Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Đầu bếp Lâu Ngoại Lâu biết làm nhiều món ngon từ Nam đến Bắc, phi thường có danh tiếng ở toàn bộ bắc Trực Lệ.
Muốn có phòng ở Lâu Ngoại Lâu ít nhất phải đặt trước nửa tháng, Kỷ Thanh Y không cho rằng Mạnh Tĩnh Ngọc và Đào Bích Chi phí tâm lớn như vậy chỉ vì mời chính mình ăn cơm và xin lỗi.
Nhưng nếu nàng không tới, chẳng phải là lãng phí “tâm ý” của các nàng sao?
Cho nên, Kỷ Thanh Y tới.
Ghế lô ngồi năm sáu tiểu cô nương tuổi trẻ, ngoại trừ Mạnh Tĩnh Ngọc và Đào Bích Chi, toàn bộ những người khác Kỷ Thanh Y đều không nhận biết.
Mạnh Tĩnh Ngọc cười tủm tỉm: “Kỷ tiểu thư, khoan thai tới muộn nha, vốn tưởng rằng hôm nay tiểu thư sẽ không tới, đang định phái người đi thỉnh tiểu thư đấy.”
“Đào tiểu thư làm ông chủ, Mạnh tiểu thư tiếp khách, sao ta có thể không tới chứ.” trên mặt Kỷ Thanh Y cũng treo cười.
Đào Bích Chi đỏ mặt, áy náy nói: “Kỷ tiểu thư, ngày đó ở trong cung đều là ta không đúng, ta cho rằng đó là hoa Khương cô cô cắm, cho nên mới hiểu lầm tiểu thư, náo loạn chê cười lớn như vậy.”
Nàng thành khẩn nhìn Kỷ Thanh Y: “Kỷ tiểu thư, tiểu thư có thể tha thứ cho ta không?”
Lúc Đào Bích Chi nói chuyện, tay gắt gao nắm lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chính mình, thứ thứ đau.
Nàng ở trong cung nhiều năm, tỷ muội trong nhà đều hâm mộ nàng, cô tổ mẫu cũng nói, nhất định sẽ cầu Hoàng Thượng ban cho nàng một mối hôn nhân tốt.
Nhưng lại sinh sôi bị Kỷ Thanh Y làm hỏng.
Kỷ Thanh Y mới vừa tiến cung liền đoạt đi Khương cô cô yêu thích, sau đó lại ra hết nổi bật, tước vị huyện chủ vốn cũng nên là của chính mình, lại một lần bị Kỷ Thanh Y cướp đi.
Nàng bị Hoàng Thượng răn dạy, bị toàn bộ hậu cung cười nhạo, chỉ có thể xám xịt trở về nhà.
Phụ thân mẫu thân càng yêu thương muội muội nhỏ hơn nàng hai tuổi, nàng giống như một khách nhân có ngăn cách với bọn họ.
Sau khi Kỷ Thanh Y ra cung lại nơi nơi tuyên dương chuyện nàng làm ở trong cung, làm hỏng thanh danh của nàng, có thể nói, hiện tại nàng không còn gì cả.
Tất cả đều là nhờ Kỷ Thanh Y ban tặng.
Không báo thù này, nàng thề không làm người.
Tạm thời thấp đầu một chút, đợi lát nữa khiến cho Kỷ Thanh Y thân bại danh liệt.
Đào Bích Chi nói thực thành khẩn, Mạnh Tĩnh Ngọc và những tiểu cô nương đó đều nhìn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y liền cười cười.
Lúc này nàng có phải nên nói, ngày đó chẳng qua là hiểu lầm, Đào tiểu thư không cần để trong lòng, mới phù hợp kỳ vọng của những người này hay không?
Nhưng nàng càng không muốn làm các nàng như nguyện.
Kỷ Thanh Y dùng giọng điệu một sự nhịn chín sự lành nói: “Chuyện ngày đó thật là Đào tiểu thư quá đáng, ngay cả Hoàng Thượng đều nhìn không được. Nhưng nếu tiểu thư thành thân thành ý xin lỗi, ta sẽ cố mà làm tha thứ tiểu thư.”
Bộ dáng “ta khoan dung rộng lượng, ngươi không hiểu chuyện, ta không so đo với ngươi”.
Đào Bích Chi sửng sốt một chút, đợi phản ứng lại gần như tức giận ngã ngửa.
Mạnh Tĩnh Ngọc thấy Đào Bích Chi cắn chặt răng, mặt đều tái rồi, vội đứng lên nói: “Được, được, nếu đã giải thích hiểu lầm, vậy không có việc gì. Kỷ tiểu thư mau ngồi xuống dùng tiệc đi, chúng ta cố ý mời hai nữ tiên sinh kể chuyện, hôm nay nhất định phải ăn ngon uống tốt, xem như ở nhà mới được.”
