Chương 79: Trở về

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Chờ tới thôn trang, thái phu nhân lại cảm thấy có chút mệt mỏi, liền cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi, Lê Nguyệt Trừng lại không muốn, chỉ nói lưu lại niệm kinh cho thái phu nhân, hầu hạ thái phu nhân ngủ.

Gần đây những việc nàng làm rất được thái phu nhân thích.

Trần Bảo Linh lại cảm thấy Lê Nguyệt Trừng chỉ lo chính mình xum xoe, giống như người khác đều không hiếu thuận với thái phu nhân vậy, tự nhiên bất mãn. Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ bĩu môi, lôi kéo Kỷ Thanh Y đi rồi.

Trong lòng Lê Nguyệt Trừng cười lạnh, hầu hạ thái phu nhân nằm xuống, giọng nói mềm nhẹ đọc kinh văn.

Nghe hơi thở thái phu nhân lâu dài tiến vào giấc ngủ, Lê Nguyệt Trừng mới buông kinh thư, tay chân nhẹ nhàng đi ra.

Nàng trở lại phòng chính mình, nằm trên giường ngủ một lát.

Cũng không biết qua bao lâu, nghe được ngoài cửa sổ có hai tiểu nha hoàn đang nói chuyện: “…… Bên ngoài tới một phu nhân và một tiểu thư, nghe nói là thân thích của Nam Khang quận chúa.”

“Ta cũng thấy, cả người lăng la tơ lụa, trang điểm còn phú quý hơn nhị nãi nãi. Vừa rồi Tiểu Hỉ đi truyền lời, được thưởng hai lượng bạc đó, ra tay cũng thật rộng rãi, không biết Tiểu Hỉ có tìm được đại tiểu thư và biểu tiểu thư không.”

“Hai vị tiểu thư cũng quá ham chơi, khách nhân tới đều tìm không thấy bóng người, sao thái phu nhân lại không cho nhị nãi nãi quản gia chứ, ta xem nhị nãi nãi cũng thực khí phái.”

“Cũng là phu nhân này tới đường đột, trước khi tới cũng không truyền lời một tiếng……”

Lê Nguyệt Trừng nghe hai tiểu nha hoàn nói nói cười cười đi rồi, tức khắc không còn buồn ngủ, mang theo nha hoàn Bạch Âu đi tiền viện.

Quả nhiên thấy trong tiền viện ngồi một phu nhân khoảng chưa đến bốn mươi tuổi, mặc áo màu trầm hương thêu chỉ vàng, búi tóc trăng rằm, mang vòng vàng trâm ngọc, toàn thân khí phái.

Người nọ thấy Lê Nguyệt Trừng chải tóc phụ nhân, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền đứng lên.

Bà nghe người ta nói thái phu nhân mang theo đại tiểu thư, biểu tiểu thư và biểu thiếu gia tới biệt viện, tức phụ tuổi trẻ này là ai?

Đang do dự có nên tiến lên hành lễ hay không, Lê Nguyệt Trừng đã tiến lên trước, doanh doanh bái hạ, phụ nhân kia lại lần nữa sửng sốt, nhanh chóng tránh đi.

Lúc này đến phiên Lê Nguyệt Trừng sững sờ.

Nàng còn không phản ứng lại, liền nghe được phía sau “Phụt” một tiếng cười, Trần Bảo Linh buồn cười nói: “Nhị tẩu, đây là nhũ mẫu của nhị ca, đang yên lành tẩu hành lễ với bà ấy làm gì?”

Lê Nguyệt Trừng như bị sét đánh, khuôn mặt trở nên trắng xanh.

Không phải là thân thích của Nam Khang quận chúa sao? Sao lại là nhũ mẫu của Cẩm biểu ca.

Mặt nhũ mẫu đỏ bừng, nhanh chóng tiến lên hành lễ với Lê Nguyệt Trừng: “Thì ra là nhị nãi nãi, gặp qua nhị nãi nãi.”

Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh một trái một phải đỡ thái phu nhân chậm rãi đi vào, thái phu nhân liếc mắt nhìn nàng, rất không cao hứng.

Lê Nguyệt Trừng tay chân lạnh lẽo, biết chính mình bị người chơi!

Ngoại trừ Kỷ Thanh Y, nàng lại không thể tưởng được có người khác.

Lê Nguyệt Trừng đứng trong phòng, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Thái phu nhân nhàn nhạt nói: “Lê thị, ngươi vội vã nửa ngày, mau trở về đi.”

Trước kia cho dù Thái phu nhân không cao hứng, cũng sẽ gọi nàng Nguyệt Trừng, giống hôm nay gọi nàng Lê thị, vẫn là lần đầu.

Lê Nguyệt Trừng chịu đựng xấu hổ và giận dữ, nhéo khăn lui xuống, trước khi đi liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, trong mắt đều là ác độc.

Trần Bảo Linh chớp chớp mắt với Kỷ Thanh Y, thực sự là muội, nàng cực cực khổ khổ nhiều ngày như vậy, muội vừa ra tay đã khiến cho tổ mẫu chán ghét nàng.

