, một bên là trợ lý của Đàm Bế Ương.

Hai người đang nói thầm gì đó, Trang Thư Khuynh không thể nghe rõ. Rồi sau đó, cô nhìn thấy Đàm Bế Ương đi vào thang máy, còn người trợ lý thì ở lại canh trước cửa thang máy, nhìn cô ta có vẻ khẩn trương, cứ nhìn chằm chằm số tầng của thang máy.

Trang Thư Khuynh không biết họ đang làm cái gì, nhưng nghĩ đến những gì mà cô nghe được trong phòng thay quần áo vừa rồi thì…



Cô lặng lẽ tới gần, âm thầm theo dõi sự thay đổi số tầng từ xa, cuối cùng nhìn thấy thang máy dừng lại ở tầng mười tám.

Đây chính là tầng của Phòng Tổng thống.

Trợ lý đi rồi, Trang Thư Khuynh bước nhanh tới, ấn số đi lên tầng mười tám.

Một phút sau.

Trang Thư Khuynh đứng ở đầu cầu thang dài, nhíu mày nhìn hành lang trống trải không một bóng người, tới muộn rồi sao?

Nhưng cô không có ý định từ bỏ, tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, ở cửa của căn phòng cách đó không xa, một người phụ nữ đang bám vào cửa, cúi đầu làm gì đó. Trang Thư Khuynh nghiêng người nhìn sang, lập tức cong khóe miệng.

Thì ra Đàm Bế Ương còn chưa vào được phòng, đang tra thẻ để mở cửa, nhìn động tác của cô ta, hẳn là đang rất nóng nảy vì không mở được cửa phòng.

Trang Thư Khuynh lặng lẽ tiến lên phía trước vài bước, rồi dừng lại, nhìn lên thì thấy số phòng là 1808.

Lúc cô còn đang đánh giá xem cái cửa này có thể che được người cô hay không thì Đàm Bế Ương bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng thời, trên hành lang có tiếng bước chân.

Trang Thư Khuynh theo bản năng xích gần về phía cửa phòng, không ngờ là cô chỉ dựa nhẹ như vậy nhưng cửa phòng 1808 lại mở ra. Cô hoảng sợ, nhanh chóng hướng mắt nhìn vào phòng, xác định bên trong chỉ có một mảnh đen nhánh thì thở phào nhẹ nhõm, lùi sâu thêm.

Một tin tức tốt như vậy, cô không thể nào lãng phí được.



Lấy điện thoại ra, cô tìm một vị trí có thể che giấu nó, hướng camera thẳng về phía Đàm Bế Ương...

Khi cô đang đắc ý nghĩ đến trang nhất của số báo mới thì bỗng nhiên bị một lực kéo về phía sau, cánh cửa trước mắt cô đóng sầm lại.

Vậy mà nó lại đóng!

Ngay lúc cánh cửa đóng lại, hai người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trước cửa.

“Lãnh Dịch Tinh, cậu có phải đã nhớ lầm số phòng hay không?”

“Tuyệt đối không có khả năng, đây là phòng riêng của anh ấy ở Hải Cảnh Loan.”

Hai người nhìn nhau, Lục tổng đã bảo họ đến phòng để bàn chuyện quan trọng nên chắc chắn sẽ để cửa cho họ vào, anh ấy không bao giờ làm những việc lãng phí thời gian và sức lực, bao gồm việc mở cửa cho mọi người.

Người đàn ông tên Lãnh Dịch Tinh suy nghĩ một chút rồi nói, “Thôi, chúng ta lại đi tìm thêm một chút.”

“Tất cả là tại cậu hết đó, tìm tới tìm lui, nếu làm lỡ việc là chúng ta xong đời.”

“Được rồi Cố Thần, đừng nhiều lời nữa, đi mau.”

“Ai?”

Lực kéo cô biến mất, ngay sau đó, một hơi thở nam tính ấm áp xông vào mũi cô, Trang Thư Khuynh theo bản năng muốn chạy trốn. Ai ngờ, sức lực của người kia cực kỳ lớn, cô thử mấy lần cũng không thể rút tay ra được.
« Chương TrướcChương Tiếp »