Ngày hôm sau Lãnh Nhiễm Tịch vẫn như thường ngày sáng dậy nấu đồ ăn sáng cho Tô Thiển xong rồi đi đến Lãnh thi làm việc, tiến vào cửa công ty, cô liền cảm giác có hàng vạn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người trợ lý Thẩm Nghệ.
Thẩm Nghệ vội vàng đi lên trước nửa bước, nhỏ giọng ở vào bên tai cô nói: “Buổi sáng tin tức ngài kết hôn bị lộ ra bên ngoài, ngài lúc trước nói không cần làm sáng tỏ, cho nên tôi không có......”
Lãnh Nhiễm Tịch gật đầu, “Ân.” Một mình vào văn phòng, Thẩm Nghệ bước vào văn phòng trợ lý bên cạnh.
Một đám người ngồi ở chổ bí thư, ở trước máy tính nghiêm túc đánh chữ, thần sắc nghiêm túc. Sau khi Lãnh Nhiễm Tịch tiến vào văn phòng lại sôi nổi mở một căn cứ bí mật trên WeChat.
––––– Tin tức nói Lãnh tổng kết hôn, là thiệt hay giả?
––––– Tôi không tin, Lãnh tổng là lạnh như vậy, ai có thể chịu được?
––––– Ngón áp út Lãnh tổng đã đeo nhẫn được thời gian, các người không phát hiện Lãnh tổng thường xuyên mặc âu phục sao?
––––– Chẳng lẽ nói? Là cùng nữ nhân kết hôn?
––––– Nói không chừng a? Chính là Lãnh tổng như vậy sẽ đi hống người sao?
––––– Lãnh tổng cũng rất tốt! Lạnh lùng, nếu là tôi, tôi sẽ chấp nhận ngay!
––––– Đừng có mơ mộng!
––––– Tôi cũng muốn!
––––– Quan trọng là tin tức này, Lãnh tổng không hề làm sáng tỏ!
––––– Chắc chắn là thật sự! OMG! Tôi đã biết cái gì đây!
––––– Có tin tức về đối tượng kết hôn của Lãnh tổng không?
––––– Hảo thần bí, chính là một chút nhìn không ra tới Lãnh tổng luyến ái kết hôn
––––– aaal! Tôi muốn điên rồi!
Lúc này Lãnh Nhiễm Tịch cũng không biết các bí thư đều ở bàn luận về mình, vì lúc này cô đang bận xem tạo hình nhân vật của Tô Thiển trong “Lan Hi truyện”, trong mắt cô lúc này những người khác như vô hình.
Ánh mắt cô thâm thúy, hơn nửa ngày mới mở bình luận:
––––– 0a! Nữ chủ là nhà tui!
––––– Cái trang phục này được mặc vào quá khí phách, nữ hoàng!
––––– Cảm giác rất phù hợp nguyên tác Lan Hi
––––– Nói ngày hôm qua còn có Lê Tinh Tinh ? Giờ ở chỗ này mới có bốn nhân vật, cô là nhân vật thứ năm à!
––––– Nữ 2 nhìn có chút mắt? Hình như đã xuất hiện trên bộ phim truyền hình rồi hay sao!
––––– Đúng vậy, bất quá nữ 2 nhìn rất xinh đẹp!
––––– Nói này nam chính cũng rất tuấn tú a! Đồng Hiên Nhiên!!
––––– Tiểu thuyết này nam chính cùng vai phụ không sai biệt lắm, nữ 1 nữ 2 mới là mấu chốt!
––––– Nữ 2 hình như là nữ chính của [Thất lạc thiên kim].
––––– Tui là nhan cẩu, tui ái Đồng Hiên Nhiên.
Lãnh Nhiễm Tịch nhìn những bình luận về Tô Thiển, nhất thời cảm thấy không thú vị đóng Weibo lại, mà đồng thời, cũng Tô Thiển đang xem tuyên bố ảnh tạo hình, thật sự có Lê Tinh Tỉnh tham gia diễn.
Quả nhiên là đại chế tác từ hoá trang đến trang phục, đạo cụ vừa vừa nhìn là đã biết được đầu tư rất nhiều, bộ “Lan Hi truyện” la tiểu thuyết trên internet được cải biên, tỉ lệ xem rất cao, tuy rằng là chuyện hư cấu nhưng lại được đông đảo người đọc đón nhận.
Tô Thiển đã đọc bộ tiểu thuyết này hai lần và kịch bản ba lần. Bộ phim này Tô Thiển khá mong chờ nê những lúc ở nhà nàng đều nghiên cứu kịch bản.
