Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Sau khi Trần Bảo Linh xuất giá, hồi môn xong, Bình Dương Hầu phủ rốt cuộc trở về bình tĩnh.
Nhưng chuyện Trần Bảo Linh xuất giá lại làm Thanh Thái rung động rất lớn, hắn tổng cảm thấy Kỷ Thanh Y có một ngày sẽ giống Trần Bảo Linh bị đỉnh đầu kiệu hoa nâng đi, sau này cho dù trở về, cũng là làm khách, mà không phải thân mật như người một nhà giống lúc trước.
Cho nên Kỷ Thanh Thái đặc biệt quý trọng thời gian ở bên Kỷ Thanh Y.
Ngày này lúc đi Ninh Vương phủ châm cứu, hắn thế nhưng chủ động muốn Kỷ Thanh Y cùng đi.
Ngồi trên xe ngựa, Kỷ Thanh Y hỏi hắn: “Sao lại muốn tỷ tỷ cùng đi với đệ?”
“Tỷ tỷ.” Thanh Thái ngửa đầu nhìn Kỷ Thanh Y nói: “Cố tỷ phu đối xử với Bảo Linh tỷ tỷ đặc biệt tốt, lúc ăn cơm gắp đồ ăn cho nàng, lúc ngồi xe sẽ dìu nàng lên xe trước, mặc kệ Bảo Linh tỷ tỷ nói gì hắn đều nói được, hắn giống như đại ca ca, thực chiếu cố Bảo Linh tỷ tỷ.”
“Hạ nhân trong nhà đều nói, sở dĩ Cố tỷ phu tốt với Bảo Linh tỷ tỷ như vậy là vì bọn họ đã biết nhau trước khi thành thân, hai người hiểu tận gốc rễ lưỡng tình tương duyệt.”
Vẻ mặt Thanh Thái phi thường nghiêm túc: “Tỷ tỷ, đệ hy vọng thế tử ca ca cũng tốt với tỷ giống như Cố tỷ phu thương Bảo Linh tỷ tỷ vậy, cho nên, sau này đệ đều sẽ mang theo tỷ cùng đến, để tỷ và thế tử ca ca cũng có cơ hội ở chung nhiều hơn, như vậy là có thể hiểu tận gốc rễ lưỡng tình tương duyệt.”
Kỷ Thanh Y đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đệ đệ nàng Thanh Thái đã trưởng thành.
Hắn bắt đầu giống một người lớn sẽ biết cách tự hỏi, sẽ bắt đầu tính toán vì người tỷ tỷ này.
Kỷ Thanh Y ôm hắn vào lòng: “Thanh Thái, cảm ơn đệ, tỷ tỷ đều đã biết tâm ý của đệ.”
Nàng và Từ Lệnh Sâm đã là hiểu tận gốc rễ lưỡng tình tương duyệt, nhưng khó được là Thanh Thái một mảnh tâm ý.
Thanh Thái vặn vẹo thân mình, mặt đỏ giãy giụa từ trong lòng Kỷ Thanh Y ra, nghiêm trang nói: “Tỷ sắp phải gả người, sao còn như vậy, chúng ta đều lớn, cũng nên kiêng dè chút.”
Kỷ Thanh Y liền cười.
Cười đến mức mặt Thanh Thái càng đỏ hơn, liếc mắt nhìn nàng: “Cho dù chúng ta là tỷ đệ ruột, tỷ cũng không thể như vậy, đặc biệt là lúc trước mặt thế tử ca ca.”
Kỷ Thanh Y nhéo nhéo mặt bánh bao của hắn, cười tủm tỉm nói: “Được, nghe đệ, đều nghe đệ.”
Tới Ninh Vương phủ, Từ Lệnh Sâm quả nhiên đang chờ.
Giống như lúc trước, hắn ăn mặc ngăn nắp lượng lệ, trên mặt treo ý cười ấm áp.
Tươi cười kia không giống bày ra trước mặt người khác, đây là nụ cười phát ra từ trong lòng, khiến người tim đập thình thịch.
Thanh Thái thấy Từ Lệnh Sâm cười, hắn cũng nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ, tỷ xem thế tử ca ca thấy tỷ cao hứng cỡ nào, cười giống đóa hoa luôn rồi.”
Kỷ Thanh Y nghe xong đỏ mặt lên: “Con nít con nôi, đừng nói bừa.”
Từ Lệnh Sâm đi tới, da mặt dày nói: “Thanh Thái nói không sai, ta xác thật rất cao hứng.”
Kỷ Thanh Y trừng mắt liếc nhìn hắn, nửa là trách cứ, nửa là hờn dỗi.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng trừng lên, trên mặt kiều tiếu mang theo ba phần mị hoặc, giống như hoa thạch lựu tháng năm thành thục mỹ lệ, minh diễm chiếu người.
Từ Lệnh Sâm nhìn không chớp mắt, trên mặt lộ ra tươi cười ngây ngốc.
