Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 5: Trào phúng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lãnh Nhiễm Tịch đóng tắt đèn bên phía giường mình rồi nằm xuống, Tô Thiển hoàn hồn, cũng tắt đèn bên mình . Tô Thiên biết chính mình cần phải ngủ chung với cùng Lãnh Nhiễm Tịch, nhưng xuất phát từ nội tâm là bản năng kháng cự, nàng căn bản khống chế không được.

Dựa theo ánh trăng, nhìn thấy Lãnh Nhiễm Tịch đã nhắm mắt lại mắt, Tô Thiến nhẹ nhàng thở ra, nhưng nàng nghĩ lại mới nhớ Bao Quanh cũng bị chính mình ôm ở trên giường, Lãnh Nhiễm Tịch không có buộc mình đem Bao Quanh qua phòng bên, nàng không khỏi yên tâm.

Thời tiết tháng 5 của thành phố S có chút biến đổi, sức nóng tăng cao, làm cho tâm tình con người trở nên có chút trâm trọng, cả người nhìn có chút mỏi mật.

“Tô tỷ, tại sao chị lại chuyển nhà? Nơi này nhìn chổ nào cũng đều là biệt thự, thật sự quá sang đi.” Lộ Dao từ khi nhìn thấy Tô Thiển liền bắt đầu nói chuyện.

Tô Thiển nhìn tiểu cô nương ồn ào có chút bất đắc dĩ nói: “Ân, có một vài chuyện mới xảy ra.”

“Nhất định rất có tiền. Chị không biết, bảo vệ không muốn cho em qua cổng còn lải nhải mà nói thật lâu. Đúng rồi, Tô tỷ, công ty đã đổi xe cùng với tài xế cho chị rồi đó, chị đã biết chưa? Còn nói cái này xe về sau là của chị .”

Tô Thiển nghe được nàng lời nói mới chú ý, đích xác tài xế không phải phía trước tài xế, không nghĩ hiệu suất làm việc của trợ lý Lãnh Nhiễm Tịch nhanh như vậy.

“Tô tỷ, nghe nói này xe là định chế khoản, chúng ta Tinh Diệu chỉ có Tiêu ảnh hậu có một chiếc, xem ra công ty càng ngày càng nặng coi ngươi.”

“Có vẻ em biết khá rõ?” Tô Thiển buôn cười mà nhìn nàng.

“Em có nghiên cứu quá , bất quá Tô tỷ, em cảm thấy Mạc tổng đối với chị có ý tứ.” Lộ Dao nhỏ giọng mà ở nàng bên tai đắc ý nói.

Tô Thiển trong lòng kinh ngạc, Tinh Diệu là công ty giải trí của Lãnh thị, một năm trước tổng giám đốc Mạc Nhan đem chính mình từ công ty Long Đằng mang Tinh Diệu, đối với mình cũng có chút chiếu cố, một năm tới luôn là cố ý khıêυ khí©h hoặc trêu đùa, nhưng cũng không có hành động nào quá mức, thế cho nên làm Tô Thiển cảm thấy cô không phải thật sự thích mình mới làm như vậy, vừa mới nghe xong Lộ Dao nói xong, nàng không khỏi nghĩ tới Lãnh Nhiễm Tịch, chính là một năm trước nàng cũng không nhận thức cô......, tựa hồ như có cái gì từ đáy lòng miêu tả sinh động.

“Tô tỷ, tới rồi.” Lộ Dao hô một tiếng.

Tô Thiển hoảng hốt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đây chính xác là không có khả năng không cần suy nghĩ nhiều, chính mình đoán mò cái gì, mặc kệ Mạc Nhan là cái gì mục đích, hiện tại nàng đã có vợ, không cần rối rắm.

Tô Thiển điều chỉnh lại tâm trạng, liền xuống xe, hướng đến studio.

