Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thê Làm Vinh

Chương 81: Khi quân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Chờ thật vào cung, nàng mới phát hiện chính mình lo lắng là buồn cười cỡ nào.

Tiến cung ngây người liên tiếp bảy tám ngày, cũng không nhìn thấy mặt Hoàng Thượng, mỗi ngày nhiệm vụ chính của nàng là đi theo sau Khương cô cô đến nhà ấm trồng hoa của Ngự Hoa Viên chọn lựa hoa cỏ, sau đó trợ giúp Khương cô cô mang hoa đã cắm xong đưa lên ngự án.

Khương cô cô nội liễm ít nói, trầm mặc ôn nhu, tài nghệ cắm hoa lại phi thường cao siêu, ở cạnh bà ấy Kỷ Thanh Y cảm thấy phi thường nhẹ nhàng, chậm rãi cũng buông xuống thấp thỏm khi mới vừa tiến cung, nghiêm túc học cắm hoa.

Ngoại trừ Kỷ Thanh Y, còn có một tiểu cô nương khác tên Đào Bích Chi đi theo Khương cô cô học cắm hoa, Kỷ Thanh Y là trên danh nghĩa nhận Khương cô cô làm sư phụ. Đào Bích Chi lại không giống, tuy theo Khương cô cô học cắm hoa, lại không có danh thầy trò.

Mấy ngày ở chung, nàng và Kỷ Thanh Y cũng quen thuộc.

Hỏi nàng là nhà ai, sao lại vào cung, phi thường thân thiện.

Khi biết được Kỷ Thanh Y cha mẹ đều vong, trong nhà không còn người nào làm quan, hiện giờ ở nhờ nhà ngoại, trên mặt Đào Bích Chi liền không nhiệt tình giống vừa mới bắt đầu.

“Thì ra tiểu thư sống nhờ ở nhà người khác, vậy sao Khương cô cô lại nhận làm đồ đệ chứ?”

Nàng vẫn luôn muốn bái Khương cô cô làm thầy, thậm chí nâng ra Đào thái phi, Khương cô cô vẫn luôn không đồng ý.

Kỷ Thanh Y vừa tới, nàng sờ không rõ hư thật, không dám làm gì, hiện giờ biết Kỷ Thanh Y chẳng qua chỉ là một bé gái mồ côi nhược đệ ăn nhờ ở đậu, trong lòng lập tức nảy sinh bất mãn.

Kỷ Thanh Y thấy sắc mặt nàng không tốt, có chút khó chịu, liền nói: “Ta vốn học tập cắm hoa ở Phương Hoa nữ học, đột nhiên Thánh Thượng tuyên ta tiến cung làm đệ tử của Khương cô cô, kỳ thật ta cũng nghĩ không rõ đến tột cùng là chuyện như thế nào.”

Đào Bích Chi mỉm cười nói: “Thì ra là thế.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nhận định Kỷ Thanh Y tâm tư xảo trá, không nói thật. Nàng chỉ là một biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, có tài đức gì làm Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tuyên tiến cung.

Nàng chưa nói gì, lại đi tìm cô tổ mẫu của nàng là Đào thái phi.

Đào thái phi vốn là cung nữ bên cạnh mẹ đẻ của Thánh Thượng nguyên Thái Hậu, vì trung thành và tận tâm nên được nguyên Thái Hậu cất nhắc hầu hạ tiên đế. Tuy không sinh đứa con nào, nhưng vì là người bên cạnh nguyên Thái Hậu, Hoàng Thượng xem nể mặt mẹ đẻ cũng rất ưu đãi bà, đặc biệt cho phép vãn bối nhà mẹ đẻ của bà tiến cung ở với bà giải buồn.

Đào Bích Chi rất được Đào thái phi yêu thích, cũng thường xuyên đi lại ở trước mặt Hoàng Hậu, bởi vì trong cung ít hài tử, nương nương các cung cũng thực thích nàng.