Kỷ Thanh Y gật gật đầu với mọi người, ngồi xuống vị trí.
Nữ tiên sinh thuyết thư kể chính là “Xem đèn ký”, chính là chuyện xưa mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu tiểu thư đi ra ngoài xem đèn, đi lạc người nhà bị lưu manh đùa giỡn, được một tài tử nghèo túng cứu.
Tuy nội dung thực khuôn sáo cũ, nhưng hai nữ tiên sinh thuyết thư miệng lưỡi lưu loát, nói hát kết hợp, lại ôm tỳ bà, chân dẫm tấm ván gỗ, một chuyện xưa tài tử giai nhân bình thường trong miệng tiên sinh thuyết thư trở nên phá lệ xuất sắc.
Tất cả đều bình tĩnh như vậy, giống như thật sự chỉ là mời Kỷ Thanh Y ăn bữa cơm mà thôi.
Thực mau có nha hoàn dâng trà tới, Kỷ Thanh Y bưng chén trà, đang muốn uống, Tuệ Tâm đứng phía sau nàng đột nhiên duỗi tay chạm vào nàng một chút.
Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, biết chuyện có biến, trên mặt lại không để lộ, một ngụm một ngụm uống trà, cuối cùng dùng khăn nhẹ nhàng xoa xoa môi.
Đôi mắt Mạnh Tĩnh Ngọc, Đào Bích Chi và mấy tiểu thư khác đều nhìn chằm chằm tiên sinh thuyết thư, giống như bị chuyện xưa hấp dẫn, căn bản không chú ý tới nàng.
“Ta đi ra ngoài hít thở không khí.” Kỷ Thanh Y buông chung trà, đứng dậy đi ra ngoài.
Chung trà rỗng tuếch.
“Nước trà có vấn đề sao?” Kỷ Thanh Y đè thấp giọng, ngữ tốc nhanh chóng hỏi Tuệ Tâm.
“Dạ.” sắc mặt Tuệ Tâm nghiêm nghị gật đầu: “Bị hạ dược.”
Còn về là dược gì, Kỷ Thanh Y không hỏi lại, còn có thể là gì chứ, không ngoài thuốc gì đó hủy người trong sạch.
Lúc nàng tới đã biết Mạnh Tĩnh Ngọc và Đào Bích Chi không có ý tốt, lại không nghĩ các nàng thế nhưng ác độc đến mức này, chẳng qua là một chút tranh chấp nhỏ, thế nhưng muốn hủy diệt trong sạch của chính mình.
Nàng vốn ăn nhờ ở đậu, dựa vào chính mình từng chút từng chút mưu hoa mới được thái phu nhân thích, nếu như mất trong sạch, đừng nói người khác, thái phu nhân là người đầu tiên không dung nàng!
Các nàng làm như vậy, không khác gì với đẩy nàng vào chỗ chết!
A!
Đây chẳng qua là bước đầu tiên, hạ thuốc, tiếp theo chính là muốn tìm một nơi vắng vẻ, tìm nam nhân tới, một khi đã như vậy, nàng liền nhìn xem ai có thể xướng đến cuối cùng vở diễn này.
Kỷ Thanh Y giao khăn ướt đẫm trong tay cho Tuệ Tâm, Tuệ Tâm tiếp nhận, nhanh chóng giấu đi.
“Kỷ tiểu thư.” Đào Bích Chi cũng đi ra, đầy mặt tươi cười: “Sao tiểu thư lại ra đây?”
Kỷ Thanh Y cười cười: “Trong phòng có chút ngợp.”
Đào Bích Chi thấy Kỷ Thanh Y cười, tiến lên nói: “Kỷ tiểu thư, tiểu thư thật sự không giận ta sao?”
Nàng tươi cười đầy mặt khiến người cảm thấy ghê tởm, Kỷ Thanh Y hận không thể cho nàng hai cái tát, nhưng vì tiếp tục diễn xướng, chỉ có thể chịu đựng phản cảm lá mặt lá trái với nàng.
“Đương nhiên, chỉ cần tiểu thư thành tâm xin lỗi, thiệt tình biết sai, sao ta lại nắm mãi không bỏ chứ.”
“Vậy là tốt rồi!” Đào Bích Chi vỗ bộ ngực, làm ra bộ dáng yên lòng: “Khương cô cô nhờ ta mang một thứ cho tiểu thư.”
Biết dùng Khương cô cô làm ngụy trang, Đào Bích Chi cũng không tính quá ngốc.
