Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thê Làm Vinh

Chương 97: Trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Sáng sớm ngày hôm sau, Tuệ Tâm liền tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, có người tìm hiểu tin tức của chúng ta với hàng xóm cách vách.”

Kỷ Thanh Y nghe xong trong lòng căng thẳng, nàng không nghĩ tới thật sự bị Từ Lệnh Sâm nói trúng.

“Không cần phải xen vào.” Kỷ Thanh Y nói: “Tỷ ước thúc hạ nhân, làm cho bọn họ đừng ra cửa.”

Bình Dương Hầu phủ là trong sạch, nàng chỉ cần vững vàng, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ Cẩm Y Vệ điều tra rõ, tự nhiên có thể hóa hiểm thành lành.

Dùng xong cơm sáng không bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Nhà Kỷ gia ở kinh thành không lớn, chẳng qua là tòa nhà hai viện, tiếng gõ cửa vừa gấp vừa mạnh, Kỷ Thanh Y ở hậu viện đều nghe được.

Vẻ mặt Kỷ Thanh Y nghiêm lại.

“Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tuệ Tâm nói: “Giả vờ không nghe thấy sao?”

“Tiếng gõ cửa lớn như vậy, tưởng giả vờ không nghe được cũng không hiện thực, lỡ như đưa tới người khác vây xem thì không tốt.” Kỷ Thanh Y trầm ngâm một hồi, nói: “Tỷ đi ra cửa, đứng ở bên trong hỏi xem là ai.”

Tuệ Tâm đi không bao lâu liền dẫn một nữ tử tuổi trẻ và mấy vυ" già đi đến.

Thế nhưng là Trần Bảo Linh.

Nàng chải tóc phụ nhân, ăn mặc quần áo thường ngày, bước đi vội vàng, trên mặt khó nén nôn nóng.

“Thanh Y!” Mới vừa vào cửa nàng đã nghẹn ngào: “Tại sao lại như vậy? Cha tỷ là người tốt, là đại tướng quân, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện gϊếŧ lương dân giả mạo quân công, có phải không?”

Đôi mắt nàng vừa hồng vừa sưng, vẻ mặt kinh hoàng bất an.

Kỷ Thanh Y gắt gao nắm tay nàng, khuyên giải an ủi: “Đúng vậy, cữu cữu không làm chuyện gϊếŧ lương dân mạo quân công, tỷ đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”

“Sao muội biết sẽ không có việc gì?” Trần Bảo Linh nước mắt “tạch” chảy xuống: “Cố Hướng Minh cũng nói sẽ không có việc gì, nhưng tỷ muốn vào ngục thăm cha, ngay cả cửa cũng không thể vào được, không biết hắn bị bao nhiêu tội. Nếu thật sự không có việc gì, đang êm đẹp sao lại bị hạ ngục, muội đừng gạt tỷ.”

“Muội không lừa tỷ!” Kỷ Thanh Y đỡ nàng ngồi xuống ghế trên, bưng ly trà cho nàng uống, thấy cảm xúc nàng bình tĩnh một chút mới nói: “Cữu cữu thật sự vô tội, chuyện này là người khác hãm hại cữu cữu. Cho dù tỷ không tin cữu cữu, nhìn thấy muội có thể ở trước mặt tỷ cũng nên tin tưởng Bình Dương Hầu phủ phạm không phải tội lớn, nếu không sao muội có thể ra phủ chứ.”

Lời này của nàng không chỉ nói cho Trần Bảo Linh, mà còn nói cho các ma ma đi theo Trần Bảo Linh đến nghe, Kỷ Thanh Y liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong các ma ma đi theo có hai ma ma lạ mặt, hẳn là công chúa phủ phái tới tìm hiểu tin tức.

Quả nhiên, Kỷ Thanh Y vừa nói lời này, hai bà tử kia liền liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt khẩn trương cũng thả lỏng không ít.

Trần Bảo Linh bán tín bán nghi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kỷ Thanh Y: “Thật vậy sao?”

“Đương nhiên là thật sự, muội lừa tỷ làm gì?”

Kỷ Thanh Y lấy khăn ướt trong tay nàng, đưa khăn sạch sẽ của mình cho nàng: “Đừng khóc, mau lau nước mắt, cữu cữu không có việc gì, nếu tỷ khóc hỏng mắt thì phải làm sao.”