Mặt Kỷ Thanh Y càng đỏ hơn.
Thanh Thái không nhịn được, ha ha cười, không đợi Kỷ Thanh Y phát tác, liền chủ động đi tìm Thanh Long đạo trưởng châm cứu.
Thanh Thái vừa đi, Từ Lệnh Sâm không cần nhịn nữa, kéo Kỷ Thanh Y vào lòng, hung hăng hôn nàng.
“Chàng buông ra……” Kỷ Thanh Y kinh hãi, đây chính là ở ngoài đình viện, vội dùng tay đẩy hắn, làm sao Từ Lệnh Sâm lạidễ dàng thả nàng, tóm được tay nàng để ở sau người.
Kỷ Thanh Y thật sự tức giận, cắn hắn một ngụm thật mạnh.
Từ Lệnh Sâm ăn đau, lúc này mới buông tay, thấy nàng tức giận đến rớt nước mắt, biết chính mình lỗ mãng, trong lòng tê rần.
“Y Y, là ta sai rồi, không nên ở bên ngoài đối với nàng như vậy.” Hắn kéo tay nàng, dịu dàng chưa bao giờ từng có nói: “Ta chỉ là quá nhớ nàng, sau này nếu nàng không thích, ta sẽ không như vậy, được không?”
Kỷ Thanh Y cũng không phải tức giận Từ Lệnh Sâm thân cận nàng, nàng chỉ tức hắn chẳng phân biệt trường hợp, dù sao bọn họ chưa thành thân, lỡ như bị người thấy được, phải như thế nào chứ.
Nghe hắn ăn nói khép nép xin lỗi, Kỷ Thanh Y mềm lòng: “Ta không phải ý này, chỉ là dù sao đang ở bên ngoài, lỡ như bị người thấy được phải làm sao?”
Vừa rồi nàng còn vẻ mặt giận dữ, nhưng hắn vừa thấp giọng xin lỗi, nàng lập tức mềm lòng.
Y Y là thích hắn, xem trọng hắn, cho nên mới năm lần bảy lượt dung túng hắn.
Tim Từ Lệnh Sâm càng đau, trên đời này cũng chỉ có Y Y mới có thể đối với hắn như vậy.
Từ Lệnh Sâm bắt tay nàng, phóng tới bên môi hôn hôn: “Sao ta có thể để nàng bị người khác nhìn trộm chứ? Thật là nha đầu ngốc, chẳng lẽ nàng không phát hiện mỗi lần nàng tới Ninh Vương phủ, đều không nhìn thấy người nào sao?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động, nhịn không được hỏi: “Chàng đã cho lui tất cả mọi người sao?”
“Đương nhiên.” Từ Lệnh Sâm cúi đầu, trán chạm vào trán nàng: “Sao ta có thể để bảo bối của mình bị người khác nhìn chứ?”
Kỷ Thanh Y không nhịn được ảo não.
Là nàng suy nghĩ nhiều không hỏi rõ đã tức giận, còn cắn hắn một ngụm, hắn không chỉ không tức giận, còn xin lỗi an ủi nàng.
Kỷ Thanh Y đột nhiên cảm giác được hắn thật sự xem nàng như trân châu bảo bối phủng trong lòng bàn tay.
“Từ Lệnh Sâm.” Kỷ Thanh Y cúi đầu, mềm mại nói: “Vừa rồi đều là ta không tốt.”
Bộ dáng nàng áy náy mềm mại, kiều kiều nhu nhu, thấp giọng nói chuyện, Từ Lệnh Sâm nghe vào tai, tim muốn tan thành nước.
Hắn nhịn không được hôn một cái trên mặt nàng: “Nha đầu ngốc, nàng xin lỗi ta gì chứ, ở trước mặt ta không được như vậy.”
Hắn không tức giận, một chút cũng không trách nàng!
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn, thấy mặt mày hắn mỉm cười như gió mát trăng thanh, ánh mắt đều là thâm tình, trong lòng ngọt như ăn mật.
Trên đời này ngoại trừ Từ Lệnh Sâm, không còn có người thứ hai tốt với nàng như vậy.
Kỷ Thanh Y thấy trên môi hắn sưng lên một khối, trong lòng càng tự trách: “Từ Lệnh Sâm, môi chàng có đau không?”
Trước kia lúc hắn lên chiến trường, còn bị thương nhiều hơn thế, chút thương nhỏ này tính cái gì?
Hắn đang muốn mở miệng nói không đau, nhưng nhìn ánh mắt nàng áy náy đau lòng, liền nhíu mày nói: “Đích xác có chút đau, nhưng mà không quan trọng.”
Kỷ Thanh Y duỗi tay sờ vết thương trên miệng hắn một chút, nói: “Thực xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy.”
Từ Lệnh Sâm kéo nàng vào thư phòng, ôm nàng, giọng khàn khàn nói: “Sẽ không gì?”
“Là như thế này sao?” Nói, hôn một cái trên môi nàng.