Kỷ Thanh Y làm ra vẻ giật mình: “Là thứ gì?”
Đào Bích Chi cong môi cười: “Tiểu thư theo ta tới đây.”
Nói, thế nhưng chủ động dắt tay Kỷ Thanh Y, kéo nàng đi.
Kỷ Thanh Y biết, vở kịch lớn tới.
Tuệ Tâm thấy thế tự nhiên muốn đi theo, Đào Bích Chi thân thiết nói với Kỷ Thanh Y: “Kỷ tiểu thư, ta có chút chuyện tư mật muốn nói cho tiểu thư nghe, cho nên không mang nha hoàn, nếu tiểu thư thật sự không giận ta thì kêu vị tỷ tỷ này chờ ở đây.”
Thẳng thắn chân thành như vậy, sao Kỷ Thanh Y có thể không biết xấu hổ mang theo Tuệ Tâm.
Nàng quay đầu, nói với Tuệ Tâm: “Tỷ ở đây chờ ta.” Lúc nói chuyện, còn không quên chớp chớp mắt với Tuệ Tâm.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nàng không đi vào, sao Đào Bích Chi sẽ đi vào chứ!
Tuệ Tâm rất lo lắng, lại không thể không ngừng bước chân, nhìn theo Kỷ Thanh Y rời đi, trong lòng lại đang nói, tiểu thư, ngài nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu ngài có gì sơ xuất, ta không thể báo cáo kết quả công tác với điện hạ đâu.
Trong lòng rốt cuộc không yên tâm, dứt khoát không lên tiếng đi theo, chỉ thấy Đào Bích Chi lôi kéo Kỷ Thanh Y vào một phòng.
Nàng nhanh chóng đi tới cửa thủ, trong lòng cũng hạ quyết tâm, chờ một khắc nếu Kỷ Thanh Y không ra, nàng liền phá cửa xông vào.
Phòng rất nhỏ, lại bày biện giường và dụng cụ rửa mặt, hiển nhiên là nơi cho khách nhân lâm thời nghỉ ngơi thay quần áo.
Còn điểm huân hương thơm ngọt.
Đào Bích Chi lôi kéo Kỷ Thanh Y ngồi xuống ghế trên.
“Đào tiểu thư, tiểu thư muốn nói với ta cái gì?” Kỷ Thanh Y không dấu vết đánh giá phòng, hỏi Đào Bích Chi: “Khương cô cô nhờ tiểu thư mang gì cho ta vậy?”
“Tiểu thư đừng vội.” Đào Bích Chi đứng lên nói: “Đồ vật ta để chỗ nha hoàn, tiểu thư ở đây chờ một lát, ta lập tức lấy lại đây cho tiểu thư.”
“Là thứ gì sao lại thần thần bí bí đến thế, ta và tiểu thư cùng đi đi.” Kỷ Thanh Y nói, liền muốn theo nàng đi ra ngoài.
“Ta đi một chút sẽ về.” trên mặt Đào Bích Chi hiện lên một tia nôn nóng: “Khương cô cô dặn dò ta chỉ có thể giao đồ vật cho một mình tiểu thư, tiểu thư và ta cùng đi, ngược lại để người khác nghi ngờ.”
Kỷ Thanh Y nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, bắt lấy tay nàng không bỏ, hương kia tràn lan khắp phòng truyền từ mũi nàng vào tim phổi.
Hương này có vấn đề.
Kỷ Thanh Y ý thức được điểm này, ánh mắt lập tức lạnh xuống, giống như tam cửu thiên hàn băng, Đào Bích Chi nhìn không nhịn được rùng mình.
Nhưng chỉ một lát, hận ý liền dâng lên.
Kỷ Thanh Y tiến cung một chuyến, đã bái Khương cô cô làm thầy, còn đươc phong hào huyện chủ, mà nàng chỉ còn hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì chứ?
Hôm nay liền phải cho Kỷ Thanh Y đẹp mặt.
Nàng cần thiết lưu Kỷ Thanh Y lại trong phòng này.
Trong không khí chảy xuôi thơm ngọt càng ngày càng nùng liệt, trong mắt Đào Bích Chi nôn nóng càng thêm rõ ràng, trên mặt tươi cười cũng có chút hư: “Kỷ tiểu thư, ngài ở chỗ này chờ ta, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.”
Kỷ Thanh Y nói: “Được, vậy ta ở đây chờ tiểu thư.”
Nói, liền buông lỏng tay Đào Bích Chi, Đào Bích Chi đại hỉ, xoay người liền đi.
Giây tiếp theo lại cảm giác phía sau có người dùng khăn che kín mũi nàng.
