Chương 19: Hôn

Mạc Nhan cùng Tiêu Ngôn Cảnh ồn ào, làm Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển không có tâm tư ngâm suối nước nóng, hai người sắc mặt đều ửng đỏ.

Tô Thiển cảm thấy tay cô đang đặt trên eo mình, càng ngày càng gấp, nàng đã cố tránh Lãnh Nhiễm Tịch đυ.ng vào thân thể mình, nhưng hiện tại cảm giác rất rõ ràng, giờ phút này Lãnh Nhiễm Tịch trên người độ ấm càng ngày càng cao.

Cực nóng cảm giác xuyên qua da thịt nàng, trực tiếp thẩm thấu vào xương.

Tô Thiển bất an muốn vặn vẹo, nhưng không muốn dẫm vào vết xe đổ, nên không dám động.

Nàng thậm chí chỉ dám nghĩ nguyên nhân là do suối nước nóng gây ra, hay là một nguyên nhân khác.

“Uy, hai người còn muốn ôm bao lâu?” Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng của Tiêu Ngôn Cảnh.

Lãnh Nhiễm Tịch mang một khuôn mặt, không nóng không lạnh nhìn các nàng liếc một cái, buông lỏng Tô Thiển ra.

Tô Thiển cả người gương mặt đều hồng, có chút ngượng ngùng, đứng lên phủ thêm khăn tắm ngồi ở bên cạnh.

Tiêu Ngôn Cảnh tấm tắc hai tiếng, ngữ khí mang theo lười biếng: “Hai người còn năm phút hôn nồng nhiệt có phải hay không nên thực hiện?”

“Cái này hảo, việc này kéo dài cũng không nên hai người nhanh chóng thực hiện đi.” Mạc Nhan cười hai tiếng.

Tô Thiển xấu hổ không biết nên nói cái gì.

Ngược lại Lãnh Nhiễm Tịch lại nhìn Mạc Nhan liếc mắt một cái: “Tùy thời, dù sao đêm dài từ từ, sợ cậu xem xong trong chốc lát lại không có địa phương giải quyết!”

“Vậy nhanh lên.......” Mạc Nhan đuôi lông mày nhếch lên.

Tô Thiển có chút ngượng ngùng, do dự một chút, đứng lên: “Cái kia, tôi trước......”

Nàng nói chưa nói xong, thủ đoạn bỗng nhiên đã bị Lãnh Nhiễm Tịch phát hiện bắt lấy tay nàng, Tô Thiển cả người liền đều ngã vào trong lòng ngực Lãnh Nhiễm Tịch.

Tô Thiển khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, có điểm hoảng loạn, trái tim nhảy lên tần suất nhanh hơn.

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tôi không thể không giữ lời với bọn họ.” Lãnh Nhiễm Tịch nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Mà lúc này, Tô Thiển cắn chặt cánh môi, lại hơi mang theo bộ dạng thẹn thùng, cảm thấy cô đang dụ dỗ mình.

Lãnh Nhiễm Tịch thử vươn tay trái, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tô Thiển. Tô Thiển tay nhẹ nhàng run lên, nhưng không có lùi về.

Lãnh Nhiễm Tịch nắm tay Tô Thiển, đặt ở trên vai mình, cô giơ tay lên đỡ Tô Thiển mặt, một cái tay giữ ở eo Tô Thiển, bốn mắt nhìn nhau, không khí độ ấm lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ thiêu lên. Nhìn Tô Thiển mặt chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt của Tô Thiển chậm rãi áp sát.

Lãnh Nhiễm Tịch trên người có mùi hương nhàn nhạt không ngừng tới gần, trái tim Tô Thiển không ngừng đập nhanh hơn, một chút lại một chút, yết hầu khô cứng lại, tay đang đặt trên vai Lãnh Nhiễm Tịch khẩn trương đến phát ngứa.

Lãnh Nhiễm Tịch một đôi mắt thâm tình mà nhìn chằm chằm nàng, sâu không thấy đáy hắc động mang theo cường đại lốc xoáy muốn đem nàng cuống vào trong.

Bờ môi mỏng bao trùm xuống dưới, Tô Thiển đôi mắt không tự giác mà mở to vài phần, cả người cứng đờ, gần như vậy, nàng đều có thể thấy rõ ràng Lãnh Nhiễm Tịch lông mi thật dài.

Lãnh Nhiễm Tịch hôn giống một mảnh lông chim mền nhẹ, dừng ở Tô Thiển trong lòng. Nàng trước sau bảo trì tư thái ôn nhu, trấn an cảm xúc khẩn trương của Tô Thiển .