Trần Bảo Linh lau nước mắt, tinh thần tốt hơn vừa rồi rất nhiều, lúc này mới nhớ tới hỏi người khác: “Tổ mẫu thế nào, bà ấy lớn tuổi, nghe tin tức này tất nhiên chịu không nổi? Đại ca, nhị ca có chịu tội hay không? Còn có nương tỷ, nàng có nháo lên chọc giận Cẩm Y Vệ không?”

“Ngoại tổ mẫu lớn tuổi, nhưng bà ấy đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, sao lại bị chút này đả đảo, tỷ yên tâm đi, lão nhân gia rất khỏe.”

“Việt biểu ca, Cẩm biểu ca chẳng qua là bị hỏi một chút mà thôi, chưa bị chịu hình. Quận chúa vẫn giống trước kia, bệnh thể chưa khang phục, cũng không có sức lực nháo với Cẩm Y Vệ. Từ tối hôm qua lúc muội ra phủ, trong nhà tất cả đều ổn, tỷ ngàn vạn đừng nhớ mong.”

Lúc này Trần Bảo Linh mới xem như thật sự yên lòng.

Kỷ Thanh Y lại sai người múc nước cho nàng rửa mặt, sau khi ăn cơm trưa kêu nàng đi nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày hôm qua nàng khóc một đêm, được Kỷ Thanh Y an ủi, thả lỏng rất nhiều, một giấc ngủ đến chạng vạng.

Lúc Cố Hướng Minh tới đón nàng, thấy nàng tinh lực dư thừa, không khóc nữa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói lời cảm tạ Kỷ Thanh Y.

Trần Bảo Linh lại không muốn trở về, Cố Hướng Minh suy xét một hồi, liền tùy nàng, sau khi rời đi lại sai người mang đồ vật ngày thường nàng dùng đến.

Kỷ Thanh Y cười chế nhạo nàng: “Biểu tỷ phu thật tốt với tỷ.”

Trần Bảo Linh đỏ mặt, lại nói: “Hắn không tốt với tỷ thì tốt với ai? Thân là trượng phu, đây không phải chuyện đương nhiên sao? Hơn nữa, mấy chuyện này có là gì, muội cũng chưa nhìn thấy lúc hắn rất tốt với tỷ.”

“Tỷ có thấy xấu hổ không.” Kỷ Thanh Y cong môi cười, Trần Bảo Linh tức giận đẩy Kỷ Thanh Y lên giường cào nàng.

Kỷ Thanh Y thấy Trần Bảo Linh không còn lấy nước mắt rửa mặt, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Vài ngày sau, Trấn Phủ Cẩm Y Vệ Triệu Phù đưa kết quả điều tra lên ngự án.

Hoàng đế nhìn một lát, trên mặt lộ ra tia trào phúng: “Lý Toàn, đi kêu Thái Tử tới.”

Thái Tử tới thực mau, vừa vào cửa liền thỉnh an hoàng đế: “Không biết phụ hoàng kêu nhi thần tới là vì chuyện gì?”

Hoàng đế cười lạnh: “Thái Tử, chuyện của Trần Ung là bút tích của khanh phải không?”

“Phụ hoàng!” Thái Tử kinh hãi, ngay lập tức quỳ xuống: “Bình Dương hầu Trần Ung gϊếŧ lương dân giả mạo quân công chính là ngự sử buộc tội, sao lại liên quan tới nhi thần chứ, không biết là ai phát rồ chửi bới nhi thần trước mặt phụ hoàng, nhi thần oan uổng lắm.”

“Oan uổng?” Hoàng đế giận cực ngược lại cười, ném sổ con của Triệu Phù thật mạnh tới trước mặt Thái Tử: “Chính khanh xem đi!”

Thái Tử mở sổ con, vội vàng liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức đại biến: “Phụ hoàng, này…… này……”

Đây là có chuyện gì?

Sao Bình Dương hầu Trần Ung lại vô tội?

Nội dung sổ con không chỉ có điều tra rõ ràng từng chi tiết vụ việc, ngay cả hắn ở bên trong động tay chân đều điều tra ra.

Ánh mắt Hoàng đế như điện trừng Thái Tử: “Khanh có gì muốn nói?”

Trên trán Thái Tử ứa ra mồ hôi, hận không thể chết ngất ngay tại chỗ.