Kỷ Thanh Y khẽ cười, không dám, không dám.

Nếu thay đổi người khác, cười cười liền bỏ qua, ai kêu thái phu nhân là người đa tâm lại xem mặt mũi Hầu phủ cao hơn tất cả, Lê Nguyệt Trừng làm chuyện mất thể diện, làm người chế giễu, thái phu nhân tự nhiên bực nàng.

Công lao hầu bệnh nhiều ngày trước giường, chỉ cần một sai lầm nho nhỏ này liền bị xóa bỏ.

Vương ma ma là nhũ mẫu của Trần Văn Cẩm, sau khi Trần Văn Cẩm lớn được Bình Dương Hầu phủ ân điển, đưa đến thôn trang dưỡng lão hưởng phúc.

Nghe được thái phu nhân tới, tự nhiên muốn lại đây thỉnh an thái phu nhân.

Kỷ Thanh Y cười nói: “Vương ma ma thật là khí phái, đừng nói nhị biểu tẩu, cho dù là ta thấy, cũng sẽ nghĩ lầm là phu nhân nhà ai.”

Thái phu nhân nghe xong, sắc mặt không nhịn được trầm xuống.

Mặc vàng đeo bạc, ai thấy cũng không nghĩ là nô tài, quả thực còn ‘chủ tử’ hơn cả chủ tử.

Nhưng Vương ma ma lại không chú ý sắc mặt thái phu nhân, chỉ cười nói: “Đây đều là ân điển thái phu nhân cho, toàn bộ thôn trang ai không biết thái phu nhân thiện tâm, nếu không phải lúc trước nô tỳ chăm sóc nhị gia một thời gian, hiện giờ còn không biết ở nơi nào uống gió Tây Bắc. Hiện giờ ăn mặc không lo, nô tỳ cảm kích thái phu nhân từ đáy lòng.”

Thái phu nhân nghe nàng nhắc tới Trần Văn Cẩm, cảm thấy nàng đây là khoe thành tích, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại rất hòa ái: “Ngươi chăm sóc nhị gia một thời gian, này đó đều là đáng.”

Vương ma ma nghe xong trên mặt vui sướиɠ càng tăng: “Nhị gia tiền đồ, trước trúng cử, lại cưới nhị nãi nãi, nô tỳ thật cao hứng vì nhị gia. Lúc trước người còn nhỏ như vậy, chỉ chớp mắt liền thành gia lập nghiệp.”

“Vương ma ma uống trà.” Kỷ Thanh Y thừa cơ đưa một ly trà.

Vương ma ma biết Kỷ Thanh Y chẳng qua là biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, liền ngồi nhận lấy.

Thái phu nhân nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Kỷ Thanh Y hơi hơi mỉm cười, không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy, phu thê Vương Lục còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Vương ma ma tất nhiên là ở thôn trang tác oai tác phúc quen rồi, cho nên quên mất bổn phận làm nô tài, thái phu nhân chán ghét nhất chính là loại người này.

Đợi lát nữa chuyện nháo lên, thái phu nhân tất nhiên sẽ không đứng về phe phu thê Vương Lục.

Vừa vặn Đỗ ma ma tới bẩm báo cơm chiều chuẩn bị xong, Kỷ Thanh Y thừa cơ hỏi: “Vương ma ma, bà dùng cơm chiều xong mới đến đây sao?”

Tuy phu thê Vương thị là nô tài, nhưng ở thôn trang có thể nói là hô mưa gọi gió, kiêu ngạo ương ngạnh. Vương thị không ngốc, biết tất cả đều là ỷ vào thế lực Hầu phủ.

Nghe ý biểu tiểu thư là muốn lưu bà ăn cơm, nếu bà ở lại ăn cơm, đi ra ngoài gặp những tá điền đó, bọn họ chỉ biết càng sợ bà.

“Nghe nói thái phu nhân tới, lập tức liền đến đây thỉnh an, còn chưa kịp dùng cơm.”

“Được rồi.” Thái phu nhân xua xua tay, lạnh nhạt nói: “Nếu chưa dùng cơm, bà nhanh trở về đi, lúc này cũng không còn sớm.”

Vương ma ma vốn nghĩ thái phu nhân muốn lưu bà, tưởng đứng lên nói lời cảm tạ, người đều đứng lên, tươi cười cũng cương trên mặt: “…… Dạ, nô tỳ cáo lui, ngày mai lại đến thỉnh an thái phu nhân.”

Đến cùng là nhũ mẫu của Trần Văn Cẩm, cho dù thái phu nhân bất mãn cũng sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà nhăn mặt, chẳng qua trong lòng rốt cuộc sinh khúc mắc.

“Ra tới cũng không yên phận.” trên mặt Thái phu nhân ẩn ẩn có vẻ không kiên nhẫn: “Dọn cơm đi.”

Bên này cơm còn không dọn xong, liền có bà tử nóng nảy chạy vào: “Thái phu nhân, Vương ma ma và các tá điền cãi nhau.”

