Editor: Bé Nee
"Mấy ngày yên ổn kia của tôi không phải do anh cho, cũng không phải anh muốn thu hồi thì có thể thu hồi." Lương Dĩ Mạt nhấc đôi chân thon dài lên, dáng ngồi như nữ vương, đôi mắt quyến rũ thanh lãnh nhìn Cố Trạch.
Khuôn mặt Cố Trạch có chút vặn vẹo do tức giận: "Lương Dĩ Mạt, cô đừng không biết tốt xấu! Nếu không phải nể mặt cô là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ không bao giờ quan tâm tới cô."
"Anh nói sai rồi." Lương Dĩ Mạt không vui sửa lời: "Tôi và anh một chút quan hệ cũng không có, Cố tiên sinh."
Cố tiên sinh?
Cô thật sự rất là muốn chia tay hắn nha.
"Anh, cô ta không thừa nhận là hôn thê của anh, vậy cũng không cần khách khí nữa, bảo cô ta bồi thường cái váy này đi!" Cố Thiến Thiến ở một bên châm ngòi thổi gió: "Anh không biết hôm qua cô ta ở vũ hội quyến rũ thế nào đâu, thông đồng với mấy tên đàn ông lạ làm bậy."
Vẻ mặt Cố Trạch cực kỳ âm trầm.
Ngày hôm qua hắn có việc nên không đi vũ hội, nhưng nghe nói tối hôm qua Lương Dĩ Mạt rất xinh đẹp. Ban đầu đàn một khúc nhạc rung động lòng người, sau có Lục Thanh Nghiêu ra mặt giúp đỡ, cuối cùng lại rời đi cùng Quý Duy Dật, nhưng cô lại chưa từng lôi kéo Yến Bắc Thần, điều này khiến cho anh cảm thấy kỳ quái.
Không phải Lương Dĩ Mạt rất nhất Yến Bắc Thần sao?
Sao cô ta lại để người đàn ông cô ta yêu nhất bị cô đơn như vậy?
"Cố Thiến Thiến, nói chuyện phải có chứng cứ, bằng không tôi kiện cô tội phỉ báng." Lương Dĩ Mạt không khách khí nói, cô mím môi ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi nói sai sao?" Cố Thiến Thiến cười lạnh: "Tối hôm qua trước mặt mọi người cô kéo tay Quý Duy Dật rời khỏi tiệc khiêu vũ, các người đi đâu làm gì thì trong lòng cô hiểu rõ!"
"Suy nghĩ của Cố Thiến Thiến cô cũng thật đủ dơ bẩn, có phải bị người khác chạm một chút là không thuần khiết không? Vậy cô ở trong phim hôn môi nhiều đàn ông như thế, thì cô là cái gì?" Lương Dĩ Mạt lịch sự phản bác: "Sau khi tôi và Quý Duy Dật ra về, hắn đưa tôi về nhà. Nhưng tối qua Lục Thanh Nghiêu cũng thay tôi chống đỡ Thẩm Lân Hiên, vậy sao cô không nói tôi với hắn có điều mờ ám?"
"Không có khả năng!" Cố Thiến Thiến yêu thầm Lục Thanh Nghiêu: "Lục tổng sao có thể coi trọng loại phụ nữ như cô, ngay cả xách giày cho hắn cô cũng không xứng."
"Ai nói tôi không coi trọng cô ta?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến, mọi người đều kinh hoảng.
Khϊếp sợ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Lục Thanh Nghiêu chậm rãi đi đến.
Hắn cao một mét tám bảy, dáng người cao gầy, mặc một bộ tây trang may tay kiểu cổ điển được ủi phẳng phiu, cà vạt sọc đen sẫm cố định bởi chiếc kẹp đính kim cương, bên trong mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ tay áo cùng màu được để lộ dưới tay áo của bộ vest.
"Lục tổng?" Cố Thiến Thiến trông mong nhìn Lục Thanh Nghiêu, lời vừa rồi thật là do Lục Thanh Nghiêu nói ra?
Lục Thanh Nghiêu đi tới, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Lương Dĩ Mạt ngồi trên ghế. Mọi người đều đứng, chỉ có cô là ngồi, không có vẻ gì là bị ức hϊếp, giống như cô đang quở trách người khác.
Lương Dĩ Mạt nhìn thấy hắn da dầu liền tê dại gai óc nổi lên, cô phát hiện trong quyển sách này người mình sợ nhất chính là hắn. Nhưng lại bị mình ăn mất, cho nên vẫn có thấy thiếu nợ người ta nha.
Người ta vì nữ chính thủ thân như ngọc, cuối cùng lại bị mình đùa cợt ăn sạch, trong lòng Lương Dĩ Mạt cảm thấy rất có lỗi. Hơn nữa trong tình huống như lúc này, cô thật không muốn nhìn thấy Lục Thanh Nghiêu.
Cô đứng lên, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên một tia mất tự nhiên.
Lục Thanh Nghiêu ngồi xuống, bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, ánh mắt lạnh lùng: "Xảy ra chuyện gì?"
Lương Dĩ Mạt ngạt nhiên, nếu chống lưng cho cô, vậy chắc hẳn đã biết đầu đuôi rõ ràng mới đến đây, nếu không bị sụp hố thì làm sao đây?