“Phụ hoàng!” Hắn kinh hoàng bất an dập đầu với hoàng đế: “Nhi thần nghe nói Bình Dương hầu gϊếŧ lương dân giả mạo quân công, vô cùng khϊếp sợ, vốn định sau khi điều tra rõ mới đăng báo việc này, rồi lại sợ kinh động Trần Ung khiến ông ta có điều phòng bị, nên mới lập tức làm ngự sử buộc tội ông ta. Việc này là nhi thần sơ suất, bị người che dấu, xin phụ hoàng trách phạt.”

Hắn kêu ông là phụ hoàng, nhưng chỉ dám xem ông như quân, cũng không dám xem ông là phụ thân. Nếu đổi lại là là Tần Vương, hắn chỉ cần chơi vô lại là được. Nhưng người trước mắt là hoàng đế, người lãnh khốc vô tình nhất, tuy ông lập chính mình làm Thái Tử, nhưng lại cầm giữ quyền to chặt chẽ như cũ, phòng bị chính mình thật mạnh.

Ví dụ như nửa năm trước ông bệnh nặng, thế nhưng nói cho Từ Lệnh Sâm biết, ngược lại Thái Tử như hắn sau này mới được biết.

Lúc ấy hoàng đế rõ ràng sắp không được, rõ ràng chính mình còn kém một bước là có thể trở thành ngôi cửu ngũ, nhưng Từ Lệnh Sâm đáng chết, thế nhưng mời được Thanh Long đạo trưởng tới.

Cũng tự trách mình lúc trước không dự đoán được hoàng đế sẽ đột nhiên bị bệnh, không chuẩn bị sẵn sàng, nếu lúc ấy chính mình phát động cung biến, hiện tại đã không cần bị người khác quản chế nữa.

Trong lòng Thái Tử không cam tâm, lại chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn Thái Tử, trong lòng phi thường thất vọng.

Khi chưa lập hắn làm Thái Tử, hắn cái gì cũng tốt, nhưng sau khi làm Thái Tử, hắn liền bắt đầu nóng nảy.

Thân là Thái Tử chèn ép dị kỷ cũng thôi đi, thế nhưng ngay cả tình huống cũng không điều tra rõ đã tùy tiện ra tay.

“Chuyện này thật là khanh sai!” Hoàng đế lành lạnh nói: “Khanh cho rằng để ngự sử ra mặt người khác sẽ không biết khanh là người làm chủ sau lưng sao, một khi việc này bị tra ra, khanh kêu người khác đối đãi Thái Tử như khanh như thế nào!”

Tầm mắt ông như điện, thẳng tắp đâm vào người Thái Tử, Thái Tử cảm giác trên người giống như bị lôi đình vạn quân đè ép, căn bản không dám ngẩng đầu.

“Phụ hoàng, nhi thần phạm lỗi lớn, xin phụ hoàng trách phạt.”

Trong lòng Thái Tử cực kỳ hoảng sợ, hắn cũng biết tính cách của hoàng đế, chỉ sợ vị trí Thái Tử khó giữ được.

Nhìn bộ dáng hắn quỳ trên mặt đất hốt hoảng luống cuống, ánh mắt hoàng đế ám ám.

Ông nhớ tới con trai ruột của ông là nguyên Thái Tử Từ Lệnh Duệ, giọng nói thanh thúy gọi ông là phụ hoàng, ngày đó hắn cầm ngọc tỷ đóng dấu loạn, bị ông răn dạy, phạt hắn quỳ gối ngoài cửa, ai ngờ hắn kinh sợ quá đỗi phát sốt cao, ba ngày ba đêm không lùi, liền chết non.

Lúc hắn sốt cao nói mê sảng, không ngừng lẩm bẩm nói xin phụ hoàng trách phạt.

Tay Hoàng đế đặt trên bàn run run, cuối cùng nói: “Khanh là Thái Tử, là quốc quân tương lai, ngày sau làm việc phải nghĩ kỹ hậu quả, nếu sau này còn chèn ép dị kỷ giống vậy, khanh cũng không cần ngồi vị trí Thái Tử này nữa!”

Thái Tử bỗng nhiên ngẩng đầu!

Đây là có ý gì!

Chẳng lẽ lần này không truy cứu sao?

Ngữ khí của Hoàng đế phi thường nghiêm khắc: “Trở về hối lỗi năm ngày, dâng sổ con tự biện, nếu lại có lần sau, khanh cũng không cần tới gặp trẫm.”

Ra Dưỡng Tâm Điện, ánh sáng mặt trời chiếu trên người, Thái Tử vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.

