Ngay trước mặt lão thái thái và tam phu nhân, bà ta có thể nói "Không được sao?" dù muốn cứu vãn sự tình, cũng không thể ngay lúc này mà nói không được.
Dù sao thì gian hàng chẳng phải vẫn chưa tặng đi sao? Đợi lát nữa quay về, bà nói khéo với lão gia là được, tặng cho nhị phòng tam phòng ba gian, bà không phản đối, có điều nếu đã là đồ của bà, ai cũng không được động vào.
Đến lúc đó, đổi gian hàng nghiên mực và đồ gỗ bằng gian khác rồi tặng đi là xong.
Nhấp một ngụm nước đè nén cơn giận, Tô thị đặt tách trà ngay ngắn rồi nói: "Điều mà Phù nhi nói, vừa hay là điều con muốn nói. Phù nhi nói hợp lý như vậy con đương nhiên đồng ý ạ."
Ngày trước, Liễu Phù không thích tam thúc, cảm thấy ngoài Ninh ca, cái tam phòng này chẳng còn người nào tốt. Hơn nữa, tam phòng rất tham lam, muốn rất nhiều thứ. Còn nịnh nọt lão thái thái thiên vị bọn họ, điều này làm Liễu Phù vô cùng tức giận.
Khi mà Tô thị còn chưa gả đến, Liễu Phù đã không vừa mắt với tam phòng rồi. Sau này Tô thị chuyển vào phủ, dần dần nắm trong tay một chút quyền lực, ngầm trợ giúp tam phòng, thỉnh thoảng cho tam phòng chút lợi, điều này càng làm rõ việc Liễu Phù chèn ép tam phòng.
Mới đầu Liễu Phù chẳng coi là điều gì lớn, cảm thấy nếu Tô thị muốn làm con chó cho tam phòng, vậy nàng để cho ả ta làm là được. Thế nhưng sau này, nàng dần dần phát hiện, Tô thị không phải đang nịnh bợ tam phòng, mà đã sớm nung nấu tâm tư, ả ta muốn chiếm lấy toàn bộ gia nghiệp của Liễu gia.
Cho tam phòng chút lợi lộc, chẳng qua chỉ là bố thí. Vật tuy ít, nhưng giá trị có được lại cao.
Sau khi ly hôn nàng quay về phủ Liễu sống, thời điểm cùng Tô thị tranh đấu, lão thái thái cùng tam phòng cơ hồ đều nghiêng về phía Tô thị. Vốn dĩ phe cánh của nàng đã đơn độc, lại không nghĩ đến Tô thị đã sớm trù tính, vì thế những năm kia, cuộc sống của nàng thảm thương vô cùng.
Vì vậy, lần này nàng đã học được rồi.
Nếu đồ vật nhất định phải tặng ra ngoài, vậy cái danh người tốt không thể để Tô thị hưởng. Không chỉ vậy, nàng còn phải một tiễn bắn hai con chim, dùng tâm huyết của Tô thị, kéo lợi ích cho chính mình.
Đây là món quà đầu tiên nàng tặng ả sau khi bắt đầu cuộc sống mới. Ngày sau, quà nàng tặng hãy còn nhiều.
Liễu Phù nói: "Đây là việc nương con bảo con làm, chứ con không gánh được chữ "người tốt" này."
Liễu tam phu nhân nói: "Đại tẩu, muội sớm đã biết, tẩu là tốt nhất."
Liễu lão thái thái nhìn vào mắt Quách thị, đột nhiên nhu hòa rất nhiều, hiền từ cười nói: "Ngươi bình thường chẳng hé răng lấy nửa lời, hóa ra trong lòng lại thương mấy đứa cháu của ngươi đến thế. Ở đây, ta thay mặt chúng, nói lời cảm ơn với ngươi. Thân thể ngươi không tốt, sau này mỗi sớm không cần qua đây thỉnh an. Tâm ý của ngươi, ta hiểu rõ."
Mặc dù Quách thị không hiểu tại sao nữ nhi của mình lại nói như vậy, nhưng nếu lời đã nói ra, bà cứ thế làm theo là được.
nữ nhi lớn từ nhỏ đã có chủ kiến, nếu đã làm như vậy tất nhiên có lý của nó.
Vì vậy, Quách thị nói: "Đều là người một nhà, cũng không nên phân biệt bên này bên kia làm gì. Ba đứa đều là cháu ruột của lão gia, coi như cửa hàng được tặng đi, cũng không phải tặng cho người ngoài."
Đây đúng là điều trong lòng Quách thị nghĩ, vốn dĩ bà không để ý những thứ này. Ngay từ khi nữ nhi cố chấp không chịu tặng đi, bà đã khuyên, nhưng khuyên thế nào nó cũng không nghe.