“Hay là như vậy?” lại ngậm lấy vành tai nàng.
“Hoặc là như vậy?” Lúc này lại cuồng táo một ít so với vừa rồi, trực tiếp hút duẫn cái lưỡi thơm tho của nàng, hết sức ngọt ngào.
Kỷ Thanh Y bị hắn hôn đầu vựng vựng, cả người đều mềm, chỉ có thể dựa thân mình vào người hắn, Từ Lệnh Sâm đột nhiên kêu rên một tiếng.
Kỷ Thanh Y nâng con ngươi mê mang, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Mặt nàng đà hồng, hai mắt mê ly mang theo kiều mị thơ ngây, Từ Lệnh Sâm thấy, thân mình vốn nóng bỏng giống như bị điểm thêm lửa, toàn thân đều bốc cháy.
Hắn không dám ôm nàng, buông lỏng tay ra, áp xuống ý tưởng kiều diễm trong đầu.
Chờ nóng cháy trong lòng chậm rãi nguội lạnh, mới lần nữa ngồi bên cạnh nàng nói chuyện: “Bảo Linh xuất giá, nàng lại không thể đi Phương Hoa nữ học, một người ở nhà thực tịch mịch, cho nên, nàng phải thường xuyên đi theo Thanh Thái tới chỗ ta, hay là ta nói Thanh Thái mỗi ba ngày qua một chuyến, được không?”
Ngượng ngùng vốn đã biến mất trên mặt Kỷ Thanh Y lại dâng lên.
Mỗi một lần tới, cũng không có việc gì, chẳng qua là tình chàng ý thϊếp mà thôi.
Lòng nàng luôn hoảng hoảng, buổi tối trở về ngủ không được, suy nghĩ miên man, nếu là ba ngày qua một chuyến, buổi tối chẳng phải là nàng càng thêm ngủ không được sao?
“Không được.” Kỷ Thanh Y lắc lắc đầu, lầu bầu nói: “Ai nói ta ở nhà tịch mịch, Thanh Thái luôn sẽ ở cạnh ta. Hơn nữa, chân hắn khỏe, đọc sách càng thêm dụng công, sao có thể vì ta mà chậm trễ công khóa chứ.”
Từ Lệnh Sâm thấy một lọn tóc của nàng rơi xuống bên má, duỗi tay vén ra sau tai nàng, ngón tay lưu luyến trên da thịt non mịn của nàng , luyến tiếc thu hồi, dứt khoát ôm nàng tới trên đùi chính mình.
Mặt Kỷ Thanh Y lại đỏ giống quả táo chọc người trìu mến.
Làm sao Từ Lệnh Sâm có thể nhịn được, lại hôn nàng, cuối cùng lại câu tà hỏa trong lòng lên, hắn cảm giác chính mình không nhịn được.
Từ Lệnh Sâm gắt gao ôm Kỷ Thanh Y, gác cằm trên vai nàng, khàn khàn nói: “Y Y, chúng ta thành thân được không?”
“Chúng ta có thể thành thân sao?” Kỷ Thanh Y nghe xong cũng không ngượng ngùng, chỉ trợn to mắt nhìn Từ Lệnh Sâm: “Hoàng Thượng sẽ tiếp nhận ta sao? Hiện tại chúng ta thành thân, có mang đến phiền toái cho chàng hay không? Chàng không cần cấp, dù sao ta luôn là sẽ gả cho chàng, nhất định phải an bài thỏa đáng mới được, không thể tùy tiện hành sự.”
Từng tiếng, từng câu, tất cả đều là quan tâm hắn.
Từ Lệnh Sâm nghe xong, nước mắt thiếu chút rơi xuống.
Hắn nằm mơ đều muốn cưới nàng làm vợ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói đến cùng vẫn là hắn ích kỷ, một lòng muốn vị trí kia, sợ làm hoàng đế ngờ vực nên không dám cưới nàng, chỉ có thể chậm rãi chuẩn bị.
Hắn thật là vô năng!
Y Y của hắn, nàng thiệt tình với hắn, hắn lại không dám cưới nàng.
Trong nháy mắt này, Từ Lệnh Sâm cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, chỉ có người trong lòng hắn mới là quan trọng nhất.
Hắn không để bụng vái gì ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ cần sớm một chút cưới nàng vào cửa.
“Y Y.” Từ Lệnh Sâm vùi đầu trước ngực nàng, gọi tên nàng một tiếng lại một tiếng, hồi lâu mới ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Đã an bài tốt, tháng sau sau khi Hoàng Thượng thánh thọ, ta sẽ đến Bình Dương Hầu phủ cầu hôn.”
Kỷ Thanh Y thấy vành mắt có hắn chút hồng, muốn hỏi vài câu, lời nói đến bên miệng lại đều nuốt xuống, chỉ ngoan ngoan ngoãn ngoãn rúc vào trong lòng hắn: “Từ Lệnh Sâm, ta sẽ chờ chàng đến cưới ta.”