“Ong ong.. Ong ong”
Âm thanh của điện thoại đánh gãy suy nghĩ của Tô Thiển, nàng lấy điện hiện “Ba ba”, tiếp lên.
“Uy, ba ba.” Tô Thiển giơ tay sửa bên tóc lại, không biết nên nói cái gì, ánh mắt lang thang không có mục tiêu nhìn xung quanh.
“Tiểu Thiển, gần đây sống tốt sao?” Lâm Vinh Hưng trong giọng nói lộ ra sự quan tâm.
Tô Thiển nghe thấy giọng nói ôn hòa, ngực hơi đau, cúi đầu nhìn mũi chân, đem chính mình nước mắt nhịn trở về. “Con khá tốt, ba ba cùng mẹ thân thể thế nào?”
“Ta và mẹ con thân thể đều khá tốt, tin tức ba thấy được, người đó là Lãnh nha đầu sao?” Trong thanh âm lộ ra cẩn thận.
Tô Thiển nghĩ lại tưởng tượng, liền biết hắn nói chính là ngày hôm qua tai tiếng, “Đúng vậy.”
“Cô ta... Đối với con tốt sao?”
“Ân, khá tốt, người Lãnh gia đều đối với con tốt. Ba ba không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Lãnh nha đầu kia thoạt nhìn có chút lãnh đạm, con vẫn là không tồi, hãy sống cùng cô ấy tốt.”
“Con đã biết ba ba.”
“Hôm nay....... Tính, nghe mẹ con nói, con ngày mai muốn đi nơi khác đóng phim, phải chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ.” Lâm Vinh Hưng dặn dò nói.
“Ân, ba ba, con còn tưởng ba ba muốn nói điều gì?”
“Không có gì. Ta còn có việc, treo trước.”
“Hảo, ba ba.”
“Ân.”
Tắt điện thoại, Tô Thiển cau mày, ba ba muốn nói cái gì? Hôm nay? Về việc Lãnh Nhiễm Tịch phỏng vấn sao?
Nghĩ lại tưởng tượng, nháy mắt minh bạch, nàng đều có thể nhìn ra Lãnh Nhiễm Tịch làm như vậy đều có mục đích, huống chi ba ba nàng loại này ở thương trường trà trộn cả đời người lại như thế nào nhìn không ra đâu!
Nhưng tưởng tượng đến đoạn phỏng vấn kia, một loại áp lực lớn đang đánh nàng lại, cái loại cảm giác này làm nàng cảm thấy cô độc lại bất lực.
Đang lúc Tô Thiển mờ mịt muốn thoát khỏi cảm giác này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói của một nữ nhân trẻ tuổi.
“Uy! Cô là ai a, biết đây là nơi nào không? Ai cho cô đi vào!”
Tô Thiển theo bản năng mà xoay người nhìn lại, tức khắc ngây ngẩn cả người, “Cô là?”
Lúc này này nữ tử thấy rõ dung mạo của Tô Thiển, giảo hảo khuôn mặt, ngũ quan phối hợp có thể nói hoàn mỹ. Một bộ đồ thể dục màu trắng, tóc được cột thành đuôi ngựa, không cấm xem có chút ngây người.
“Tôi hỏi cô trước !” Nữ tử hô.
“Tôi......”
“Tích tích...... Tích tích.....” Một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi dừng lại.
Tô Thiển lúc này mới ý thức được, chính mình đã chạy ra tới trang viên không xa, trách không được này nữ tử cho rằng chính mình là trộm đi tiến vào.
Chiếc Bentley quen thuộc dừng kế bên hai người, cửa sổ xe chậm rãi giảm xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh nhạt của Lãnh Nhiễm Tịch
“Oa, nhiễm tịch tỷ tỷ.” âm thanh hưng phấn của nữ tử trẻ tuổi cất lên.
Lãnh Nhiễm Tịch lúc này mới đem ánh mắt dừng ở người kế bên, trên dưới đánh giá lên.
Nữ tử này dáng người nhỏ xinh, ăn mặc thời thượng lại gợi cảm, mặc bộ đồ màu đen áo dệt kim hở cổ nội đáp đai đeo ngực, hạ thân phối hợp quần cao bồi, thể hiện rõ sự nữ tính đẹp nhất dáng người đường cong.
Lãnh Nhiễm Tịch khẽ nhíu mày, “Cô là?”
“Lãnh tỷ tỷ không nhớ em sao? Lúc trước cha em mang em tới Lãnh gia làm khách, chúng ta từng gặp nhau rồi, em là Diệp Thanh, con gái của Diệp gia, em hôm qua mới vừa về nước.” Diệp Thanh làm bộ dạng ủy khuất.
Lãnh Nhiễm Tịch gật đầu, không muốn nhìn nữa, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiển, ôn nhu mà nói: “Tại sao lại chạy ra đây? Bên ngoài nắng nhanh lên xe.”
Tô Thiển do dự, không có động.
Thẩm Nghệ xuống xe, vì Tô Thiển mở cửa xe, làm ra một cái thỉnh tư thế, “Phu nhân mời lên xe.”
Tô Thiển nhìn thoáng qua Diệp Thanh, mỉm cười nhìn nàng liền lên xe, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, xe nhanh chóng rời đi.
Diệp Thanh đứng ở kế bên biểu hiện không thể tưởng tượng được, chờ nàng hoàn hồn, xe Lãnh Nhiễm Tịch đã đi xa, nàng vẻ mặt ảo não mà dậm chân.
“Diệp tiểu thư, mời cô lên xe ngắm cảnh.” Thẩm Nghệ dường như không có việc gì mà nói, phảng phất không thấy được biểu tình trên mặt.
“Hừ.”
Diệp Thanh từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu ủy khuất giống vậy, nếu không phải vì nhất kiến chung tình với Lãnh Nhiễm Tịch, nàng quả thực đều hoài nghi chính mình có phải có bệnh hay, sao lại ủy khuất mình đến đất nước này.
Ở trong xe, Tô Thiển bất động nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch.
Cô vẫn luôn chăm chú nhìn văn kiện trên tay, thỉnh thoảng lật xem, sườn mặt đường cong hoàn mỹ thả lưu sướиɠ, Tô Thiển không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Lãnh Nhiễm Tịch không dao động.
Tô Thiển không biết từ nơi nào dũng khí, mở miệng nói: “Đi xem không nên xem văn kiện sẽ đã thương đôi mắt.”
Lãnh Nhiễm Tịch nhìn về phía Tô Thiển, “Ân?”
“Lúc đi xe không cần đọc sách cùng văn kiện, thật sự đả thương đôi mắt.” Tô Thiển lặp lại một lần, lại bổ sung nói, “Còn hai là về tới, trở về rồi xem tiếp.”
Lãnh Nhiễm Tịch lẳng lặng mà nhìn nàng, tim Tô Thiển đập càng ngày càng nhanh không thể khống chế được.
Lãnh Nhiễm Tịch thu hồi ánh mắt, theo sau đem văn kiện trong tay cất đi.
Tô Thiển đáy lòng dâng lên một cảm giác vừa lòng, đang muốn mở miệng lần nữa, bên tai truyền đến thanh âm ấm áp của Lãnh Nhiễm Tịch, “Sáng mai mấy giờ em bay?”
Tô Thiển hơi gật đầu, nói, “Ân, ngày mai 9 giờ.”
Lúc này xe Bentley đã dừng lại, hai người đều không có ý định xuống xe, Lãnh Nhiễm Tịch nhàn nhạt lên tiếng, bên trong xe lại an tĩnh lại.
Tô Thiển ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau, “Hôm nay....... Cảm ơn chị!”
Nàng tuy rằng không hiểu thương trường những cái đó sự, nhưng cũng rõ ràng lưng dựa vào cây đại thụ hảo là đạo lý, Lãnh Nhiễm Tịch hôm nay nói với giới truyền thông về hôn sự của chính mình, chính là vì muốn nói với đại chúng Lâm thị xí nghiệp cùng Lãnh thị tập đoàn là quan hệ thông gia quan hệ, về sau Lâm thị sau lưng có Lãnh thị, có mơ ước Lâm thị bất luận kẻ nào, đều yêu cầu suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Lãnh Nhiễm Tịch mi mắt nhẹ nâng, cười như không cười mà nhìn Tô Thiển, ánh mắt có khác thâm ý, “Em nói cái nào?”
arrow_forward_ios“Thùng thùng.....” Diệp Thanh đứng ở ngoài gõ cửa sổ xe.
Lãnh Nhiễm Tịch dùng dư quang nhìn thoáng qua người ở ngoài cửa sổ xe , trên mặt không hề gợn sóng nói: “Cách xa cô ta ra một chút, cô ta không đơn thuần.”
Tô Thiển nhìn cô, “Cô ta......”
Lãnh Nhiễm Tịch nhướng mày, “Như thế nào?”
Tô Thiển lắc đầu, “Không có gì, xuống xe đi.”
“Ân.” Lãnh Nhiễm Tịch gõ hàng ghế phía trước.
Tài xế xuống xe, thay Tô Thiển mở cửa xe, mặt khác Thẩm Nghệ cũng mở cửa cho Lãnh Nhiễm Tịch.
Tô Thiển đi đến bên cạnh Lãnh Nhiễm Tịch, Diệp Thanh đã quấn lấy Lãnh Nhiễm Tịch đang nói chuyện, Tô Thiển thấy cô vẫn luôn mang bộ dáng lạnh như băng, một chút cũng không quan tâm sự nhiệt tình của Diệp Thanh.
“Diệp tiểu thư, chờ một lát sẽ có người tiếp đãi cô.”
Lãnh Nhiễm Tịch thấy Tô Thiển đến gần, môi cô cong lên, nắm lấy tay nàng đi vào trong nhà.
Diệp Thanh thấy Lãnh Nhiễm Tịch trước sau đối với mình lạnh lẽo, nàng trên mặt cười đột nhiên trầm xuống dưới, trong mắt nổi lên quang giống như rắn độc phun tin tử âm lãnh.
“Diệp tiểu thư, lão thái thái kêu tôi mời cô vào.” Tôn quản gia đứng ở cửa nói.
“Ân, làm phiền.” Diệp thanh giả thành bộ dạng ngây thơ đáng yêu.
Diệp thanh đi theo Tôn quản gia đi vào phòng khách, người hầu nhanh chóng mang trà lên.
Nàng liền nhìn thấy Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển ngồi ở một bên trên sô pha, không biết đang nói về cái gì mà Lãnh Nhiễm Tịch khẽ mỉm cười ánh mắt nhu tình nhìn Tô Thiển.
Diệp Thanh nắm chặt tay lại, móng tay ghìm sâu vào da thịt, sự ghen ghét trong lòng sắp phát cuồng, trên mặt lại bất động thanh sắc mà nói: “Nhiễm Tịch tỷ tỷ, cô ấy chính là?”
Lãnh Nhiễm Tịch trong mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, “Lãnh thái thái.”
Diệp Thanh tuy rằng trong lòng đối Tô Thiển ghen ghét muốn chết, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười xán lạn như cũ, “A! Thì ra Nhiễm Tịch tỷ tỷ mới kết hôn, chúc mừng Nhiễm Tịch tỷ tỷ, vậy lần sau nhất định phải đem lễ vật bổ sung! Bất quá nhìn vị tỷ tỷ này có chút quen thuộc?”
“Còn hy vọng Diệp tiểu thư ở bên ngoài, không cần nói lung tung. Nãi nãi, mẹ.” Lãnh Nhiễm Tịch nói một nửa nhìn thấy Mộ Vân đỡ lão thái thái đi ra trong phòng, vội vàng kêu lên.
“Lãnh nãi nãi, lãnh a di.” Diệp thanh ngoan ngoãn kêu lên.
“Ân, con đã trở lại, cha con đâu?”
“Hắn còn có chút việc, một lát liền nữa tới.”
“Nãi nãi có khách, chúng ta liền về trước phòng.” Nói Lãnh Nhiễm Tịch liền phải dắt Tô Thiển đi.
“Ân, đi thôi.”