Thế nhưng chỉ là cấm túc năm ngày, dâng sổ con sám hối, giơ lên cao cao lại đánh nhẹ nhàng như vậy thật sự không giống tính cách của hoàng đế.

Hắn cần tìm phụ tá thương lượng một chút.

Bên này, tỷ đệ Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh cùng nhau bước lên xe ngựa về Bình Dương Hầu phủ.

Xuống xe ngựa, ba người đi thẳng đến chính phòng của thái phu nhân.

Sống sót sau tai nạn, Bình Dương Hầu phủ nơi nơi đều vui sướиɠ tràn đầy sức sống mới, các vυ" già bước đi mạnh mẽ, hành động như gió, trên mặt mang theo tươi cười.

“Đại cô nãi nãi, biểu tiểu thư, biểu thiếu gia, đại hỉ, đại hỉ.” Đỗ ma ma vui sướиɠ đón bọn họ vào trong: “Hầu gia vô tội được phóng thích, quan phục nguyên chức. Thế tử gia được phong chính tam phẩm ngự tiền huân vệ thủ lĩnh, trước mắt mọi người đều ở thượng phòng của thái phu nhân, chỉ thiếu ba vị.”

“Thật vậy sao? Cha ta đã trở lại?”

Trần Bảo Linh nào chịu chậm rãi đi từng bước, sớm kìm nén không được xách váy chạy tới thượng phòng.

Kỷ Thanh Y cười hỏi Thanh Thái: “Đệ muốn đi cùng Bảo Linh hay không?”

“Không cần.” Thanh Thái bước đi vững vàng: “Đệ đi cùng tỷ tỷ.”

Trong thượng phòng của Thái phu nhân, mọi người tụ tập dưới một mái nhà, thái phu nhân và Bình Dương hầu Trần Ung ngồi ở ghế trên, hai huynh đệ Trần Văn Việt, Trần Văn Cẩm ngồi phía dưới bên trái, Trần Bảo Linh và Lê Nguyệt Trừng ngồi đối diện, ngoại trừ Nam Khang quận chúa, người Trần gia đều đến đông đủ.

“Thanh Thái, Thanh Y đã trở lại.” Có lẽ là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, thái phu nhân tinh thần phấn chấn, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui sướиɠ, vẫy tay với Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Thái, mỗi tay kéo một người: “Lúc này tốt rồi, cuối cùng cả nhà cũng đoàn viên.”

Hiển nhiên không để Nam Khang quận chúa trong lòng.

Vẻ mặt Trần Văn Cẩm bất động, giống như không nghe được, Trần Bảo Linh nhấp nhấp miệng, rốt cuộc cái gì cũng không nói.

Tầm mắt Kỷ Thanh Y dừng trên người Trần Văn Việt, Việt biểu ca từ chính tứ phẩm ngự tiền huân vệ trực tiếp thăng quan đến chính tam phẩm huân vệ thủ lĩnh, này là hoàng đế bồi thường.

Việt biểu ca mới hơn hai mươi đã là quan chính tam phẩm, thanh niên anh tuấn lại tiền đồ vô lượng như vậy, tất nhiên có rất nhiều người tới cửa cầu hôn, giờ phút này Ngô thị và Lữ Bích Thành tất nhiên hối hận đến mức ngay cả ruột cũng sắp biến xanh rồi.

Mọi người vui mừng, thái phu nhân nói: “Đã dặn phòng bếp chuẩn bị, hôm nay mọi người ở phòng khách cùng nhau dùng cơm. Hầu gia, con phái người mời đại cô gia đến đây, mấy ngày nay, hắn cũng chạy ngược chạy xuôi ra lực rất lớn.”

Bình Dương hầu nói: “Mẫu thân nói rất đúng, con lập tức an bài.”

Kỷ Thanh Y lại cảm thấy có chút tịch mịch, chuyện này người xuất lực lớn nhất chính là Từ Lệnh Sâm, nếu hắn cũng có mặt thì tốt rồi.

“Hầu gia, thái phu nhân!” bà tử canh giữ nhị môn bỗng chạy tới như bay: “Trong cung có thánh chỉ đến, người tới vẫn là Lý công công lần trước, mọi người nhanh đi tiếp chỉ.”

Lý công công là công công bên người hoàng đế.

Đối với mọi người Trần gia tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này có thánh chỉ, thật sự không biết là tốt hay xấu.

Nên có ban ân đã thưởng, sao lại tới thánh chỉ nữa.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »