Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thê Như Mạng

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dung nhi ngây thơ vô tư, lời nói ra chẳng có ý ám chỉ gì, điều này Liễu Phù hiểu được.

Bây giờ muội muội ở cùng với Đổng Tú Xuân, Đổng Tú Xuân lén lút dạy nó những gì, thật khó nói. Lúc trước nàng chưa thành thân, còn tự mình trông chừng, cho dù Đổng Tú Xuân có muốn dạy muội muội thói xấu, cũng không dám dạy. Nhưng bây giờ nàng đã thành thân rồi, ở trong Phù Dung các này, cũng chỉ có Đổng Tú Xuân với muội muội hai chủ tớ sống cùng nhau, bụng dạ của Đổng Tú Xuân kia cũng chẳng tốt đẹp gì, đương nhiên sẽ không dạy muội muội điều tốt.

Khi nàng còn sống trước kia, sau khi ly hôn cũng bôn ba khắp nơi, mải mê đối phó Tô thị. Đối với việc trong nhà, nàng không đặt tâm cũng lơ là việc dạy dỗ muội muội.

Thậm chí đến mức, Đổng Tú Xuân dạy muội muội thành dạng tính tình thế kia.

Ngang ngược càn quấy, không coi ai ra gì...

Nương mất sớm, nàng lại bỏ bê quản giáo, Dung nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, nên coi Đổng Tú Xuân như người thân. Đổng Tú Xuân nói gì, nó cũng nghe.

Lúc đầu Tần Trung kiêng dè Cố Yến, không dám cưới nàng, nhưng sau đó hắn lấy Đổng Tú Xuân. Phu thê bọn họ một người đối phó bên ngoài, một người tính kế bên trong, dĩ nhiên khống chế toàn bộ Liễu phủ, khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.

Mà Đổng Tú Xuân này, chỉ là một đứa con ghẻ mà Tô thị mang đến.

Trước khi Tô thị tới Liễu gia đã từng kết hôn. Có với chồng trước một nam một nữ, nhi tử được Đổng gia giữ lại, nữ nhi là Đổng Tú Xuân bị ruồng bỏ, bên đó bảo rằng muốn bù đắp cho Tô thị nhưng nàng ta không nhận, vì vậy cùng Tô thị đến Liễu gia.

Buồn thay cho cha nàng, đối đãi với Đổng Tú Xuân như nữ nhi ruột, vậy mà hai mẹ con bọn họ, lòng dạ thâm độc, đυ.c khoét toàn bộ phủ Liễu.

Nhớ tới những điều kia, Liễu Phù cảm thấy mệt mỏi. Những ngày khốn khổ cùng cực đó, nàng không muốn nghĩ đến nữa.

Liễu Phù nhẹ véo mặt muội muội, hỏi: "Những lời này, ai dạy muội?"

"Không... không có ai nói với muội hết." Đôi mắt đen như hạt trân châu kia xoay chuyển, không dám nhìn tỷ tỷ của mình.

Liễu Phù nhìn qua là biết, khẳng định là do Đổng Tú Xuân.

"Bây giờ Dung nhi chỉ thích Xuân tỷ tỷ của muội thôi, đến ta cũng không thích nữa rồi. Xem xem, ta hỏi gì muội cũng ồ à không nói. Thôi bỏ đi, bỏ đi, cứ để ta đau lòng một mình đi."

Liễu Phù quay lưng, cố ý hướng mặt vào bên trong ngủ.

Dung nhi vội vàng đá văng giày, bò lên giường dỗ dành tỷ tỷ: "Do Xuân tỷ tỷ nói đấy. Muội nói với tỷ rồi, tỷ quay sang đây nhìn muội được không?"

Lúc này Liễu Phù mới quay lại: "Vậy khi nãy tại sao muội không nói?"

Dung nhi ấm ức: "Xuân tỷ tỷ nói, tỷ tỷ bị tỷ phu đuổi về nhà, tỷ phu không cần tỷ tỷ nữa. Dung nhi sợ, sợ tỷ tỷ buồn, mới muốn hỏi một chút thôi. Nhưng Xuân tỷ tỷ nói, không nên nói với tỷ tỷ những lời tỷ ấy nói với Dung nhi, sợ tỷ sẽ đau lòng."