Cô thấy Tô Thiển phản ứng đáng yêu như vậy, hơi rời môi Tô Thiển, khẽ cười nói: “Lãnh thái thái, hôn môi cần nhắm mắt.”

Lãnh Nhiễm Tịch một lần nữa lại dán môi lên Tô Thiển, nhẹ nhàng hôn lấy.

Mặt khác bốn người, ai cũng không có phát ra âm thanh, sợ quấy rầy đôi tình nhân này.

Thẩm Nghệ yên lặng mà cắn cắn môi, a a a, nội tâm không ngừng gào thét, Lãnh tổng quá cường, hai người quá xứng đôi.

Tô Thiển theo bản năng nhắm mắt lại.

Giờ này khắc này, phảng phất toàn thế giới cũng chỉ còn hai người.

Tô Thiển tinh thần có chút hoảng hốt, liền đắm chìm ở Lãnh Nhiễm Tịch ôn nhu mà hôn, nụ hôn mền mại kia dần chuyển sang hôn sâu.

Lãnh Nhiễm Tịch mềm nhẹ mà dùng đầu lưỡi lén lút cạy răng nàng ra, đầu lưỡi chạm vào nhau, hai người đồng thời cảm nhận được một cổ thân thể chỗ sâu trong rùng mình.

Lãnh Nhiễm Tịch kiên nhẫn mà khıêυ khí©h Tô Thiển đầu lưỡi, không ngừng mà câu lấy nàng, hai người đầu lưỡi cuốn lấy nhau, dây dưa, ngọt lành nước bọt ở hai người trong miệng qua lại trao đổi.

Nụ hôn này cũng không kịch liệt, lại làm Tô Thiển cứng đờ thân thể trở nên càng ngày càng mềm.

Lãnh Nhiễm Tịch tay vòng nàng eo, càng khẩn trương càng gấp, thủ sẵn hướng nàng nằm trong lòng ngực mình.

Nụ hôn này tựa như đang muốn giam cầm mình nhưng Tô Thiển lại không cảm thấy phản cảm.

Đầu lưỡi dùng sức liếʍ láp khoang miệng Tô Thiển mỗi một tấc lãnh thổ, làm cho Tô Thiển toàn thân thần kinh đều như bị điện lưu thoáng quá tê dại.

Mạc Nhan khó được mà thu hồi bộ dạng ngả ngớn mà tươi cười, có chút trầm mặc nhìn; Tiêu Ngôn Cảnh muốn thở dài, lại sợ phát ra âm thanh kinh động kia hai người, chỉ là yên lặng cắn môi một chút; Lãnh Tử Tịch không biết suy nghĩ cái gì, liền như vậy lẳng lặng mà nhìn hai người.

Lãnh Nhiễm Tịch chậm rãi thả chậm tiết tấu, đầu lưỡi từ từ rời khỏi khoang miệng của Tô Thiển, hôn cánh môi nàng.

Thẳng đến nàng mau không thở nổi, Lãnh Nhiễm Tịch đem cái trán chống cái trán của nàng, không hề hôn môi, nhưng hô hấp vẫn cứ giao triền.

Cô nhẹ nhàng nói, “Nhợt nhạt.”

Tô Thiển lần đầu tiên cảm thấy, hai chữ này đơn giản, đặc biệt tha nhân tâm phi.

Nàng cánh môi sưng đỏ, hai tròng mắt bịt kín một tầng hơi nước mê ly.

Mấy năm trước Lãnh Nhiễm Tịch chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Tô Thiển, đem sự yêu thích đặt ở đáy lòng, chỉ dám làm người đứng phía sau nàng.

Một người tình yêu, luôn là mang theo nhàn nhạt ưu thương, cô đơn mà lại chua xót.

Tô Thiển nằm ở trong lòng ngực Lãnh Nhiễm Tịch, hai chân vẫn là mềm mại, gương mặt đỏ như lửa đốt.

Không khí nháy mắt liền trở nên khẩn trương mà xấu hổ.

Lãnh Nhiễm Tịch đem nàng đặt ở kế bên, nàng tránh đi ánh mắt Lãnh Nhiễm Tịch, theo bản năng tránh né, “Tôi...... Tôi chính mình có thể.”

“Ân.” Lãnh Nhiễm Tịch thanh âm khàn khàn vang ở bên tai Tô Thiển, ngẩng đầu chậm rãi thu liễm tươi cười, nhẹ mà hữu lực mà nói: “Mấy người xem đủ rồi sao?”