Vài ngày sau, Tô Thiển phải đi công chiếu phim [Đêm tối] lần đầu tiên, này bộ phim này do Ngô Sóng làm đạo diễn.
Tại nơi diễn ra công chiếu lần đầu tiên, người chủ trì Chu Tiểu Ngư lần lượt giới thiệu đạo diễn cùng đông đảo diễn viên, rồi lại đem mic đưa sang cho đạo diễn Ngô Sóng nói về những công tác chuẩn bị, những chuyện ngoài về và cả những việc thú vị xảy ra trong đoàn phim.
Ngô Sóng ở lễ công chiếu khá tỏ vẻ nhưng khi thấy thời gian công chiếu càng ngày càng gần, tâm tình của hắn ngày càng khẩn trương, buổi công chiếu này đối với hắn như “Cực hình khi đi thi đại học.”
Đến phiên nữ chính Tô Thiển nói chuyện, nàng nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Thiển người đóng vai Lâm Sảng, Lâm Sảng ở bộ điện ảnh đảm nhiệm chính là Cục Công An tâm lý học chuyên gia.”
Khi mọi người đều đã giới thiệu xong, người chủ trì lại sôi nổi giới thiệu bộ điện ảnh này tới các nhà đánh giá điện ảnh.
“Thời khắc quan trọng đã đến, mong mọi người giữ yên tĩnh, chúng ta cùng nhau xem[Đêm tối] thôi nào” người chủ trì nói.
Bốn phía bỗng chốc tối, có âm thanh từ trước mặt truyền đến, buổi công chiếu đã bắt đầu.
Màn hình, hoàn cảnh ồn ào, tiếng kêu khóc thảm thiết, còi xe cảnh sát, âm thanh từ xe cứu thương , một đám người vây quanh ở bãi biển, có người mặc cảnh phục và cũng có người mặc thường phục, lúc này một người mặc một bộ đồ trắng từ trên xuống dưới, đi đến, “Xin chào, tôi là Lâm Sảng của Cục Công An khoa Tâm lý .”
Theo như diễn của cốt truyện, phát hiện đây là vụ án gϊếŧ người liên hoàn, căn cứ vào những gì Lâm Sảng suy đoán, nơi diễn ra những vụ án là dựa theo những ngôi sao trên trời, theo như sao Bắc Đầu Thất Tinh thì đã xác định được thời gian và nơi diễn ra vụ án, cốt truyện đẩy vào cao trào, những người xem phía sau theo bản năng mà nín thở vì hồi hộp.
Cuối cùng, theo những gì mà Lâm Sảng phỏng đoán đã không ngừng thu nhỏ lại phạm vi và đã xác định được trong kho hàng bắt được kể bắt cóc. Kết phim là hình ảnh Lâm Sảng đứng dưới mà nhìn lên bầu trời đầy sao.
Màn hình nhanh chóng đen lại, theo đó là âm nhạc vang lên.
Ở khán phòng mọi người không ngừng vỗ tay, thường nghe được có người nói, “Nhanh như vậy đã xong rồi.” “Chuyện xưa tình tiết thật chặt chẽ, một chút không kéo dài.” “Nữ chĩnh kỹ thuật diễn không tồi, cốt truyện hảo, bộ phim này quả không tồi!”
Lễ chiếu đầu sau, [Đêm tối] lần đầu chiếu
Đã được lên hot search, tham gia lễ công chiếu các nhà đánh giá điện ảnh ở trên mạng viết: “Bộ phim sinh động, hình tượng được thể hiện rõ ràng, lấy hình thức nghệ thuật đắp nặn bản lĩnh vượt qua thử thách, nghiệp vụ tinh vi. Diễn viên rất có kỹ thuật, là một bộ điện ảnh hoàn chỉnh.”
Xem ảnh đoàn cũng có người bình luận đến, “Bộ điện ảnh này không pha trộn quá nhiều yếu tố không cần thiết, cấu trúc chặt chẽ, không kéo dài, diễn viên đều có kỹ thuật diễn tốt.”
Bọn họ đều không nghĩ một tân đạo diễn có thể làm ra được một bộ điện ảnh hay như vậy được, khiến cho vô số người nổi lên lòng hiếu kỳ, đều muốn tận mắt đi xem là tốt hay xấu.
Ngày hôm sau, Tô Thiển lại bay về thành phố C, ba ngày sau, cũng chính là ngày nàng phải tiến vào đoàn.
Buổi tối trước khi tiến vào đoàn, Tô Thiển ngồi ở giường, trong lòng ôm Bao Quanh, “Ngày mai tôi sẽ tiến vào đoàn.”
“Ân, quay ở đâu?” Lãnh Nhiễm Tịch mắt nhìn vào ipad, cũng không có ngẩng đầu mà nhìn nàng.