Đổng Tú Xuân có ý gì, Liễu Phù hiểu.

Sợ nàng còn chưa đủ khó chịu, bèn mượn miệng của Dung nhi, qua đây khiến nàng càng thêm đau lòng.

Nếu như nàng thật sự bị Cố gia đuổi về, nàng ta để Dung nhi nói câu này, đúng thật xát muối vào vết thương của nàng, so với bị dao đâm còn đau hơn nhiều. Sợ là, cái mạng nhỏ nàng vừa nhặt về, cũng chẳng giữ nổi nữa.

Đổng Tú Xuân, nhìn thì tội nghiệp mong manh nhưng lòng dạ cũng thật độc, giống hệt với nương của nàng ta.

Liễu Phù ôm lấy muội muội: "Tỷ tỷ với tỷ phu tốt lắm, Dung nhi đừng lo lắng. Do nhớ muội và nương, mới về đây ở. Đợi hai ngày sau, tỷ phu của muội sẽ qua đây đón tỷ trở về."

"Thật sao ạ?" mắt Dung nhi lấp lánh, lệ long lanh, "tỷ phu sẽ đến ạ?"

"Đương nhiên." Liễu Phù vỗ ngực đảm bảo.

Dung nhi cũng không ngốc: "Vậy vì sao tỷ tỷ còn nhảy xuống hồ? Không phải vì tỷ phu không đến, tỷ tỷ tức giận sao?"

"Tỷ tỷ trượt chân." ngược lại trong lòng Liễu Phù cũng nghĩ đến điều này, ngày đông tuyết rơi, mặt hồ kết băng, sao lại trùng hợp nàng đi qua thì băng vỡ? Nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ gạt Dung nhi nói, "Đi đường không cẩn thận không được sao?"

"Về sau tỷ tỷ phải cẩn thận một chút, nhỡ đâu lại ngã xuống hồ thì làm sao bây giờ?" cơ thể nhỏ nhắn của Dung nhi chui vào lòng tỷ tỷ, "nếu tỷ tỷ lại bệnh, Dung nhi sẽ đau lòng đấy."

"Không uổng công tỷ thương muội." Liễu Phù vỗ nhẹ mặt muội muội, ôm muội muội nói, "Nương, con ngủ cùng Dung nhi một lát."

"Vậy hai tỷ muội ngủ ngon nhé, nương chờ ở gian ngoài, khi nào các con tỉnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Quách thị đứng dậy, ra hiệu Đồng Tiền giúp nữ nhi cởϊ áσ. Nàng lại đưa mắt nhìn hai người nữ nhi của mình đang ôm nhau, vui vẻ rời đi.

Lúc tỉnh lại, trời đã chuyển màu hoàng hôn.

Tuyết lớn rơi bên ngoài đã ngừng, phía tây còn vương ráng chiều. Ánh chiều tà chiếu rọi lên tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Quách thị vén rèm đi vào: "Dung nhi, sửa soạn một chút, đi đến Tây viện với nương. Phù nhi, lát nữa con ăn cơm trước đi, bữa tối nương đã chuẩn bị xong rồi."

Liễu Phù vừa mặc áo giúp muội muội, vừa nói: "Hôm nay, sao giờ này lại phải qua đó?"

Tây viện là nơi bà nội nàng và tam thúc ở đó, Liễu lão thái thái thiên vị con thứ, bèn cho con cả ở trạch viện sát vách, còn con thứ thì ở cùng với mình.

Liễu Trùng Sơn không để ý chút tiền nhỏ này, lại thêm việc đệ đệ từ nhỏ đã mang bệnh trong người, nên vui vẻ đồng ý. Sau khi mua căn phòng phía tây viện trạch, bèn mời thợ xây đến, phá bức tường ngăn cách, mở đường thông giữa hai viện trạch, làm thành một cái cửa hình trăng tròn.

Bình thường hai bên qua lại, đều đi qua chỗ này.

Lão thái thái ở cùng với con thứ, Quách thị và Tô thị, thường ngày, từ sáng sớm đã qua đây thỉnh an.

Hôm nay đã giờ này lại sai người đến gọi, khẳng định là lão thái thái có chuyện gì muốn nói.

Quách thị nói: "Hàng nhi đến tuổi thành thân, lão thái thái sai người đến gọi, sợ là để nói chuyện này."

"Chuyện này có gì mà gấp như vậy, cứ buộc giờ này phải qua đó. Sớm mai lúc thỉnh an, không thể nói sao?", lão thái thái thiên vị, trong lòng Liễu Phù tự nhiên cũng không muốn thân thiết.

Nương không sinh được nhi tử, không ít lần bị lão thái thái coi thường, oan ức.

"Con cũng ít nói vài câu đi, ở trong phòng, nghỉ ngơi cho tốt." Quách thị tỉ mỉ xem xét thần sắc nữ nhi, nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Tốt hơn nhiều rồi, thuốc mà đại phu kê, con nhớ phải uống đấy, một ngụm cũng không được đổ đi."

Tâm tư của lão thái thái, Liễu Phù nhìn thấu được. Năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện hôn sự của nhị đường huynh, chắc chắn là muốn cho nhà nàng nghe, muốn giúp nhị đường huynh của nàng lấy về một chút tiền bạc cửa hiệu.

Liễu Phù đảo con ngươi, lập tức nói: "Nương, con cũng đi."

"Con vẫn còn bệnh, không thể đi." Quách thị nhíu mi, cho dù đang nghiêm túc, nhưng tính cách bà xưa nay dịu dàng, vì vậy vẫn mang đến cảm giác mềm mại như cũ, một chút nghiêm khắc cũng không có, "Con ngoan ngoãn đi, lúc này đừng nháo nữa, giữ lại tinh thần, chăm sóc tốt bản thân mới là quan trọng nhất."

Mặc dù Liễu Phù còn chưa khỏe hẳn, nhưng nàng cũng không yếu đuối đến nỗi cả ngày không xuống được giường. Lại nói, nàng của lúc này, cũng không phải là Liễu Phù mười sáu tuổi nữa, cô nương tâm tư hai mươi tuổi là nàng, có khả năng chống đỡ, không yếu đến mức như vậy.

"Nương, con không sao. Không tin người hỏi Dung nhi đi, vừa nãy bọn con còn trùm chăn nói chuyện một lúc đấy. Lại nói, trong phòng ngột ngạt, vừa hay bên ngoài thời tiết đẹp, con ra ngoài thay đổi không khí cũng tốt. Đại phu cũng nói rồi, cứ nằm mãi không phòng, không tốt đâu."

"Cái này..." đại phu đúng thật có nói như vậy, Quách thị liền lưỡng lự.

Liễu Phù liền nói, "Con đảm bảo, nhất định sẽ mặc nhiều quần áo, khẳng định sẽ không bị cóng. Không dễ dàng mới nhặt về được cái mạng nhỏ, con còn thương tiếc nó đây."

Dung nhi cũng muốn gần tỷ tỷ, bèn túm lấy y phục của mẹ, nũng nịu: "Nương, để tỷ tỷ đi cùng đi mà. Được không, được không ạ?"

"Được rồi được rồi, vậy thì cùng nhau đi đi." Quách thị dễ động tâm, nghe lời tiếng ngọt cũng mềm lòng, không chống đỡ nổi.

Liễu Phù vừa mặc y phục vừa nghĩ, tâm tư nương lương thiện là điều tốt, nhưng nếu lương thiện đến mức địch ta cũng không phân biệt nổi, thì đúng là hỏng bét mà.

Phải tìm cơ hội, để nương nhìn rõ bộ mặt thật của Tô thị.

Lúc mà Quách thị cùng hai nhi nữ đến phòng của lão thái thái, Tô thị cùng nữ nhi đã đứng ở đó rồi, Liễu tam phu nhân cũng đã đến.