Tô Thiển tuy rằng không phải là minh tinh hạng A, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã lăn lộn trong giới giải trí hai năm nên cũng hiểu được phần nào quy tắc trong ngành, lúc trước khi còn ở Long Đằng tài nguyên không được tốt lắm, quay hai bộ phim truyền hình, cũng coi như có chút danh tiếng, về sau khi tới Tinh Diệu, một năm liền quay một bộ điện ảnh, quảng cáo cũng không thiếu.

Ngô Đồng từ xa nhìn thấy khí chất thanh lãnh Tô Thiển, một năm trước Tô Thiển mới chuyển tới liền được công ty an bài cho Ngô Đồng làm người đại diện, cô trong tay đang có một đại ảnh hậu Tiêu Ngôn Cảnh, công ty lại an bài thêm Tô Thiển, mới đầu còn tưởng nàng không có ai chống lưng sau này mới nhìn ra là Mạc tổng mới nhận chức đặc biệt chú ý nàng, nên Ngô Đông mới nghĩ nàng là nữ nhân của Mạc tổng , nhưng lại thấy Tô Thiển đối với Mạc tổng không có chút quan tâm, lại đoán không ra, chắc Mạc tổng đơn phương.

“Ngô tỷ.” Tô Thiển đến gần mỉm cười.

“Ân, trạng thái không tồi, đi trang điểm thôi.”

Bởi vì chụp hình cho tạp chí thời trang, bản thân Tô Thiển cảm thấy rất tốt, trang điểm đơn giản cũng thực đẹp, thay quần áo xong, Tô Thiển xách làn váy đi ra, Ngô Đồng nhìn thấy mặt mày liền vui như hoa, mắt ngọc bảo đây là tiên nữ, Tô Thiến cùng Tiêu Ngôn Cảnh mỹ là bất đồng, nếu nói Tiêu Ngôn Cảnh là vũ mị gợi cảm lại cao lãnh, kia Tô Thiển chính là đan xen hạt bụi nhỏ tiên nữ lại thanh lãnh.

Không thể không nói, nàng phảng phất trời sinh chính là một trương minh tỉnh mặt, thanh lãnh cấm dục, hồn nhiên tốt đẹp.

“Thật đẹp.” Lộ Dao ở bên cạnh vẻ mặt say mê.

Buổi chụp hình mau chóng kết thúc, buổi chiều Tô Thiển liền về biệt thự, trên đường Ngô Đồng đưa cho nàng một cái kịch bản, làm nàng nhìn xem, truyện Lan Hi.

Truyện Lan Hi là một bộ điện ảnh được chuyển thể, toàn bộ bộ phim lấy Thẩm Lan Hi làm trung tâm, suy diễn một hồi chính trị mưu lược sang tình yêu hận thù. Nhân vật mà Tô Thiên là tranh thủ là nữ phụ số 2 Phượng Thần, là một người căm thù nữ nhân và yêu kẻ thù gϊếŧ cha Thẩm Lan Hi.

“Em xem kịch bản trước đi, Trương Hàn đạo diễn năm nay đại chế tác, nữ chính có thể là Ngôn Cảnh, nếu em có thể lấy được vai này về sau tiền đồ liền bằng phẳng.” Ngô Đồng tuy rằng là người đại diện Tiêu Ngôn Cảnh, nhưng Tiêu Ngôn Cảnh cũng không muốn diễn bộ này, còn phải xem có nguyện ý hay không, cô sẽ không cưỡng ép nghệ sĩ của mình.

“Hảo, em sẽ xem cẩn thận, cảm ơn Ngô tỷ.” Tô Thiển có chút kích động, bao nhiêu người tha thiết ước mơ cơ hội, nàng nhất định phải nắm chắc được.

“Ba ngày sau thử vai, cố gắng chuẩn bị.”

“Ân, hảo.”

Đưa Ngô Đồng về công ty, nàng liền cúi đầu nhìn kịch bản, Tinh Diệu cùng Lãnh thị tổng bộ không xa, nhưng nàng cũng không có nhìn về phía tòa nhà của Lãnh thị.