“Cô tổ mẫu, ngài có thể nói với Khương cô cô nhận nhận con làm đệ tử không.”

Đào thái phi thực giật mình: “Trước đó không phải đề qua một lần bị Khương cô cô cự tuyệt sao? Sao con lại nghĩ tới chuyện này? Hiện giờ tuy không có danh thầy trò, nhưng con muốn học cái gì, không phải Khương cô cô đều dạy sao? Bái sư hay không không phải cũng giống nhau sao?”

Như thế nào có thể giống nhau?

Đồng dạng là học cắm hoa, học ở Phương Hoa nữ học chính là càng được người xem trọng hơn so với nữ học khác, nếu có thể bái Khương cô cô làm thầy, vậy càng không giống.

“Cô tổ mẫu, tuy con học được từ bà ấy, nhưng không có danh nghĩa thầy trò, có gì khác không học đâu?” Đào Bích Chi không thuận theo nói: “Từ trước Khương cô cô nói không thu đồ đệ, nhưng trước mắt bà ấy thế nhưng nhận đệ tử từ bên ngoài vào cung, này không phải đánh mặt con sao? Về sau con ở trong cung còn như thế nào gặp người?”

Đào thái phi liền dỗ nàng: “Việc này ta cũng nghe nói, nhưng Khương cô cô là Hoàng Thượng ngự dụng, làm sao ta có thể can thiệp được? Lần trước ta đi nói, bà ấy không đồng ý, có thể thấy được là không muốn cho ta mặt mũi. Nếu lại đi, vẫn như cũ bị cự tuyệt, thể diện cô tổ mẫu để nơi nào.”

“Vậy làm sao bây giờ!” Đào Bích Chi phát giận: “Chẳng lẽ ngài cứ trơ mắt nhìn con bị người khi dễ sao? Con đi theo Khương cô cô học nhiều năm như vậy, hiện giờ bị một người ngoài dẫm dưới chân, con không ở nổi trong cung này nữa.”

Đào thái phi cũng tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy con cứ về nhà đi, ta biết con không kiên nhẫn ở trong cung, ngày ngày đối mặt với lão bà như ta.”

“Cô tổ mẫu!” Đào Bích Chi tức giận vành mắt đều đỏ.

Đào thái phi thấy nàng lau nước mắt, lại mềm lòng.

Đứa nhỏ này bảy tám tuổi liền tiến cung ở với bà, không có bạn chơi cùng tuổi, cũng không thể đi học, năm trước vốn là muốn xuất cung đến Phương Hoa nữ học, nhưng bà bị bệnh, đứa nhỏ này hiếu thuận, lưu lại chiếu cố bà nên chậm trễ.

Nàng càng ngày càng lớn, muốn thanh danh tốt, ra cung mới có thể định thân nhà cao cửa rộng, làm sao người làm cô tổ mẫu như bà có thể không rõ?

Đào thái phi kéo Đào Bích Chi nói: “Con là đứa bé thông minh, hẳn là biết nếu Khương cô cô cự tuyệt, nghĩa là tuyệt đối sẽ không đồng ý. Thay vì nịnh nọt Khương cô cô, không bằng nhiều đi lại trước mặt hoàng thượng, con cắm hoa không phải đều cung lên ngự án sao? Nếu Hoàng Thượng thích, khen con một tiếng tốt, chẳng phải là càng tốt hơn bái Khương cô cô làm thầy?”

Đào Bích Chi rúc vào trong lòng Đào thái phi, dần dần có so đo.

Kỷ Thanh Y phát hiện Đào Bích Chi trở nên cần mẫn, vốn dĩ hoa Khương cô cô cắm là Kỷ Thanh Y cầm đến ngự án, Đào Bích Chi lại đi cùng nàng, có đôi khi sẽ đưa hoa chính mình cắm cùng đi.