Bất đắc dĩ nhìn về phía bốn người bọn họ, cố ý dùng thân thể Tô Thiển chống đỡ.

“Chị sợ bản tính sắc lang của em lộ ra, bất quá Tiểu Thiển em không phải sợ, có chị ở đây, nếu em ấy dám làm bậy chị sợ thay trời hành đạo không nương tay.” Tiêu Ngôn Cảnh duỗi cổ muốn nhìn xem Lãnh Nhiễm Tịch phía sau Tô Thiển.

Lãnh Nhiễm Tịch tâm nói, lang cũng không phải thấy thịt liền ăn.

“Em so với chị đêm qua xem ra còn kém xa.......”

Tiêu Ngôn Cảnh cùng Lãnh Tử Tịch không khỏi sửng sốt, Tiêu Ngôn Cảnh có chút xấu hổ sờ mũi, “Hay là, em còn rình coi?”

Lãnh Nhiễm Tịch nghe vậy không khỏi nhướng mày, lộ ra một cái cười như không cười biểu tình, nói: “Đơn giản là lỗ tai có chút nhanh nhạy.”

Mạc Nhan nhịn không được hỏi: “Đêm qua năm lần?”

Tiêu Ngôn Cảnh một mặt đen lại.

Thẩm Nghệ nuốt một ngụm nước bọt, giống như bộ dạng chấn kinh, Mạc Nhan đem ly nước đưa cho nàng, thấy nàng uống lên mấy ngụm nước, Mạc Nhan mới tiếp tục nói tiếp: “Cảm giác em bỏ lỡ một trăm triệu!”

Tiêu Ngôn Cảnh vô ngữ tột đỉnh, “Mạc Nhan, em đời trước có phải hay không thiếu nữ nhân.”

Mạc Nhan đấm ngực dừng chân, “Em đời này cũng thiếu a!”

Nghe được nàng lời nói, mọi người đều cười ha ha lên.

Tô Thiển cũng đã chịu quanh thân bầu không khí ảnh hưởng, cười rộ lên, giống như vừa mới xấu hổ không có phát sinh. Nàng lén lút nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch bên cạnh biểu tình rõ ràng thả lỏng, người này vì xua tan xấu hổ của nàng, mà không tiếc đắt tội với nhị tỷ của mình, cô giống như một vần thái dương sưởi ấm trái tim mình.

Lúc này Lãnh Nhiễm Tịch nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt rất là ôn nhu, “Thật cao hứng?”

Tô Thiển nghiêng đầu nhìn về phía cô, hàm chứa một tia nhợt nhạt ý cười.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn nàng bộ dáng, khóe miệng tươi cười càng thêm ôn nhu lên, “Ngày mai mang em đi phía sau núi?”

“Chị sẽ không thua nữa sao?” Tô Thiển cười nói.

Lãnh Nhiễm Tịch lắc đầu, cười nói: “Không phải ai cũng có thể thua hoài.”

“Ai biết được!” Tô Thiển nhún vai.

Theo sớm chiều ở chung, hai người đối với nhau quen thuộc cùng hiểu biết dần dần gia tăng, đặc biệt hai ngày này ở chung ngẫu nhiên sẽ có chút đấu võ mồm, Tô Thiển đã đem Lãnh Nhiễm Tịch coi như bằng hữu mà đối đãi.

Lãnh Nhiễm Tịch kỳ thật rất thích ở chung như vậy, hai người ở bên nhau không phải chỉ là tạm bợ sống cho qua ngày, mà là muốn ở bên nhau tận hưởng những tháng ngày vui vẻ.

“Muốn xem tôi thắng sao?” Lãnh Nhiễm Tịch khẽ cười một tiếng, đem lưng dựa ở bên cạnh hồ, cho dù thời điểm cô thả lỏng thân thể vẫn như cũ là thẳng tắp.

“Không sao, chỉ cần không.......” Tô Thiển nói một nửa dừng lại, liền không nghĩ nói thêm gì nữa.

Ở trước mặt người khác xem ra các nàng là phu thê, làm bất luận việc thân mật gì đều là theo lý thường.

“Ân?” Lãnh Nhiễm Tịch nghiêng đầu.

“Không có gì, tôi không muốn ngâm nữa.”

Hai người ở trong một cái hồ nhỏ, sẽ không tránh được đυ.ng chạm vẫn nhau, Tô Thiển vẫn là có chút không quen, nàng cảm giác hai chân dường như đã khôi phục sức lực, liền muốn trở về.