“Giai đoạn đầu quay ở địa phương, quá một đoạn thời gian sẽ đi thành phố X.”
“Ân. Chú ý thân thể, có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”
Tô Thiển hiện tại có thể nhìn thấu được một chút tính cách của cô, tuy rằng trên mặt lạnh lùng, nhưng là trên thực tế trong lòng lại rất để tâm, “Ân, hảo.”
Sáng hôm sau vào lúc 5 giờ tiếng chuông báo thức vang lên, Tô Thiển vội vàng đem đồng hồ báo thức tắt đi, nhìn thoáng qua thấy Lãnh Nhiễm Tịch còn đang ngủ, sờ Bao Quanh một cái, rồi nhanh chóng tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Tô Thiển đóng cửa lại, Lãnh Nhiễm Tịch mở mắt ra, rời khỏi phòng đi xuống lầu làm bữa sáng cho nàng. Tô Thiển rửa mặt xong ra thấy Lãnh Nhiễm Tịch đang làm bữa sáng cho mình.
Tô Thiển có chút ngượng ngùng, “Không cần phiền toái như vậy, Lãnh tổng, tí nữa kêu trợ lý mang bữa sáng đến cho tôi là được rồi.”
“Tôi ngủ không được, vừa đúng lúc làm cho em một phần.” Lãnh Nhiễm Tịch trong lòng có chút không cao hứng, trên mặt lại không có biểu lộ.
Tô Thiển nhìn cô một cái, biết cô là đang mạnh miệng, ngày thường theo như đồng hồ sinh học của cô là 7 giờ mới dậy. “Cảm ơn, Lãnh tổng.”
“Không cần khách khí.” Lãnh Nhiễm Tịch thần sắc ảm đạm, con mắt sáng sâu thẳm.
Tô Thiển liền ngồi ở một bên ăn sandwich, uống sữa bò, hai người đều không có ai mở miệng, lúc sau điện thoại Tô Thiển vang lên.
Lộ Dao: Tô tỷ, em đã tới cửa, chị xong chưa?
Tô Thiển: Lập tức ra tới.
Tô Thiển nhìn Lãnh Nhiễm Tịch nói: “Lãnh tổng, tôi phải đi rồi, tài xế đã tới.”
Lãnh Nhiễm Tịch nhàn nhạt gật đầu, “Hảo.”
Nhìn theo Tô Thiển rời đi sau, Lãnh Nhiễm Tịch cũng không ngủ được, đành phải chuẩn bị tới công ty sớm, buổi sáng Thẩm Nghệ nhận được tin nhắn nói không cần đến đón Lãnh Nhiễm Tịch, còn đang kinh ngạc, khi đến công ty nghe bí thư nói, Lãnh tổng hôm nay tới công ty rất sớm, Thẩm Nghệ không khỏi tò mò, nghĩ lại thì nhớ phu nhân sáng nay đã tiến vào đoàn phim, phỏng chừng Lãnh tổng một mình ngủ không được.
Tô Thiển lên xe cùng Lộ Dao, liền nhắm mắt lại ngủ một chút, đến đoàn phim, Tô Thiển cùng người phụ trách âm thanh chào một tiếng, mọi người cho rằng nàng là cao lãnh nhân thiết, kỳ thật nàng chỉ là không yêu nói chuyện cảm thấy phiền toái.
Lộ Dao đi phía sau Tô Thiển, nhìn mấy người phụ trách dọn đồ vật không quá ồn ào mà lại yên tĩnh.
Tô Thiển cùng với Lộ Dao ngây người, Ngô Đồng đưa Tiêu Ngôn Cảnh đi tới, Tiêu Ngôn Cảnh đối với Tô Thiển ái muội cười, Lộ Dao ở phía sau cảm giác trái tim nhỏ của chính mình đã chịu phải bạo kích.
“Chị...... Tiêu lão sư.” Tô Thiển vừa định kêu chị dâu, nghĩ đến hoàn cảnh lúc này thì không thích hợp, liền sửa thành Tiêu lão sư.
Tiêu Ngôn Cảnh không nhịn xuống “ phốc ?” một chút bật cười, “Tiểu thiển vẫn có ý tứ như vậy.”
Ngô Đồng ở bên cạnh có chút khó hiểu nhìn hai người liếc mắt một cái, Tô Thiển bị Tiêu Ngôn Cảnh đùa giỡn cho đỏ cả mặt, Ngô Đông bất đắc dĩ mà đối với Tiêu Ngôn Cảnh nói: “Hai người các ngươi đều là nghệ sĩ của tôi, em đừng đùa Tô Thiển như vậy.”