Khương cô cô thấy nàng cần cù, khen nàng vài câu, Đào Bích Chi đắc ý dào dạt: “Kỷ tiểu thư, sao không thấy tiểu thư cắm hoa, học với Khương cô cô lâu như vậy, tiểu thư cũng nên có tiến bộ mới phải.”

Kỷ Thanh Y giống như không nghe hiểu nàng đang khoe ra, nghiêm túc gật đầu nói: “Đào tiểu thư nói đúng lắm, một khi đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ cắm hoa, đến lúc đó cùng nhau đưa đến ngự án.”

“Được, ngày mai ta có thể xem tác phẩm của Kỷ tiểu thư rồi.” trên mặt Đào Bích Chi hiện lên vẻ xem kịch vui.

Nàng đi theo Khương cô cô học lâu như vậy, Kỷ Thanh Y chẳng qua là nhảy ngang giữa chừng, có thể làm ra tác phẩm gì tốt.

Vừa lúc ngày mai làm Khương cô cô nhìn xem, làm bà ấy biết chính mình bỏ minh châu lấy mắt cá là đáng tiếc cỡ nào.

Ngày hôm sau Đào Bích Chi dậy thật sớm, nàng dùng bình hoa thấp miệng rộng cắm hoa sen, nhìn qua thoải mái thanh tân hợp lòng người, thanh nhã điềm đạm.

Sau đó mang theo hoa đi gặp Khương cô cô, đồng thời cũng muốn ra oai phủ đầu Kỷ Thanh Y. Tốt nhất Kỷ Thanh Y tự biết xấu hổ, chủ động rời khỏi hoàng cung.

Khương cô cô và Kỷ Thanh Y đều tới rồi, đang vây quanh xem một bình hoa.

Hoa kia thế nhưng không dùng đồ đựng ngày thường cắm hoa hay dùng, hoa khí thế nhưng là cây trúc xanh mượt đan thành, giữa làn trúc cắm một gốc lan trắng, làn trúc xanh lá xanh, lan trắng ngẩng đầu đứng, ý thái thiên nhiên.

Không những có thể làm ống đựng bút, còn có thể treo trên tường hoặc trực tiếp bày biện trong tủ hồ sơ, phi thường mới lạ.

Sáng kiến tốt như vậy, thật rất tuyệt!

Trong lòng Đào Bích Chi tán thưởng, Khương cô cô không hổ là Khương cô cô, cắm hoa chính là không giống bình thường.

Khương cô cô thấy Đào Bích Chi tới, nhìn nhìn hoa trong tay nàng cắm: “Quả nhiên tiến bộ, làm không tệ, các con đưa hoa hôm nay cắm qua đi.”

Đào Bích Chi cầm hoa chính mình cắm, Kỷ Thanh Y cầm hoa Khương cô cô làm, hai người cùng đi Càn Thanh cung Dưỡng Tâm Điện, sau khi hoàng đế hạ triều thường xuyên ở Dưỡng Tâm Điện xử lý chính vụ.

Đào Bích Chi bước chân nhẹ nhàng, muốn nhanh chóng mang hoa mình cắm đến Dưỡng Tâm Điện, chờ khi trở lại, phải hỏi vì sao Kỷ Thanh Y không cắm hoa, có phải biết khó mà lui không.

Ở cửa Dưỡng Tâm Điện, hai người bị ngăn cản, thì ra hôm nay hoàng đế hạ triều tương đối sớm, đã trở lại, đang nói chuyện với Ninh Vương thế tử.

Trong lòng Đào Bích Chi nhảy dựng, trên mặt lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử, trách không được cô tổ mẫu dặn nàng đi Càn Thanh cung nhiều chút, quả nhiên không sai.

Xem ra hôm nay không chỉ có thể ở lộ mặt trước hoàng đế, càng quan trọng là có thể nhìn thấy Ninh Vương thế tử, trước kia nàng gặp qua Ninh Vương thế tử vài lần, đều là xa xa, hôm nay rốt cuộc có thể tiếp xúc gần gũi.