“Tô tỷ, nếu chị có thể cùng Trương đạo và Tiêu ảnh hậu diễn điện ảnh thật sự là quá tuyệt vời.” Lộ Dao vui vẻ nói.

“Không biết có thể nhận được vai này không, bất quá, chị thật sự chờ mong.” Tô Thiển cười nhìn nàng.

“Ân ân, em tin tưởng Tô tỷ nhất định có lấy được nhân vật này.” Lộ Dao vẻ mặt khát khao.

Tô Thiển cười cười không nói gì, Trương đạo có tiếng xoi mói, đối với kỹ thuật diễn có yêu cầu cực cao, nàng theo bản năng nắm chặt kịch bản, đã chờ mong lại khẩn trương.

Trở lại biệt thự, đẩy đi vào, liên nhìn thấy Bao Quanh bộ dáng ngây ra, nàng không nhịn được đi đến trước mặt nó, duỗi tay sờ đầu của nó.

“Làm sao vậy? Không có tỉnh thần à.” Bao Quanh nằm uể oải ỉu xìu mà liếc nàng một cái, vẫn như cũ không nhúc nhích .

Thấy nó như thế, Tô Thiển không khỏi lo lắng.

“Bao Quanh, em nơi nào không thoải mái sao? Như thế nào lại không ăn gì?” Đem nàng ôm lên trên đùi, ngón tay xoa mũi nó.

“Miêu ô ~” Bao Quanh dùng đầu cọ vào người nàng.

“...... Em không muốn ăn sao?” Tô Thiển, đem Bao Quanh đặt ở trên mặt đất, liền nhanh chóng mang thức ăn trộn chung với một ít sữa đưa tới cho Bao Quanh.

Bao Quanh lui về sau, cái đuôi chậm đung đưa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay cầm cái muỗng của Tô Thiển.

“Muốn chị đút cho em sao?” Thấy Bao Quanh cái đuôi vẩy vẩy lên, nàng nói: “Chính là em có thể tự mình ăn.” Bao Quanh cái đuôi rũ đi xuống.

Tô Thiển cười , nhưng nhanh chóng đè xuống, theo ý Bao Quanh, dùng cái muỗng múc từng miếng cho Bao Quanh. Bao Quanh ăn xong lấy lưỡi liếʍ liếʍ môi, sau đó đối với Tô Thiến nâng cằm “Kiêu ngạo” bộ dạng giống như muốn nói, “Hương vị cũng không tệ lắm, cho thêm một muỗng nữa”.

Tô Thiển sủng nịch mà cười, theo Bao Quanh ý, một muỗng một muỗng cho nó ăn no, ăn xong liền liền cắn vào ống quần Tô Thiến không buông.

“Em bởi vì chúng ta đều không ở nhà nên mới cáu kỉnh sao?” Tô Thiển dùng ngón tay xoa xoa lên cái trán của Bao Quanh.

“Miêu Ô ~”

Tô Thiển ôm Bao Quanh ngồi lên sô pha , xoa xoa nói, “Chúng ta đều phải đi làm a, không thể ở nhà chơi với em được, em không nghe lời như vậy sẽ đói, như vậy chị cũng sẽ không thích em.”

Bao Quanh vừa nghe xong, có chút phẫn nộ, dùng móng vuốt nhỏ cào lên tay nàng.

“Em còn như vậy, chị liền không cần em! Em cần phải ăn cơm đúng giờ, biết không?” Tô Thiển đem nó nhắc nhở, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thảm của Bao Quanh.

Một người một miêu nhìn nhau thật lâu, Bao Quanh cuối cùng thỏa hiệp gục xuống đầu.

“Miêu ô”.

Thấy Bao Quanh ngoan như vậy, Tô Thiển đột nhiên phụt một tiếng cười, “Em như thế nào lại đáng yêu như vậy còn thông minh nữa.”