Liễu Phù thấy lão thái thái miễn cho việc mẫu thân sớm sớm phải đi thỉnh an, mẫu thân lại không nói gì, bèn vội vàng nói: "Nãi nãi quan tâm, thương mẫu thân, Liễu Phù thay mẫu thân cảm tạ nãi nãi. Thân thể nương không tốt, sợ lạnh, đợi năm qua xuân đến, thân thể nương khỏe hơn một chút, lại tiếp tục qua đây thỉnh an người."
Lúc này Quách thị mới vội vàng nói: "Con cảm ơn nương."
Lão thái thái vui vẻ, phất tay nói: "Đều là người một nhà, gì mà cảm ơn với không cảm ơn."
Không nhắc đến chuyện này nữa, lão thái thái lại nói: "Mười sáu tháng chạp là ngày Mạch nhi đầy tháng, Phù nhi, con trở về nói với cô gia phải sớm sang đây nhé."
Mạch nhi là trưởng tôn của Liễu lão nhị Liễu Trùng Sơn, là nhi tử của đại đường ca Liễu Thực. Liễu lão nhị sống ở thôn quê, đến ngày đấy lại phải khởi hành đi sớm.
"Con biết rồi ạ." Liễu Phù trả lời một tiếng, bèn ho khan.
Dung nhi nói: "Tỷ tỷ hãy còn bệnh đấy."
"Không nghiêm trọng đâu." Liễu Phù xua xua tay.
Dung nhi nhìn Đổng Tú Xuân trước mặt, bèn nói: "Sao Xuân tỷ tỷ lại nói tỷ tỷ bị tỷ phu đuổi về nhà? Tỷ tỷ nói không phải. Tỷ tỷ với tỷ phu còn rất tốt đấy, Xuân tỷ tỷ bảo Dung nhi qua đây hỏi tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ sẽ đau lòng đấy."
Những lời này, là Liễu Phù cố ý dặn dò Dung nhi, để con bé nói.
Khuôn mặt nhỏ của Dung nhi nhăn lại: "Xuân tỷ gạt người, sau này Dung nhi không thèm để ý Xuân tỷ tỷ nữa."
"Ta...", Đổng Tú Xuân đỏ mặt, nhất thời bối rối, "Ta không có."
"Xuân tỷ tỷ còn nói dối nữa!" Dung nhi cực kỳ tức giận, phồng miệng tay chống nạnh, "Tỷ rõ ràng đã nói, giờ lại nói rằng tỷ không nói. Dung nhi không thích tỷ nữa, tỷ là đồ nói láo, không phải em bé ngoan."
Đổng Tú Xuân không nghĩ đến, mũi tên lại đột nhiên hướng về mình, nàng ta hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía nương của mình.
Tô thị nhìn Liễu Phù, ánh mắt trĩu nặng: "Xuân nhi, xin lỗi trưởng tỷ của con."
"Nương!", Đổng Tú Xuân không tin, tuy nàng ta xuất thân thấp hèn, nhưng tự trọng rất cao, cao đến bất thường, "Con không có."
Vẫn còn đang nói dối.
"Mau xin lỗi." Thanh âm Tô thị thêm nặng nề, ánh mắt nhìn con mình, cũng bắt đầu cay nghiệt.
Đổng Tú Xuân cúi đầu, đôi bàn tay non nớt, xoắn lại một chỗ, gương mặt tú lệ của nàng ta đỏ bừng, trong nháy mắt, đôi mắt to kia đã ngập nước.
Vẫn là Quách thị đứng lên giải vây: "Cứ coi như nếu Xuân nhi có nói thì cũng là lời vô tâm. Chúng là tỷ muội, không cần phải như vậy."
Liễu tam phu nhân vẫn nhớ tới lòng tốt khi nãy của Liễu Phù, đồng thời, cũng ghi hận việc Tô thị đối phó có lệ với tam phòng bọn họ khi nãy. Vì vậy, lúc này tự nhiên đứng về phía tỷ muội Liễu Phù.
“Dung nhi mới bao nhiêu tuổi chứ, vẫn chỉ là một đứa trẻ con, làm sao biết nói dối. Xuân nhi, nói thì cũng đã nói rồi, xin lỗi một câu có làm sao?"
Thấy cả nhà đều tin mình, Dung nhi ưỡn ngực thẳng người, chỉ vào nha hoàn của mình: "Đồng Tiền có thể làm chứng, nàng ta cũng nghe thấy."
Đồng Tiền lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ có thể làm chứng, Xuân tiểu thư đã từng nói với cô nương như vậy."
"Mọi người xem, Đồng Tiền thay con làm chứng, con không nói dối." Dung nhi rất tự hào, "Con là đứa trẻ ngoan, không thèm nói dối đâu."
Tô thị nhìn về phía Đổng Tú Xuân, ánh mắt sắc như dao.
Đổng Tú Xuân khóc lóc quỳ xuống, lau nước mắt nói: "Con đáng chết."
