“Nhà ăn ở phía trước, cô tự qua đó đi.” Nói xong, anh xoay người trở về.
Trang Thư Khuynh: “…”
Nhìn bóng lưng không chút do dự rời đi của anh, Trang Thư Khuynh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không nề hà, cam chịu ngửa đầu che lại cái mũi mà tới nhà ăn.
Người này nhất định là không có việc gì làm, nếu không tại sao lại luyện cho cơ bắp cứng như vậy, hại cô vừa đυ.ng vào liền chảy máu mũi. Cô nghĩ, nếu là đồng chí A Tinh đưa cô đi, khẳng định là sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Thật vất vả mới đến nhà ăn để rửa mặt, Trang Thư Khuynh hít một hơi thật sâu, đi vào bên trong.
“Cô Trang.”
Cô quay đầu lại, lập tức cười, “Đồng chí A Tinh.”
"Ờm, cô còn nhớ tên của tôi sao, cái này cô cầm lấy đi, là phiếu cơm của nhà ăn, bình thường người ngoài không được ăn ở nhà ăn, vậy nên mới có phiếu cơm đặc thù.”
Nhận lấy phiếu cơm, Trang Thư Khuynh tràn đầy cảm động, “Cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo, cậu ấy đâu?”
“Anh ấy nói có việc nên đi trước.”
“Được rồi, cô đi ăn trước đi.”
Lãnh Dịch Tinh rời khỏi nhà ăn, chạy về ký túc xá, trực tiếp đẩy cửa phòng Lục Cận Dương ra đi vào.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của anh, thằng nhóc này đã trở về đây.
Chỉ là, cậu ta thấy Lục Cận Dương đang làm việc gì đó, nhưng khi nhìn thấy mình, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, giấu giấu diếm diếm rồi bước ba bước về phía anh.
“Không phải tôi đã bảo cậu đi huấn luyện dã ngoại sao! Thời tiết thì nóng, miệng vết thương lại bị nhiễm trùng, thời gian lành vết thương sẽ rất lâu.”
Lục Cận Dương nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm xử lý vết thương ở bụng.
Thấy thế, Lãnh Dịch Tinh nói tiếp: “Cậu về nhà dưỡng thương cho tốt đi, cứ nhất định muốn trở lại đây, nếu tôi là ba cậu, sẽ trói cậu đem về.”
“Ồn ào!”
Lãnh Dịch Tinh sửng sốt, “Tôi nói Lục Cận Dương, con người cậu tại sao lại như vậy… Thật vô cảm!”
Lục Cận Dương nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, “Cái này tôi tưởng cậu đã biết từ lâu rồi chứ?”
Lãnh Dịch Tinh: “...”
Đúng vậy, cậu đã sớm biết con người thần thánh này vốn không có tình cảm, có thể nói IQ của anh ta hơn hai trăm, nhưng EQ tuyệt đối là số âm.
Lãnh Dịch Tinh yên lặng thở dài, xoay người rời đi, lúc ra tới cửa, cậu ta đột nhiên nói: “Vừa rồi tại sao cậu không đưa ân nhân cứu mạng đi làm quen nhà ăn? Cô ấy suýt chút nữa không có cơm ăn.”
“Quên mất.”
Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, gân xanh vùng thái dương của Lãnh Dịch Tinh giật giật, cậu ta nhịn, cuối cùng đóng cửa phòng lại và rời đi.
Với cái EQ âm này, nói chuyện quả thực quá lãng phí sinh mạng.
Lúc Lục Cận Dương xuất hiện ở nhà ăn một lần nữa, nhà ăn bình thường luôn luôn hiu quạnh bỗng trở nên náo nhiệt. Bước vài bước về phía trước, anh nhìn thấy một đám đàn ông tụ tập ở giữa, một dáng người mảnh khảnh ngồi đó không biết đang nói gì, nhưng anh thấy cô cười đến là xán lạn.
Từ từ đi vào, giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền vào lỗ tai anh.
“Tiểu Trang, nghe em nói vậy, anh cảm thấy phụ nữ bây giờ vẫn chịu khổ rất tốt.”
"Chính xác, tại sao lúc trước em không đăng kí vào trường quân đội?”
Nghe thấy vấn đề này, mắt Trang Thư Khuynh sáng lên: “Chẳng phải là vì không đủ điểm đó sao.”
“Thì ra là vậy! Được rồi, không thành vấn đề, anh sẽ báo lại với cấp trên, lát nữa cũng sẽ đi tìm huấn luyện viên nói chuyện, để em tham gia huấn luyện cùng bọn anh."
Lời vừa nói ra, cả phòng ăn lặng ngắt như tờ, ngay cả Trang Thư Khuynh vừa rồi còn cười đến xán lạn cũng thu nụ cười lại.
Người lính vừa nói dường như chưa nhận thấy được không khí không thích hợp, anh ta nói: “Sao vậy, không phải em nói muốn huấn luyện cùng nhau sao?”
Một binh lính ở bên cạnh kéo góc áo anh ta, dùng mắt ra hiệu, anh ta không vui, nhìn chằm chằm người ta nói: “Mắt cậu bị tật à?”