Trước mặt Tô thị là nhi tử của nàng ta, Bách nhi, ngồi bên cạnh là nữ nhi Đổng Tú Xuân. Thấy Quách thị đến, Tô thị lập tức kéo nhi tử nữ nhi đứng dậy.

Ánh mắt lướt qua gương mặt Liễu Phù, rõ ràng đã ngừng lại một lát, giống như không nghĩ tới nhanh như vậy mà Liễu Phù có thể đứng ở đây. Nhưng vẻ nghi hoặc trong mắt nàng ta chỉ thoáng qua rồi biến mất, hướng về phía Quách thị cười, hỏi: "Thân thể Phù nhi còn chưa tốt, tại sao cũng tới đây vậy?"

Liễu Phù nói: "Giờ này nãi nãi còn gọi mọi người qua đây, chắc chắn có chuyện lớn, nên con tới."

Tô thị gật nhẹ đầu, kéo tay Liễu Phù: "Con nên nghỉ ngơi, hôm nay con không đến, lão thái thái cũng không trách phạt con đâu."

Sắc mặt Liễu Phù vẫn còn hơi tái, nghe vậy nhoẻn miệng cười: "Nãi nãi không trách con, là nãi nãi thương con. Nhưng nếu đã sai người gọi chúng ta tới, con lại đang ở nhà, nếu như không tới, chẳng phải là không hiếu thuận sao? Hay là có ý, hôm nay con đã gả đi rồi, nên không được xem là người của Liễu gia nữa?"

"Cái này..." nhất thời Tô thị bị chặn lời, không nói được câu gì.

Nụ cười trên môi thoáng cứng lại, Tô thị điều chỉnh lại biểu cảm, nói: "Xem nha đầu con kìa, cứ thích suy nghĩ lung tung. Con là minh châu trên tay lão gia, dù có gả ra ngoài, chỉ cần muốn quay lại, nhà mình lúc nào cũng chào đón con."

Liễu Phù ngồi xuống cạnh mẫu thân mình, bế Dung nhi đặt trên đùi.

Liễu lão thái thái nói: "Phù nhi, di nương của con nói đúng, con nên ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay phát sinh chuyện lớn như vậy, mới nhặt về một cái mạng, không tĩnh dưỡng đi, về sau cha con lại lo lắng."

Liễu lão thái thái chọn thời điểm này gọi mọi người tới, bởi vì muốn tránh mặt cháu gái. Vì bà sợ chuyện mà bà muốn nói đây, sẽ bị đứa cháu này phản đối.

Đứa cháu này, được bảo hộ cẩn thận, chỉ là rất không ưa nhị đường huynh của nó. Nó cảm thấy Hàng nhi không có tiền đồ, không đồng ý để cha nó cho Hàng nhi của hiệu, còn nói Hàng nhi sẽ làm gia đình lụi bại. Thế nhưng cha nó thương nó, nó nói không cho, cha nó bèn không nói gì.

Vì chuyện này, lão thái thái không biết đã tức giận bao lần rồi.

Liễu lão thái thái còn do dự không biết có nên nói vào lúc này không, bên cạnh, Liễu tam phu nhân tựa hồ không đợi được nữa rồi.

"Nương, năm nay Hàng Nhi đã mười bảy nên thành hôn rồi. Hàng nhi cũng đã lớn, lại không đọc sách được như Ninh nhi, tương lai của Ninh nhi sau này nói không chừng còn có thể đi con đường làm quan. Đời này của Hàng nhi, không có nguyện vọng lớn, hay là cho nó học theo bá phụ của nó, buôn bán làm ăn mưu sinh cũng được." Liễu tam phu nhân không ngồi yên được nữa, sợ lão thái thái không nói, nên nàng ta dứt khoát nói thẳng, còn đối mắt với Tô thị: "Chuyện buôn bán này, cũng phải luyện tập dần dần, Hàng nhi thì chẳng có gì."

Bên kia, Tô thị gần như đợi Liễu tam phu nhân nói xong, lập tức nói: "Cái này cũng không khó, đợi hai ngày nữa, đưa cho nhị gia một cửa hàng để trong coi. Nhị gia là cháu ruột của lão gia, coi như là tặng trước lễ vật cho hôn lễ vậy, cũng chưa chắc đã không được."

