Chương 1: Thiếu Tá Trẻ Tuổi Nhất Đế Đô

“Trang Thư Khuynh, rốt cuộc cô có muốn làm nữa hay không? Tôi cho cô thêm một ngày, cô bắt buộc phải gửi cho tôi bản thảo của trang nhất số báo ngày mai, nếu không thì lập tức cút xéo!”

“Chủ biên, một ngày không đủ.”

“Cô...!” Chủ biên mặt nặng mày nhẹ mà cầm tấm thiệp ở trên bàn nhét vào tay cô, “Cầm lấy đi! Nếu sáng mai tôi vẫn không nhìn thấy bản thảo thì cô cũng đừng quay trở lại nữa!”

Trang Thư Khuynh cầm tấm thiệp mời, đứng yên bất động, chủ biên quay đầu, “Cô còn chần chừ gì nữa? Còn không mau đi trang điểm, thay quần áo?”

Dứt lời, chủ biên trực tiếp đẩy Trang Thư Khuynh ra ngoài.

Trang Thư Khuynh dở khóc dở cười nhìn tấm thiệp mời trong tay, lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt trước mắt, cô xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Mở tấm thiệp ra, đập vào mắt cô là hàng chữ to mạ vàng, Thư Khuynh bỗng trợn mắt nhìn.

Thư mời tham dự tiệc rượu của tập đoàn Khải Nhuận!

Tập đoàn Khải Nhuận là tập đoàn lớn nhất ở thành phố B, tiềm lực tài chính hiển nhiên không cần nói đến, cái khiến cho Trang Thư Khuynh ấn tượng đặc biệt sâu sắc đó chính là, Chủ tịch tập đoàn Khải Nhuận có một cậu con trai đang giữ chức Thiếu tá, Thiếu tá trẻ tuổi nhất Đế Đô.

Cô suy nghĩ một chút, nếu có thể phỏng vấn vị Thiếu tá thần bí này, trang nhất của số báo ngày mai chắc chắn không chạy thoát được khỏi tay cô.

Tiệc rượu được tổ chức ở Hải Cảnh Loan, nằm trong khu trung tâm thương mại của Đế Đô. Đây là chốn nghỉ dưỡng của giới thượng lưu, nếu không có thẻ vàng thì dù cho có bao nhiêu tiền cũng không thể ở lại trong đó một đêm.

Không lâu sau khi Trang Thư Khuynh đến Hải Cảnh Loan, tiệc rượu được bắt đầu. Cô yên lặng ngồi một góc, bên ly nước trái cây, thỉnh thoảng mới uống một ngụm. Nhìn thấy những người thuộc tầng lớp thượng lưu ăn mặc những bộ lễ phục lung linh, đẹp đẽ, thành thạo đi xã giao trong đám đông, trong lòng cảm thấy thật khâm phục.

Hôm nay cô xoã tóc, dài đến ngang vai, hai bên tóc mái vừa khéo chạm đến mi mắt, đôi hàng mi cong chớp chớp, cặp mắt được bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng, phảng phất như biết nói chuyện, chiếc mũi nhỏ cao vừa phải, khuôn mặt phiếm hồng, bờ môi ướŧ áŧ làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một cái.



Cô chỉ diện một chiếc váy hồng đơn giản, chưa qua chỉnh sửa nhưng lại khéo léo tôn lên dáng người lả lướt, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, không hề bị lu mờ một chút nào.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, có người hô to: “Chủ tịch đến rồi!”

Trang Thư Khuynh lập tức đứng lên, Chủ tịch tới, vị Thiếu tá kia nhất định cũng tới, cô buông ly nước xuống, đi ra ngoài. Chỉ là, lúc cô xoay người lại, không cẩn thận đυ.ng phải nhân viên phục vụ ở bên cạnh, rượu mà người phục vụ đó đang cầm trên tay đổ hết lên người cô, dọc theo tà váy màu hồng nhạt chảy xuống dưới.

Điều khiến cô tức giận chính là, người phục vụ kia đối với sự việc phát sinh trước mắt như không có liên quan gì, nhàn nhạt lướt qua.

Trang Thư Khuynh nhìn chiếc váy bị rượu làm cho ướt đẫm của mình, gân xanh trên trán giật giật, lại đưa mắt nhìn mọi người đang chen đầy ở cửa, cô lẳng lặng đi về phía nhà vệ sinh. May mắn thay, hôm nay lúc đến đây cô có mang theo một chiếc váy dự phòng.

Nhà vệ sinh của Hải Cảnh Loan có phòng thay quần áo, Trang Thư Khuynh trực tiếp đi vào trong.

Vừa lúc đóng cửa phòng thay đồ lại thì có hai người đi đến. Trong đó có một người cố gắng đè thấp giọng nói: “Anh ấy đến rồi, mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Đã sớm chuẩn bị xong, người kia nhìn anh ấy uống rượu xong rồi mới đi.”

“Đã biết.”

“Còn chuyện này, chị phải nhắc nhở em, với độ nổi tiếng hiện tại, em không thể dính vào bất cứ scandal nào, nếu như bị công ty phát hiện, chị cũng không cứu được em.”

“Em biết rồi mà, đây cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như thế này.”

Lúc này, ở trong phòng thay quần áo, Trang Thư Khuynh hơi nhíu mày, giọng nói của cô gái này dường như có chút quen thuộc. Khi cô còn đang suy đoán, một giọng nói khác lại vang lên.

Cô ta nói: “Đàm Bế Ương, thân làm trợ lý của em, chị cảm thấy mình cần nhắc nhở em rằng, em đang tự đi tìm đường chết đấy!”