Nàng liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, thấy Kỷ Thanh Y cúi đầu cầm làn trúc không biết suy nghĩ gì, cười lạnh một tiếng.

Loại người này cũng xứng bái Khương cô cô làm thầy!

Thái giám đi thông bẩm, sau đó cho các nàng vào, hai người vào cửa, trước tiên dập đầu thỉnh an hoàng đế, sau đó mới đứng lên bày biện hoa.

Hoàng đế và Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm đang chơi cờ, hai người vẫn luôn không ngẩng đầu.

“Di, mùi hoa thật thanh nhã.” Từ Lệnh Sâm đột nhiên mở miệng, giống như lơ đãng liếc mắt.

Đào Bích Chi cảm giác tầm mắt Ninh Vương thế tử dừng trên người nàng, tim đập nhanh hơn rất nhiều, đánh bạo nhìn Từ Lệnh Sâm, thấy hắn tư thế oai hùng bừng bừng, mặt mày như vẽ, trên mặt nhanh chóng đỏ ửng.

“Là hoa lan.” Hoàng đế buông quân cờ trong tay, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Kỷ Thanh Y và Đào Bích Chi an trí hoa đều vô cùng thanh nhã, gật gật đầu: “Trời nóng, bày biện cắm hoa đơn giản chút, người nhìn trong lòng cũng thoải mái hơn.”

Từ Lệnh Sâm liền nói: “Hoa sen này là Khương cô cô cắm sao? Sao phong cách có chút không quá giống trước kia.”

Đào Bích Chi càng thêm cảm thấy Từ Lệnh Sâm có tình ý với nàng, nếu không sao không chú ý người khác, chỉ chú ý tới nàng thôi.

Đào Bích Chi khó nén kích động: “Hồi điện hạ, hoa sen này là dân nữ làm.”

Từ Lệnh Sâm lại nhìn về phía Kỷ Thanh Y: “Hoa lan kia là Khương cô cô làm sao? Phong cách cũng không giống lắm.”

Kỷ Thanh Y nói: “Hồi điện hạ, hôm nay Khương cô cô không cắm hoa, bồn trúc lan tôn nhau là dân nữ làm.”

“Không có khả năng!” Đào Bích Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang trừng Kỷ Thanh Y: “Kỷ Thanh Y, ngươi thật to gan, dám khi quân!”

Nàng bất mãn, khinh thường Kỷ Thanh Y, tại một khắc này bị nàng gào ra hết.

Kỷ Thanh Y kinh hãi, trợn to mắt nhìn Đào Bích Chi.

Đến tột cùng nàng phát điên gì! Cho dù nổi điên cũng không thể giống như chó điên loạn cắn người a.

Bởi vì quá mức khinh thường, lúc Đào Bích Chi nói chuyện giọng không tự chủ được cất cao vài lần, đừng nói là Kỷ Thanh Y, Từ Lệnh Sâm, đó là hoàng đế cũng quay đầu nhìn nàng.

“To gan!” nội thị bên người Hoàng đế lập tức lạnh giọng quát lớn: “Trước mặt Thánh Thượng, thế nhưng dám rít gào!”

Trong lòng Đào Bích Chi trầm xuống, lập tức quỳ xuống mặt đất, miệng vẫn biện giải: “Hoàng Thượng, cũng không phải là dân nữ vô lễ, mà là Kỷ tiểu thư trợn mắt nói dối, thật là làm người khinh thường. Dân nữ không muốn Thánh Thượng bị người che dấu, nhất thời tình thế cấp bách nói chuyện lớn chút, hy vọng Thánh Thượng nắm rõ.”

Sắc mặt Hoàng đế không biến, đôi mắt lại lạnh lùng quét trên mặt Kỷ Thanh Y: “Kỷ thị, Đào thị nói là thật chăng?”
« Chương TrướcChương Tiếp »