Lãnh Nhiễm Tịch tựa hồ không rõ nàng đột nhiên mà chuyển biến, bất quá vẫn là gật gật đầu, đứng lên đem khăn tắm bên cạnh lấy qua khoác trên người nàng, lại cầm một cái khoác ở trên người mình, mới quay đầu nói: “Tôi có chút mệt mỏi, đi về trước. Mọi người chậm rãi ngâm.”

“Ân, hảo.” Lãnh Tử Tịch nhàn nhạt mà đáp.

“Chúc các hai người ban đêm vui sướиɠ!” Mạc Nhan ngả ngớn mà nói.

“Lãnh tổng, có muốn yêu cầu tôi làm cái gì sao?” Thẩm Nghệ đứng lên, tùy tay cầm lấy bên cạnh khăn tắm khoác ở trên người.

“Cô ở lại đây ngâm tiếp đi.” Nói xong, cũng mặc kệ những người khác, liền nắm tay Tô Thiển hướng đến phòng tắm.

Tô Thiển đổi xong quần áo đi ra phòng tắm, liền thấy Lãnh Nhiễm Tịch đứng ở một góc không xa dưới tàng cây, ngơ ngẩn xuất thần.

Chỉ là lúc này cảm giác được bóng dáng Lãnh Nhiễm Tịch, cô đơn hiu quạnh, làm nàng cảm thấy Lãnh Nhiễm Tịch tựa hồ có một chút ưu thương.

Tâm của Tô Thiển có chút run lên, đi lên trước, dùng nhẹ nhàng ngữ khí nói: “Cùng trở về thôi.”

“Hảo.”

Lãnh Nhiễm Tịch nắm lấy tay Tô Thiển, mang theo nàng rảo bước tiến lên thuyền nhỏ, cầm mái chèo, nhẹ nhàng lái về hướng khách sạn.

Thuyền nhỏ ở dưới nước nhẹ nhàng lay động, Tô Thiển cảm giác chính mình giống ngồi đang ở trong nôi, loạng choạng.

“Kia mặt làng du lịch ngọn đèn dầu huy hoàng, có hay không loại đang ở thế ngoại đào nguyên cảm giác?” Lãnh Nhiễm Tịch đôi tay phe phẩy mái chèo.

“Ân, khó được thanh tĩnh.” Tô Thiển nhìn hướng khách sạn như suy tư gì.

Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Tô Thiển, đơn giản đem không di chuyển mái chèo nữa, đôi tay nhẹ nhàng đặt đầu nàng nằm xuống, “Em nằm xuống thử xem, có phải cảm thấy thế giới đều an tĩnh.”

Tô Thiển dựa theo lời cô nói nằm xuống trên thuyền, ngửa đầu nhìn lên trời, ánh trăng sáng lên, bầu trời đầy sao, cảm thấy chính mình cực kì nhỏ bé, bởi vì là vùng ngoại thành, không gian cực kỳ hảo, sao trời dị thường xán lạn, toàn bộ trên mặt hồ có vẻ an tỉnh cực kỳ.

Nàng nhậm hồ phong nhẹ phẩy chính mình gương mặt, nhậm bích ba chụp đánh thuyền huyền, nhậm đại não vào giờ phút này phóng không.

Hai người lẳng lặng mà nằm ở trên thuyền, ai đều không nói lời nào, thập phần chuyên chú mà cảm thụ bầu không khí.

“Chúng ta khi nào về nhà?” Tô Thiển đột nhiên nói.

“... Ân...?” Lãnh Nhiễm Tịch lười biếng quay đầu nhìn về phía nàng.

“Lâu như vậy không trở về nhà, đồ ăn chuẩn bị cho Bao Quanh hẳn là không đủ.” Tô Thiển nhẹ giọng nói.

Lãnh Nhiễm Tịch kinh ngạc mà mở to hai mắt, thực vô ngữ nói: “Có phải em bây giờ mới nhớ tới nó?”

“... Sao.. Sao, không có.” Tô Thiển cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm may mắn trời tối Lãnh Nhiễm Tịch không thể thấy được tai nàng đang đỏ lên.

Lãnh Nhiễm Tịch khẽ cười nói: “Hảo đi.”

“Tôi phát hiện kỳ thật chị lén biểu tình cũng rất nhiều, vì sao ngày thường đối với người khác đều lạnh lùng?” Tô Thiển thấy cô cười nhạo mình, không phục nói.

“Phải không? Tương lai... Em cũng có thể lén lút phát hiện thêm nhiều điều nữa đó.” Lãnh Nhiễm Tịch khóe môi gợi lên nhàn nhạt cười, thanh âm nhẹ nhàng nhợt nhạt.