Liễu tam phu nhân gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, cứ như vậy, Hàng nhi cũng có việc để làm, không suốt ngày ra ngoài lêu lổng nữa." Liễu tam phu nhân mắt lấp lánh nhìn Tô thị, "Cũng không biết chừng, định cho Hàng nhi cửa hàng nào? Bên đại bá, có dễ không?"

Liễu tam phu nhân trực tiếp xem nhẹ Quách thị và Liễu Phù, chỉ vội vàng lấy lòng Tô thị.

Tô thị nói: "Cửa hàng gạo ở phố tây thì sao? Nương, người xem thế nào?"

Lão thái thái đang định nói "Được", Liễu Phù liền nói: "Cửa hàng gạo ở phố tây? Cửa hàng đó một năm thì kiếm được mấy đồng. Di nương có suy nghĩ của người làm ăn, cha cũng bằng lòng đưa người đi quản lý những thứ này, di nương không thể không biết chứ?"

Tô thị đột nhiên giật mình, nhìn về phía Liễu Phù, nụ cười trên mặt gượng gạo khó coi.

"Phù nhi, con nói gì vậy? Cửa hàng gạo một năm tốt xấu cũng kiếm được hai ba trăm lượng, tai sao lại nói không thể kiếm ra tiền."

Liễu Phù nói: "Nếu vậy thì không cho được, nếu cho thì cũng phải cho thứ tốt. Nãi nãi, con thấy gian hàng quả khô phố tây không tệ, nếu không thì để cho nhị đường huynh gian đó thử xem."

"Phù nhi, con... con nói thật?"

Cửa hàng mứt khô kiếm được bao nhiêu tiền, đến Liễu tam phu nhân cũng biết, không nói còn mở thêm được cửa hàng tại huyện khác, chỉ riêng Phú Dương thôi, một năm cũng kiếm được không dưới tám trăm lượng bạc.

Mà cửa hàng phía tây kia, là cửa hàng lâu đời nhất nhất định là kiếm được nhiều tiền nhất.

"Tất nhiên là thật." Liễu Phù cực kỳ nghiêm túc nói, "Trước kia con nhất quyết không để cha đồng ý, không phải vì không muốn cho nhị đường huynh, mà là còn đang nghĩ cho cửa hàng nào mới là tốt. Giờ nghĩ xong rồi, cảm thấy cửa hàng mứt đó không tồi."

Liễu tam phu nhân kích động đến nỗi không biết nói gì cho tốt, bà ta đứng dậy đi đến trước mặt Liễu Phù, "Phù nhi, vẫn là con tốt nhất. Dù sao con với Hàng nhi cũng là huynh muội, con đối với Hàng nhi thật tốt."

Làm người tốt thì phải làm đến cùng, Liễu Phù lại nói: "Nếu như nhị đường huynh có, vậy đại đường huynh cùng tam đường huynh cũng không thể thiếu. Nếu không, đại ca ca và Ninh ca sợ là sẽ không bằng lòng với cha. Ninh ca giỏi đọc sách, chắc là sẽ thích bút, mực, giấy, nghiên, hay là gian hàng bút nghiên kia tặng cho Ninh ca đi. Còn về đại ca, con thấy bên đầu phố tây của cửa hàng đồ gỗ cũng rất thích hợp."

Liễu Phù nói nhẹ tênh, nhưng Tô thị bên cạnh lại đứng ngồi không yên.

Liễu Phù tặng đi ba gian hàng, đã có hai gian là của Tô thị. Gian bút nghiên cùng gian đồ gỗ kia, Tô thị sớm đã sắp xếp người rồi.

Hiện giờ Liễu Phù nói tặng là tặng, chẳng khác gì trực tiếp đạp đổ tâm huyết những năm này của Tô thị. Tô thị giận đến nỗi răng run lên, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ gì.

Liễu Phù liếc mắt đến Tô thị, dường như lúc này mới đột nhiên nghĩ đến: "Di nương cảm thấy thế nào?"
« Chương TrướcChương Tiếp »