Liễu Phù nói: "Ta tin muội muội chỉ là vô tâm, có điều, những lời vô tâm không thể nói nhiều, tránh đi những hiềm nghi phát sinh. Dung nhi tuổi còn nhỏ, nếu như mai sau nghe phải những lời vô tâm của muội muội, Dung nhi rồi sẽ thành thói nói lời vô tâm như muội."
Tô thị vội vàng nói: "Xuân nhi không hiểu chuyện, phạt nó cấm túc một tháng. Phù nhi, con thấy vậy có được không?"
Liễu Phù mỉm cười nói: "Mặc dù Xuân nhi không phải muội muội ruột của con, nhưng cũng là nhi nữ ruột của di nương. Vuốt mặt phải nể mũi, nể tình di nương, lần này trừng phạt nàng ấy một chút. Theo ý của con, không cần phải như vậy, để Xuân muội dọn ra khỏi Phù Dung các, ở cùng di nương và Bách đệ, cũng giúp mẫu nữ tỷ đệ khỏi cảnh phân ly."
Hiển nhiên Tô thị không dám, hồi đầu vào phủ Liễu là bà ta cầu xin lão gia cho Xuân nhi vào Phù Dung các.
Nàng ta để nữ nhi sống ở Phù Dung các, bởi vì bà ta có mục đích. Hiện tại ý đồ đã không đạt được, bà ta sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Tô thị nói: "Xuân nhi phạm lỗi sai, nên phạt nó. Còn về chuyện dọn ra khỏi Phù Dung các… cái này..." Tô thị có chút khó xử, "Trước mắt để qua năm mới đã, tốn công phí sức dọn nhà, cũng rất mệt mà."
"Không có gì là phí sức cả, Xuân nhi cứ sang bên di nương ở trước, còn về đồ dùng, từ từ dọn sang là được.", Liễu Phù rất cương quyết.
Liễu tam phu nhân cũng nhìn ra ý tứ của Liễu Phù, sợ rằng mục đích chính là khiến Đổng Tú Xuân phải rời khỏi Phù Dung các.
Liễu tam phu nhân nói: "Phù nhi nói đúng lắm, Phù Dung các, Phù Dung các - ý chỉ nơi ở của Phù nhi Dung nhi. Xuân nhi là khuê nữ, tất nhiên phải cùng ở với tẩu."
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Tô thị, dần dần nắm chặt lại.
Qua hồi lâu, Tô thị mới nói: "Vậy được rồi, nếu như Phù nhi đã nói vậy, thì làm theo lời con đi. Xuân nhi, lát nữa đừng về Phù Dung các nữa, qua chỗ nương ở đi."
Đổng Tú Xuân chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Phù: "Tỷ tỷ sớm đã muốn làm vậy rồi, có phải không?"
"Xuân muội mong ta bị Cố gia đuổi về, có đúng không?" Liễu Phù không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đổng Tú Xuân nói, "Là tỷ tự mình nói với nương, tỷ nói tỷ muốn ly hôn, không muốn sống cùng với tỷ phu nữa. Tỷ... tỷ còn nhảy xuống hồ tự vẫn, cả nhà đều biết."
Thời thời Liễu Phù không giải thích chuyện "Nhảy hồ tự vẫn" với mọi người, chỉ nói: "Người ta đều nói, thà phá mười ngôi chùa cũng không hủy một mối nhân duyên. Dù ta cùng phu quân có chỗ không vui vẻ, chạy về nhà mẹ đẻ kể khổ, các người cũng không nên khuyên ta ly hôn."
"Hoặc là Xuân muội chưa hiểu rõ, nhưng di nương thì phải biết chứ. Bây giờ người trong toàn huyện Phú Dương này, đều đang nhìn ta như nhìn trò cười của Liễu gia."
"Ta còn chưa ly hôn, đã thành như thế này. Nếu như ta thật sự ly hôn rồi, thể diện của cha và nương biết giấu vào đâu? Còn nãi nãi, mai sau lá rụng về cội, không phải sẽ bị tổ tiên chê cười sao?"
"Di nương, Phù nhi nhất thời nổi nóng, nên hồ đồ. Lẽ nào người cũng hồ đồ sao? Lại để Xuân muội lén lút đi nói những lời đó... vẫn may con khoan dung, không ghi thù, bằng không với những lời này, tương lai con có thể sẽ hận người đấy."
"Đúng, Phù nhi nói phải." Bề ngoài Tô thị đã không kiềm chế được, nhưng bà ta phải giả vờ trừng ra bộ mặt thật kiên nhẫn, làm như không có gì, đứng dậy nói, "Nương, con mệt rồi, muốn quay về nghỉ ngơi trước."
"Vậy thì ngươi về nghỉ trước đi." Lão thái thái xem như chưa xảy ra chuyện gì.