Vừa nói xong, Tô Thiển mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, Tiêu Ngôn Cảnh càng cười càng lớn.
Trương Hàn bỗng nhiên nghe được một trận tiếng cười, theo hướng âm thanh mà quay lại nhìn. Quả nhiên nhìn thấy Tiêu Ngôn Cảnh ở đó, liền đi qua, nói: “Có thể ở phim trường cười như vậy, chỉ có thể là cô!”
“Hắc, sao lại không thể cười, ông nói như vậy, ngày đó có phải tiểu muội muội đều đến bị ông mắng cho đến khóc sao?” Tiêu Ngôn Cảnh ôm bả vai của Tô Thiển, nhướng mày.
Trương Hàn không thể tưởng tượng mà nhìn nàng một cái, khó có thể tin nói: “Cô, cô đây là hủy hoại thanh danh của tôi! Tôi khi nào mắng chửi người?”
Tiêu Ngôn Cảnh khóe môi nhếch lên, như là không cảm giác được thân thể của Tô Thiển đang cứng đờ, “Đúng vậy, ông không có mắng chửi người, chính là dạy dỗ người!”
Trương Hàn: “......”
Yêu nghiệt, thật vất vả mới có cô hội được bắt nạt Tiêu Ngôn Cảnh!
Trương Hàn mặt vô biểu tình nói: “Muốn cười liền cười đi, nguyên ngày hôm nay cô đi diễn kịch bản cười đi!”
Tiêu Ngôn Cảnh: “......”
Tiêu Ngôn Cảnh đang vui liền hóa buồn, chọc Trương Hàn, hậu quả chính là, một giờ tới, nàng thật sự bắt đầu quay các loại diễn cười, tới giờ ăn cơm trưa, mặt nàng đã cứng đến phân không rõ cười hay không cười.
Mọi người ở đoàn phim lâu năm đi theo Trương Hàn, thì đều biết Trương Hàn cùng Tiêu Ngôn Cảnh quan hệ rất tốt, nhưng bất quá mỗi lần gặp là đều có chuyện, trừ bỏ Tô Thiển, những người khác đều không cảm thấy quá kinh ngạc.
Trong thời gian ăn trưa, Lộ Dao cùng trợ lý của Tiêu Ngôn Cảnh đi lấy hai phần cơm, Tiêu Ngôn Cảnh ngồi một bên nghỉ ngơi, Trương Hàn ngồi ở một bên ăn cơm, một bên nói: “Cô còn cười sao?”
Tiêu Ngôn Cảnh oán hận mà nhìn hắn, “Ông đều đã già như vậy rồi, sao lại còn vô lại, ấu trĩ như thế!”
“Hảo chơi a, cô không phải cũng phối hợp sao?”
“Coi như rèn luyện một chút kỹ thuật diễn. Ông thật tàn nhẫn!”
“Hảo, này không phải cho cô quà gặp mặt sao? Cô còn không ăn cơm?”
“Trợ lý đang mang đến, nhưng hiện tại ăn cơm không vô.”
Tô Thiển cùng trợ lý nhóm đi vào, liền nghe được những lời này, hô một tiếng, “Trương đạo, Tiêu lão sư.”
“Tô Thiển mau lại đây, vừa đúng lúc đang định nói chiều này sẽ có cảnh diễn của cô.” Trương Hàn nói.
Tô Thiển tâm tình phức tạp nhìn thoáng qua Trương Hàn cùng Tiêu Ngôn Cảnh, gật đầu.
“Buổi chiều diễn cảnh cô biết phụ thân đã chết, ở linh đường khóc thút thít, không thể khóc lớn, lại không thể không khóc, trong ánh mát pha một chút bất lực, thông khổ, tuyệt vọng cùng hận ý, một tầng rồi lại thêm một tầng tiến dần lên, không thể quá trực tiếp.”
Tô Thiển gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, Tiêu Ngôn Cảnh cầm lấy cơm trợ lý đưa, nói: “Ông có thể hay không cảm thấy phiền, mọi người đều đang ở ăn cơm, hiện tại là giờ nghỉ ngơi, ông nên đi bên ngoài.”
“Tôi không đi, tôi muốn ở nơi mát mẻ, có điều hòa.” Trương Hàn trừng mắt nói.
“Ông này lão vô lại, chổ này là phòng nghỉ của diễn viên nữ để ăn cơm, nếu truyền ra ngoài, tôi xem ông sẽ làm như thế nào?”
“Lão công đều không quan tâm, cô quản tôi làm gì!!!”
Tiêu Ngôn Cảnh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói, “Không biết anh ta coi trọng ông chỗ nào? Không một chút thành thực nào còn vô lại!”
Tô Thiển: “......”