Tô Thiển tắm rồi ôm Bao Quanh ngồi ở trong phòng khách trên sô pha xem đọc kịch bản, vừa có lúc ánh sáng từ mặt trời chiếu lên sô pha, Bao Quanh cuộn tròn nằm trên đùi nàng, híp mắt, cái đuôi nhỏ đảo qua đảo lại.

Thời gian thoảng qua, chớp mắt liền 6 giờ, Tô Thiển một hơi đem kịch bản đọc xong, đôi mắt có chút cay cay, nàng có loại dự cảm, kịch bản nhất định sẽ thành công.

Lúc này Lãnh Nhiễm Tịch mở cửa đã trở lại, Tô Thiển ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, Tô Thiển nâng cặp kia khóc đến đỏ rực đôi mắt nhìn cô, thoạt nhìn biểu tình có chút ngốc.

“Em làm sao vậy?” Lãnh Nhiễm Tịch không hề chớp mắt nhìn nàng, thấy Bao Quanh ở nàng trong lòng ngực, đáy mắt có cái gì hiện lên.

Bất quá Tô Thiển chỉ nhìn Lãnh Nhiễm Tịch đáy mắt hiện lên thần sức khác thường, Tô Thiển đều không kịp hiểu rõ đó là cái gì cảm xúc.

“Úc, em mới vừa nhìn kịch bản.” Tô Thiển hơi kinh ngạc, có chút ngượng ngùng, “Em xem quá nhập tâm, quên nấu cơm.”

“Không có việc gì, để tôi nấu, em có ăn kiêng gì không?”

“Không có, chúng ta cùng nấu.” Tô Thiển ôm Bao Quanh, vội vàng đứng lên.

“Em có thể nấu được sao?” Lãnh Nhiễm Tịch khóe miệng hơi nhếch lên.

“Có thể nấu được một ít.” Tô Thiển nghe được lời này, liền không phục, buông Bao Quanh, hướng đến phòng bếp.

Lãnh Nhiễm Tịch tầm mắt nhìn về phía Tô Thiển, khóe miệng bất giác lộ ra một điểm đắc ý cười.

Lãnh Nhiễm Tịch lên lầu thay đổi quần áo xong liền xuống, thấy Tô Thiển đang loay hoay ở phòng bếp, bất quá khí chất cùng phòng bếp có chút không hợp.

Thấy Tô Thiển đang không biết làm gì, khóe miệng cô kéo kéo, trào phúng nói: “Tô tiểu thư, em xào rau không định rửa sao?”

Tô Thiển quay đầu nhìn nàng một cái, “Bây giờ rửa.”

“Vậy em......” Lãnh Nhiễm Tịch nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt xem kỹ, “Em mặc quần áo này không sợ sẽ dơ sao?”

Tô Thiển cúi đầu xuống nhìn, mặc như vậy xác thật không thích hợp, nhưng là nàng hai tay đều đang dơ, đành phải mở nước rửa tay.

“Đừng nhúc nhích, tôi giúp em mặc.” Lãnh Nhiễm Tịch đem tạp dề cầm tới.

Đem tạp dề tiến lên phía trước mặt nàng, hai tay vòng qua eo nàng, cơ thể Tô Thiển lúc này đã cứng đờ , chỉ hy vọng Lãnh Nhiễm Tịch nhanh rời đi.

Lãnh Nhiễm Tịch mặc xong liền nói: “Hảo, em rửa rau đi, để tôi làm.”

“Nếu không chị dạy em làm đi. Về sau cũng không thể để chị một mình nấu cơm.” Tô Thiển có chút ngượng ngùng.

“Lần sau đi, hôm nay trễ, không nên ăn khuya.” Lãnh Nhiễm Tịch ngữ khí nhu hòa, nghe thực sủng nịch.
« Chương TrướcChương Tiếp »