Thấy hai người rời khởi phòng khách, Diệp Thanh làm bộ làm tịch cùng Lãnh lão thái thái trò chuyện, làm Lãnh lão thái thái cười không ngừng, thường xuyên nhắc tới Lãnh Nhiễm Tịch, lão thái thái là người khôn khéo, lập tức minh bạch mục đích nàng tới nơi này.
Hàn huyên trong chốc lát, thấy Lãnh Trác trở về, Diệp Thanh liền cáo từ rời đi. Lãnh lão thái thái xuất phát từ lễ phép, đưa nàng ra tới cửa, Diệp Thanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lãnh lão thái thái cười, sau đó nói: “Lãnh nãi nãi, về sau có cơ hội con sẽ tới bồi người nói chuyện phiếm, con đã biết bộ dáng thê tử của Nhiễm Tịch tỷ tỷ con sẽ không ra bên ngoài đâu!”
Lãnh lão thái thái gật gật đầu, xem ra đứa nhỏ này một chút cũng không thành thật, thấy nàng đi rồi, liền kêu tới Tôn quản gia, “Tìm người canh chừng con bé, phòng ngừa chuyện gì xãy ra!”
“Hảo, lão phu nhân.”
Lúc này đã đến trưa, “Lão phu nhân, cơm trưa đã làm xong.” Người hầu cung kính mà nói.
“Ân, kêu mọi người xuống ăn cơm.”
“Hảo.”
Trong chốc lát, mọi người đều có mặt đầy đủ ở nhà ăn, lão thái thái nhìn mọi người ở trên bàn đã đủ người.
Nàng đầu tiên giơ cái ly lên, hòa ái mà nói: “Chúng ta hôm nay chúc mừng A Nhiễm đã tiếp quản tập đoàn Lãnh thị, cũng chúc mừng A Trác quang vinh về hưu.”
Mọi người giơ lên chén rượu, hướng Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Trác nói: “Chúc mừng.”
Lãnh Nhiễm Tịch lãnh đạm mà nói: “Cảm ơn.”
Lãnh Nhiễm Tịch nhìn Tô Thiển ý bảo nâng ly, Tô Thiển không rõ nguyên nhân mà nhìn cô .
Cô xoay người ghé vào bên tai Tô Thiển nói nhỏ một câu, “Chúc mừng phu nhân chủ tịch.”
Tô Thiển trong mắt lập loè minh minh diệt diệt quang mang, giơ lên ly rượu động tác tuy rằng thực thong dong nhưng trên mặt lại chậm rãi mà đỏ lên.
Mọi người đều rất có hứng thú mà nhìn hai người, Tô Thiển mới ý thức được, trên mặt đỏ bừng nhanh chóng lan tới lỗ tai.
Lãnh Trác ho khan một tiếng, đem mọi người đang xem náo nhiệt chú ý đều tập trung lại đây, mới nói nói: “A Nhiễm, ngày mai cha và mẹ con mang theo nãi nãi đi ra ngoài du lịch vòng quay thế giới, công ty giao cho con.”
“Nhanh như vậy sao?” Lãnh Nhiễm Tịch nhíu mày.
“Chúng ta đã có kế hoạch từ lâu.” Mộ Vân cười ha hả mà nói.
“Nga. Ngưng Ngưng phải làm sao bây giờ?” Lãnh Nhiễm Tịch nhìn về phía tiểu gia hỏa.
“Ngày mai cũng con bé về thành phố B tìm Mộc Phong, con yên tâm đi.”
“Hảo.” Lãnh Nhiễm Tịch gật đầu.
Lãnh Trác buông chiếc đũa, bình tĩnh nhìn cô nói, “Công ty sự tình vĩnh viễn không thể xử lý xong, chú ý thân thể, mới vừa kết hôn không bao lâu, chú ý về nhà nhiều bồi Tiểu Thiển.”
“Ba, chị ấy không cần phải bồi con, con gần đây vẫn còn bận đóng phim, hơn nữa ngày mai liền phải đi thành phố X đóng phim.”
Lãnh Nhiễm Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, “Ân, con đã biết.”
“Đi cùng Tiểu Cảnh sao?” Mộ Vân hỏi.
“Ân.”
“Hai đứa chiếu cố nhau, chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ!”
“Tốt.”
“Đã biết.”