"Lục tổng, Lương Dĩ Mạt làm dơ bẩn váy EM. Cô ta không xứng mặc nó, lại còn làm bẩn, em cảm thấy nên bắt cô ta bồi thường gấp mười lần!" Cố Thiến Thiến căm giận nói.
Hai mắt Lương Dĩ Mạt mờ mịt khẽ đảo qua, cười lạnh: "Tôi thật sự không muốn dài dòng với cô, kiểm tra camera đi."
Cô chỉ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh, bởi vì cô đang rất đói bụng!
Hơn nữa, Lục Thanh Nghiêu và Cố Trạch đều người hầu của nữ chính, chỉ cần hắt hơi một cái cũng có thể đá bay nữ phụ như cô, cho nên cô không dại mà dây dưa với bọn họ.
Cố Thiến Thiến bắt đầu chột dạ.
"Kiểm tra camera thì không cần đâu." Lục Thanh Nghiêu lạnh lùng nói.
Lương Dĩ Mạt nhíu mày, lộ đuôi cáo ra rồi sao? Rốt cuộc là muốn xuống tay với cô sao?
Cố Thiến Thiến rất đắc ý: "Lục tổng nói đúng, xem camera có ích lợi gì, váy là cô làm bẩn váy, không có tiền bồi thường thì chờ bị đưa vào tù đi."
"Lục Thanh...." Lương Dĩ Mạt không nhịn được nữa, ai ngờ Lục Thanh Nghiêu phất tay, bảo cô im lặng.
"Sau này, EM ra thiết kế mới đều đưa cho Lương tiểu thư một bộ, giầy và trang sức trong cửa hàng cũng để cô ấy tuỳ ý sử dụng." Giọng điệu Lục Thanh Nghiêu trầm thấp: "Còn nữa, xoá tên Cố Thiến Thiến ra khỏi khách hàng VIP, không được để cô ta đến đây mua đồ."
"Vâng." Nhân viên cửa hàng khϊếp sợ, không ngờ Lương Dĩ Mạt có thể diện lớn như vậy.
Bản thân Lương Dĩ Mạt cũng kinh hoảng, hắn như vậy là có ý gì?
Cố Trạch nhìn Lục Thanh Nghiêu đầy ẩn ý: "Lục tổng, Vân Yên là người phát ngôn của EM, Lương Dĩ Mạt cô ta có phải không thích hợp hay không?"
Lục Thanh Nghiêu nghiêng mắt nhìn Lương Dĩ Mạt: "Có thích đồ của EM không?"
Lương Dĩ Mạt dừng lại một chút: "Thích."
Tuy rằng người phát ngôn là Giang Vân Yên, nhưng Lương Dĩ Mạt thừa nhận EM là hàng tốt nhất trong tất cả mặt hàng xa xỉ, cho dù người phát ngôn là Giang Vân Yên thì sao? Cô cũng không thể vì cùng Giang Vân Yên mà thay đổi nhịp sống của mình.
"Nếu thích thì cô có tư cách có được đồ EM." Lục Thanh Nghiêu thanh lãnh nói, hắn lại nhìn về phía Cố Trạch: "Tôi không truy vấn chuyện bộ váy nữa, ai kia tự giải quyết cho tốt đi."
Cố Thiến Thiến sắt mặt trắng xanh, cô không thể tin được Lục Thanh Nghiêu sẽ đối tốt với Lương Dĩ Mạt như vậy, chẳng lẽ cái tin nhảm nhí kia là thật? Lục Thanh Nghiêu và Lương Dĩ Mạt đã... lên giường?
"Đi." Cố Trạch kéo Cố Thiến Thiến rời đi.
Cố Thiến Thiến không cam lòng: "Lương Dĩ Mạt, cô chờ đó!"
Giọng cô ta nhỏ dần.
"Lục tổng, váy này..." Nhân viên cửa hàng không biết nên xử trí như thế nào.
"Đổi một bộ mới." Đôi mắt Lục Thanh Nghiêu thâm thuý: "Loại chuyện này cần tôi dạy các người?"
"Vâng, tôi sẽ lập tức đi đổi." Nhân viên cửa hàng đi vào phía sau.
Đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia bối rối, cô mấp mấy môi: "Cảm ơn."
"Ồ, thì ra cô cũng biết nói cảm ơn." Khuôn mặt điển trai của Lục Thanh Nghiêu đầy vẻ chăm chọc: "Hôm qua cô cùng tên đàn ông khác bỏ đi, một câu cảm ơn cũng không có, trong mắt cô còn có tôi hay không?"
Lương Dĩ Mạt sững sờ, lời này của hắn có ý gì?
"Hôm qua... lộc cộc..." Lương Dĩ Mạt thiếu chút nữa té xỉu, bản mình sao có thể không có tiền đồ như vậy nha!
Lục Thanh Nghiêu châm biếm: "Không có tiền mua quần áo, đến tiêng ăn cơm cũng không có luôn?"
"Tôi có, nhưng mà không có nhiều thôi." Lương Dĩ Mạt tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái, lực sát thương là không, còn rất đáng yêu.
"Váy của Lương tiểu thư đã đổi xong." Nhân viên cửa hàng cầm một cái váy mới ra tới.
Lương Dĩ Mạt duỗi tay định lấy, lại bị Lục Thanh Nghiêu cướp được, hắn nói: "Đổi đi, cùng tôi đi ăn cơm."