Trong lòng Đào Bích Chi hoảng sợ, dùng hết toàn lực muốn quay đầu, lại phát hiện ý thức càng ngày càng mơ hồ, thực mau mất đi tri giác.
Kỷ Thanh Y không chút nào thương hương tiếc ngọc, chỉ mắt lạnh nhìn nàng mềm mại ngã xuống mặt đất, sau đó xoay người ra cửa.
Vừa mới ra cửa, chân nàng mềm một chút, lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã!
Tuệ Tâm chấn động, vội tiếp được thân thể Kỷ Thanh Y: “Tiểu thư, ngài không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Kỷ Thanh Y cảm giác tay chân chính mình nhũn ra, thân mình có chút không chịu khống chế, tim cũng phanh phanh phanh thẳng nhảy.
Khi uống nước trà nàng phun ra, nhưng vừa rồi ở trong phòng ngây người lâu lắm, hít vào quá nhiều dược, trách không được Đào Bích Chi càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng nôn nóng, chỉ sợ cũng biết hương này lợi hại, không dám dừng lại lâu lắm.
“Tuệ Tâm.” Kỷ Thanh Y thở phì phò từng ngụm từng ngụm: “Tỷ đỡ ta vào trong xe ngựa, chúng ta nhanh chóng về nhà.”
Tuệ Tâm thấy nàng nói chuyện đều suyễn, mặt đỏ không bình thường, làm sao còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng lập tức ngồi xổm xuống, làm Kỷ Thanh Y ghé vào trên lưng chính mình, chuẩn bị cõng Kỷ Thanh Y đi.
“Không được, không được.” Kỷ Thanh Y thở dốc nói: “Người lui tới quá nhiều, bị người nhìn thấy ngược lại khó giải thích. Tỷ đỡ ta, chúng ta chậm rãi đi.”
Kỷ Thanh Y ý thức rõ ràng, thân mình lại càng ngày càng nóng, nàng đột nhiên có chút hối hận.
Vì làm gian kế của Mạnh Tĩnh Ngọc thất bại, vì làm Đào Bích Chi tự làm tự chịu, nàng mới vào phòng kia, vốn tưởng rằng chỉ cần rời đi ẽ không việc gì, trăm triệu không thể tưởng được dược hiệu bá đạo như thế, chẳng qua nàng chỉ hít vào một chút đã khống chế không được chính mình.
Sớm biết như thế, nàng sẽ không đi.
Nhưng nếu không đi, trốn được mùng một, không tránh khỏi mười lăm, Mạnh Tĩnh Ngọc, Đào Bích Chi tất nhiên sẽ thiết lập mưu kế khác.
Đều do nàng muốn một lao vĩnh diệt hậu hoạn mới lấy thân thiệp hiểm, nàng hẳn nên từ từ mưu tính.
Cần thiết nhanh chóng trở về, ngâm mình trong nước lạnh, nếu không chờ du͙© vọиɠ dâng lên, nàng tất nhiên rất khó chịu.
Kỷ Thanh Y cảm giác tim giống như đặt trên lửa nướng vậy.
Tuệ Tâm đỡ nàng, cảm giác trên người nàng càng ngày càng nóng, cũng phi thường tự trách, mình thật quá vô dụng.
Không biết điện hạ có ở gần đây hay không.
Cho dù điện hạ không ở gần, tất nhiên cũng an bài những người khác!
Tuệ Tâm thấy Kỷ Thanh Y như thế, không hề do dự, lập tức lấy ra một cái còi nhỏ, phát ra tiếng chim hót thanh thúy vang dội.
Kỷ Thanh Y dùng sức nhéo chính mình một chút, trên người tê rần, tức khắc đầu óc thanh tỉnh, cảm giác sốt ruột lập tức giảm bớt hơn phân nửa. Nhưng cơn đau qua đi, trên người lại bắt đầu nóng, nàng cắn chặt răng, lại lần nữa nhéo chính mình thật mạnh.
“Tuệ Tâm, tỷ đang gọi người sao?”
Nàng cái dạng này, nếu bị ám vệ của Từ Lệnh Sâm thấy được, xấu hổ cỡ nào chứ.
Sống lại một lần, sao nàng vẫn ngốc như vậy.
Đi đến một ghế lô, đột nhiên cửa mở ra, một cánh tay hữu lực túm nàng đi vào.
Tuệ Tâm kinh hãi, đang muốn động thủ, ngẩng đầu thấy dung mạo người nọ, nước mắt đều phải trào ra.
Nàng không hề tiến lên mà lui ra sau hai bước, còn săn sóc đóng cửa lại.
Cám ơn trời đất, điện hạ tới!