Chương 26: Báo cáo

Tô Thiển đang ăn cơm, di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, mở lúc mới phát hiện là Lãnh Nhiễm Tịch nhắn đến, nhìn đến cái kia WeChat, nàng mới nhớ tới đáp ứng quá chuyện của nàng, “Ngượng ngùng, ta đã quên.”

“Đã ở quen chưa?”

“Ân, cùng nhị tẩu ở một phòng, yên tâm, tôi ghi nhớ thân phận của mình.”

Lãnh Nhiễm Tịch nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt Thái Dương của mình, “Cùng chị ấy bảo trì khoảng cách.”

Tiêu Ngôn Cảnh ngồi ở bên cạnh Tô Thiển, quay đầu lại nhìn lướt qua di động của nàng, nhỏ giọng nói: “Thông báo?”

Tô Thiển cong môi, cười bất động thanh sắc, chỉ dùng âm lượng vừa đủ cho hai người có thể nghe được: “Chị ấy kêu em cùng chị bảo trì khoảng cách.”

“Hỗn đản.” Tiêu Ngôn Cảnh phổi đều mau khí tạc, hôm nay buổi sáng mình đã hỗ trợ chiếu cố Tô Thiển, nhanh như vậy liền ghen tị!

Tô Thiển nhìn nàng một mặt đều đen hết, còn không quên thêm dầu vào lửa, “Nếu không em quay về tầng 11.”

Tiêu Ngôn Cảnh híp mắt xem nàng, lộ ra một bộ dạng không thể tưởng tượng mà hừ lạnh nói: “Em đừng đi theo em ấy học hư.”

Tô Thiển nhún vai, nhắn lại cho Lãnh Nhiễm Tịch, “Đoàn phim đang liên hoan, tí về lại báo cáo tiếp.”

“Hảo.” Lãnh Nhiễm Tịch nhánh chóng nhắn lại, Tô Thiển đưa điện thoại cất đi.

Lãnh Nhiễm Tịch sờ đầu Bao Quanh, “Em ấy đang ở đoàn phim liên hoan mặc kệ chúng ta cùng nhau đi ăn.”

“Miêu ô ~”

“Không đói bụng sao?”

Bao Quanh mở to hai mắt, “Miêu ô ~”

“Vậy không ăn.”

“.......” Đến từ một cái miêu vô ngữ!

Lúc này, kế bên khách sạn ở thành phố X có một quán cơm không khí bắt đầu nhiệt liệt lên, mọi người đều ghé vào cùng nhau vừa nói vừa cười, ngẫu nhiên vài người trò chuyện trong nghề một ít bát quái nghe đồn.

Trên bàn cơm, Tiêu Ngôn Cảnh vẫn luôn kề kế bên tại Tô Thiển nói chuyện, lâu lâu còn gắp cho nàng đồ ăn, Trương đạo lập tức dời qua đầu đi, ho nhẹ thanh, “Ngày mai các vai phụ sẽ tới! Này, cô cùng Tô Thiển là quan hệ gì?”

Tiêu Ngôn Cảnh cố nén trụ trợn trắng mắt xúc động, nhỏ giọng nói: “Ông chừng nào thì bát quái như vậy!”

Trương Hàn duỗi tay xoa đầu, bất đắc dĩ cười, ý vị thâm trường nói: “Tiểu tâm người khác nói lung tung.”

Tiêu Ngôn Cảnh thấy có một vài ánh mắt nhìn qua, thấy những người đó cười cười, mới thấp giọng nói: “Chúng ta cùng một công ty, một người đại diện, dìu dắt người mới thì làm sao?”

“Thật không ngờ cô lại là người tốt như vậy. Bất quá nói cô ấy là cái hạt giống tốt, lớn lên hảo, cũng có linh khí, tương lai có khả năng vượt qua thành tựu của cô hiện tại!”

“Ân, có cơ hội hảo hảo dìu dắt em ấy, có khả năng đây bộ phim cuối cùng của tôi.” Tiêu Ngôn Cảnh có chút phiền muộn nói.

“Cô nói cái gì?” Trương Hàn trợn tròn tròng mắt, không tự giác mà nâng lên âm lượng.

Tô Thiển vốn dĩ cùng Đồng Hiên Nhiên đang nói chuyện, nghe được thanh âm, nghi hoặc mà xem qua đi.

Trương Hàn mất tự nhiên mà sờ sờ cái mũi, nói: “Không có gì, tôi la hơi to, các ngươi tiếp tục.” Thở dài nhìn phía Tiêu Ngôn Cảnh, “Vì cái gì? Cái kia?”

Tiêu Ngôn Cảnh nhìn thẳng Trương Hàn, nhìn rõ ràng hắn ý tứ, nàng rũ mắt: “Ân.”

Trương Hàn là người duy nhất biết quan hệ của Tiêu Ngôn Cảnh cùng Lãnh Tử Tịch, nhiều năm như vậy nàng thậm chí cùng người đại diện và trợ lý đều không rõ ràng lắm.

Tiêu Ngôn Cảnh rũ xuống mí mắt, nghe được Trương Hàn nói: “Cô từ bỏ được sao?”

“Tôi......” Tiêu Ngôn Cảnh trong lúc nhất thời tiếp không nói được, “Chị ấy so với cái kia đều quan trọng......”

Trương Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng thở dài nói: “Đáng tiếc đáng tiếc.”

Bởi vì ngày hôm sau còn muốn đóng phim, mọi người đều không có uống rượu, Trương Hàn nhìn ưthời gian, cảm thấy đã trễ rồi, đứng lên nói: “Ngày mai còn sẽ có một vài diễn viên nhập tổ nữa, mọi người nhớ cùng phối hợp, đem bộ phim này quay tốt, được rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Thiển mang khẩu trang mũ, cùng Tiêu Ngôn Cảnh đi về khách sạn.

Trở về khách sạn, Tiêu Ngôn Cảnh lo gọi cho Lãnh Tử Tịch báo cáo, Tô Thiển liền đi trước tắm, tắm rửa xong vẫn thấy Tiêu Ngôn Cảnh còn đang nói điện thoại, liền trở vào trong phòng ngồi xuống.

Nghĩ một chút liền gửi cho Lãnh Nhiễm Tịch một tin nhắn, “Bao Quanh ăn cơm chưa?”

Vốn dĩ không chờ nghĩ tới Tô Thiển gửi tin nhắn cho mình, Lãnh Nhiễm Tịch ngồi trên đầu giường đọc sách, phát hiện màn hình di động bỗng nhiên sáng lên.

Mở lên liền thấy là Tô Thiển nhắn tới đọc thì ảm thấy nàng chỉ nhớ thương Bao Quanh quay đầu nhìn thoáng qua chổ Bao Quanh đang ngủ, trong lòng có chút ghen ghét.

Cô trực tiếp gọi video qua, vang lên thật lâu, Tô Thiển mới tiếp.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn video thấy Tô Thiển đang khoác áo tắm dài, dường như mới tắm rửa xong, sắc mặt hồng, tóc ướt dầm dề mà dán ở phía trước trên trán.

Lãnh Nhiễm Tịch không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn nàng.

Tô Thiển cũng trầm mặc mà nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, ngay từ đầu sắc mặt thập phần thanh lãnh, một lát sau mặt có chút hồng, cắn môi, “Có, có việc sao?”

Video kia đầu Lãnh Nhiễm Tịch, lúc này sắc mặt bình tĩnh, “Không có việc gì ta liền không thể liên hệ cho hợp pháp thê tử sao?” Tô Thiển “Nga” một tiếng, không nói cái gì nữa.

Lãnh Nhiễm Tịch hai mắt sáng quắc mà nhìn trong video Tô Thiển thanh lãnh cao nhã dung nhan, bỗng hỏi: “Ở quen rồi sao?”

“Còn hảo.” Tô Thiển cơ hồ là theo bản năng mà nói ra.

Lãnh Nhiễm Tịch nhướng mày, đáy mắt có ý cười, “Tắm xong như thế nào còn không sấy tóc? Ngày mai mấy giờ đóng phim?”

“Mới vừa tắm xong chị liền gọi tới nên không có kịp sấy tóc.”

“Vậy em đi sấy tóc đi.”

“Chị..... chị không bận gì sao?” Tô Thiển do dự mà nói.

“Ân, em có việc gì sao?”

“Không... không có. Tôi đây đi trước.”

“Ân, để tôi nhìn thấy em.”

Tô Thiển canh chỉnh cameras, chỉ thấy nàng cúi đầu, đem mặt hoàn toàn chôn trong tóc, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, trên người cũng chỉ là mặc một cái áo ngủ.......

Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt thâm thúy dán thẳng vào người nàng, dần dần chuyển từ ánh mắt thâm thúy thành ôn nhu.

Tô Thiển sấy xong tóc ngẩng đầu lên, Lãnh Nhiễm Tịch đã đem ánh mắt nhìn sang tài liệu trong tay mình, một chữ thấy cũng không đi vào được.

“Tôi sấy xong rồi.” Tô Thiển khẽ thở dài một tiếng.

Lãnh Nhiễm Tịch tầm mắt chuyển tới di động, ánh mắt trầm xuống, ho nhẹ nói: “Bao Quanh ngủ rồi, em xem.” Xoay di động qua, làm nàng có thể nhìn thấy Bao Quanh đang ngủ trên giường.

“Ân, tôi đi xem kịch bản.”

Trong nháy mắt tạm dừng sau, Lãnh Nhiễm Tịch tự nhiên nói: “Hảo, em xem đi, đi ngủ sớm một chút, nhớ rõ mỗi ngày đều báo bình an cho tôi.”

“Hảo, ngủ ngon.”

“Ân, ngủ ngon.”

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn thấy màn hình di động đen lại, khóe miệng nhếch lênmột cái, ít nhất hiện tại nàng không có cự tuyệt yêu cầu của mình.

Nhìn mắt thời tiết bên ngoài, cảm giác có chút gió thổi không thích hợp, phỏng chừng tối nay trời muốn mưa, không thể ngủ ngon được.

Tô Thiển ở đoàn phim không biết ngày đêm mà đóng phim, mỗi buổi sáng 7 giờ đều nhận được tin nhắn của Lãnh Nhiễm Tịch, buổi tối Tô Thiển sẽ gọi video cho Lãnh Nhiễm Tịch trong chốc lát, thoáng cái một tuần đã trôi qua.

Lê Tươi Tốt suất diễn chỉ có nửa tháng, cho nên mấy ngày nay mới tiến đoàn phim, đoàn phim mọi người đều vội vàng đóng phim, không ai đi tiếp, nàng nửa đêm tới rồi khách sạn gọi cho phó đạo diễn một cuộc điện thoại, ngày hôm sau liền tiến tổ đóng phim.

Ngày hôm nay, Tô Thiển tinh thần phấn chấn đi tới đoàn phim.

Hôm nay có một cảnh nàng cùng Tiêu Ngôn Cảnh và Lê Tươi Tốt vai diễn phối hợp.

Tô Thiển sắm vai Phượng Thần muốn ngụy trang thành vũ cơ ám sát nữ chính Thẩm Lan hi, Thẩm Lan hi đem Lê Tươi Tốt sắm vai nữ sủng đẩy ra chắn kiếm, cũng bắt lấy Phượng Thần tra tấn đủ loại hành vi.

Lê Tươi Tốt trên mặt đầy ý cười mà hướng Tô Thiển, nhưng Tô Thiển biết nàng ý cười vẫn chưa đạt đáy mắt.

Tô Thiển khẽ nhíu mày, nàng chỉ nghĩ muốn diễn tốt vai này thôi, có thể hay không không cần phiền như vậy.

“Không nghĩ tới, người sau lưng cô lại có năng lực như vậy, đem vai nữ số 2 đưa tới cho cô.” Lê Tươi Tốt đi tới trào phúng mà nói.

“Cô......” Lộ Dao thay đổi sắc mặt, bị Tô Thiển ngăn lại, ý bảo rời đi trước.

Tô Thiển hít sâu một ngụm, bình tĩnh hạ ngữ khí nói: “Không biết cô là dạng người gì, đừng đem người khác thành bộ dạng giống cô.”

Lê Tươi Tốt ánh mắt chợt lóe, khóe miệng hơi câu, thanh âm lại rất bình tĩnh: “Nhiều năm như vậy, cô vẫn là bộ dạng thanh cao như vậy, bên người người đều bị cô lừa xoay quanh, chị ấy như thế nào liền thích loại người như cô!”

Tô Thiển lạnh mặt, “Ít nhất tôi biết, chị ấy sẽ không thích người dựa vào thân thể.......”

“Đủ rồi!” Lê Tươi Tốt không muốn nghe nữa liền đánh gãy lời nói của nàng, đứng ở đối diện nàng bộ mặt đáng ghét nói: “Cô bất quá là bị chị vứt bỏ thôi.”

Tô Thiển trong mắt chán ghét chợt lóe mà qua, trên mặt lại là giơ lên một mạt mỉm cười, “Tùy cô nghĩ như thế nào , xin lỗi, mong cô tránh ra, tôi còn muốn đi đóng phim.”

Tô Thiển đi đến chổ Lộ Dao, vỗ bả vai nàng, Lộ Dao bĩu môi lắc đầu, Tô Thiển cười, đi đến phòng nghỉ hoá trang.

Lộ Dao ngồi xuống trong phòng nghỉ càng nghĩ càng tức giận , Tô tỷ nếu là dựa thân thể thì càng có nhiều cơ hội, còn chờ tới bây giờ hay sao!

Tuy rằng Tô tỷ không cho mình lên tiếng, hơn nữa đem mình đuổi đi, nhưng là chỉ cần tưởng tượng đến việc Lê Tươi Tốt nói Tô tỷ như vậy, nàng liền vô pháp ức chế lửa giận của mình.

Hừ, nếu Lê Tươi Tốt còn dám đối Tô tỷ như vậy, nàng nhất định phải cho Lê Tươi Tốt một bài học!

Giờ phút này, Lộ Dao giận trừng mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn tràn đầy oán khí cùng tức giận, so với buổi sáng giống như một con mèo bọ người ta dẫm đuôi, cả người thở ra một hơi thở nguy hiểm.

Nhìn thấy Lộ Dao thay đổi sắc mặt, Tô Thiển lại lần đau đầu, không biết vì sao Lộ Dao lại sinh khí như thế, chẳng lẽ là bởi vì Lê Tươi Tốt?

Vì thế Tô Thiển thử gọi, “Dao Dao?”

“Ân? Làm sao vậy Tô tỷ?”

Tô Thiển nhìn thẳng vào đôi mắt nàng , “Em làm sao vậy? Buổi sáng không phải còn hảo sao?”

Lộ Dao có chút ảo não nhíu nhíu mày, “Em....... em chỉ đang sinh khí cô ta nói chị như vậy.”

“Không có gì, chị cùng cô ấy có chút mâu thuẫn!” Tô Thiển nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói.

Lộ Dao nhìn Tô Thiển, chỉ thấy nàng giữa môi tuy rằng như cũ ngậm ý cười, nhưng là trong mắt lại hiện lên nhàn nhạt thất vọng, trong lòng căng thẳng, vừa định nói cái gì, một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Tô lão sư, Trương đạo nói chị hóa trang xong liền đi tìm ông ấy, nói chị và Tiêu lão sư cùng nhau mở cuộc họp.”

Tô Thiển liếc nhìn nhân viên công tác giữa môi câu lấy nhợt nhạt ý cười, gật đầu, “Hảo!”

Trương Hàn kêu hai người mở cuộc họp, làm hai người phân biệt biểu đạt một chút về ý tưởng cập đoạn diễn này nên diễn như thế nào, cuối cùng hắn dặn dò Tô Thiển treo dây thép yêu cầu chú ý hạng mục công việc cập an toàn, liền thúc giục này các nàng bắt đầu biểu diễn.

Trương Hàn đi đến camera, nhìn một vòng quay mặt lạnh vô tình nói: “Diễn viên chuẩn bị. “Lan hi truyền” thứ năm mươi bốn tràng một kính một lần, action!”

Đứng ở trước màn ảnh, Tô Thiển hòa nhập với nhân vật của mình, trong nháy mắt, nàng phảng phất chính là Phượng Thần, bị Thẩm Lan Hi làm hại cửa nát nhà tan, giữa các nàng có mối thù gϊếŧ cha, nàng vì báo thù mà tiếp cận Thẩm Lan Hi, không thể không làm bộ vũ cơ nữ tử, màu đỏ rực vũ y theo Tô Thiển động tác ở trong không khí đong đưa.

Trương Hàn vẫn luôn mong chờ đoạn diễn này, nhân vật Phượng Thần này yêu cầu chính là cần thiết chính là vũ đạo nhảy, bởi vì các suất diễn phía sau đều là khiêu vũ tới lấy lòng Tiêu Ngôn Cảnh sắm vai Thẩm Lan Hi.

Phượng Thần nhẹ nhàng khởi vũ, khăn che mặt chặn toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi đẹp đôi mắt, Thẩm Lan Hi nhìn thấy cặp mắt kia, cảm giác đặc biệt quen thuộc, nhưng chung quy vẫn không nhớ nổi đã từng gặp qua ở nơi nào.

Phượng Thần trong mắt mang theo nhàn nhạt ý cười, một đôi tay trắng tinh như ngọc nhu nhược không có xương, vũ động dáng người, vũ mị ánh mắt, giống xà giống nhau, làm người cảm thấy yêu nghiệt khuôn mặt có loại khác dụ hoặc. Đương Thẩm Lan Hi nâng chung trà lên cúi đầu uống trà trong nháy mắt kia, Tô Thiển biểu tình rốt cuộc thay đổi, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, nàng nhanh chóng xoay tròn thân thể, như là muốn theo gió cất cánh giống nhau.