“Sao lại là bà ta?” Thái phu nhân không vui nói: “Đỗ ma ma, bà đi xem, đến tột cùng là chuyện như thế nào.”

“Dạ.” Đỗ ma ma thưa vâng đi, chỉ chốc lát liền vội vàng trở lại, bà đi đến bên người thái phu nhân, vẻ mặt ngưng trọng: “Thái phu nhân, các tá điền quỳ gối trước cửa, muốn cầu ngài miễn tiền thuê ruộng năm trước, hoặc là có thể kéo một năm, chờ năm nay tá điền thu lương thực lại giao nộp bù.”

Sắc mặt Thái phu nhân lập tức âm trầm.

Năm trước cuối năm bà đã đồng ý miễn tiền thuê ruộng, Vương Lục thật to gan, dám bằng mặt không bằng lòng, tư nuốt địa tô.

Vương ma ma chạy vào, thình thịch quỳ gối trước mặt thái phu nhân, lớn tiếng gào: “Thái phu nhân đừng tin bọn điêu dân đó, bọn họ là vu hãm vu cáo, chúng ta cũng không đòi tiền thuê ruộng, bọn họ là cố ý hãm hại……”

Thái phu nhân thấy trên đầu bà ta còn mang cây trâm vàng ròng, rốt cuộc nhịn không được lửa giận trong lòng, cầm chung trà bên cạnh, giận không thể át ném tới trên mặt Vương thị: “Đỗ ma ma, còn không kéo điêu nô lừa trên gạt dưới này xuống phạt trượng!”

Lập tức nhảy ra mấy bà tử có lực biết võ, bắt lấy Vương ma ma kéo xuống, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng “bốp” bản tử đánh vào thịt người, lại không nghe được người kêu to, tám phần là bị chặn miệng.

Thái phu nhân cơn giận còn sót lại chưa tiêu: “Đi, trói Vương Lục tới.”

Đỗ ma ma còn chưa ra cửa, lại có bà tử sợ hãi chạy vào: “Thái phu nhân, thái phu nhân, không tốt, ngự sử tới, ngự sử tuần thành tới!”

“Bà nói cái gì!” Thái phu nhân ‘đằng’ đứng lên, lạnh giọng chất vấn: “Sao ngự sử tuần thành lại đến, bà thấy rõ ràng?”

Kỷ Thanh Y cả kinh, sao lại thế này, sao lại có ngự sử tới? Đời trước Vương Lục đích xác đánh chết ngự sử, nhưng thời gian không khớp a.

“Thấy rõ ràng, người nọ nói hắn chính là ngự sử……”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Thái phu nhân, bọn họ không nhìn lầm, thật là bổn ngự sử tới!”

Theo giọng nói vang lên, một nam tử trung niên văn nhân bước vào, nam tử khoảng bốn mươi tuổi, đầu đội khăn vuông, mặc áo bông màu lam đen, mặt dài hơi gầy, râu hình chữ bát, ánh mắt sắc bén.

Chẳng qua khăn bị lệch, áo bông bị rách, trên mặt xanh một tảng lớn, nhìn vô cùng buồn cười.

Thái phu nhân đại kinh thất sắc, hoàn toàn không nghĩ tới thế nhưng thật là ngự sử, những bà tử phía sau không biết, tiếng “bốp” trượng đánh phá lệ vang dội.

“Hầu ngự sử.” giọng Thái phu nhân có vẻ có chút chột dạ: “Không biết Hầu ngự sử đến Trần gia điền trang là vì chuyện gì?”

“Làm sao ta dám đến điền trang của Bình Dương Hầu phủ chứ? Ta là đến điền trang nhà ta được Thánh Thượng ban cho, không ngờ bị người đánh một trận!” Trên mặt còn đau, lúc Hầu ngự sử nói chuyện nhịn không được che một chút, hắn nói: “Một trang đầu nho nhỏ của Bình Dương Hầu phủ cũng dám lớn mật như thế, không duyên cớ liền ẩu đả mệnh quan triều đình, thái phu nhân, thế lực Hầu phủ thật lớn a, túng nô hành hung, phải bị tội gì!”

Ẩu đả mệnh quan triều đình, túng nô hành hung!

Sắc mặt Thái phu nhân thay đổi lại thay đổi, Kỷ Thanh Y cũng kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Tại sao lại như vậy!

Thời gian rõ ràng không khớp a.

Nàng cố ý làm thái phu nhân đi đến điền trang, chính là tránh cho tai họa, sao vẫn tránh không khỏi?

Kiếp trước là ẩu đả mệnh quan triều đình đến chết, đời này tuy không phải mạng người, nhưng vẫn là ẩu đả ngự sử.

Có phải ngự sử vẫn sẽ buộc tội cữu cữu không, có phải cữu cữu vẫn sẽ bị hạ ngục không?

Vậy không phải Bình Dương Hầu phủ vẫn dẫm vào vết xe đổ đời trước sao?

Trong lòng Kỷ Thanh Y lạnh căm căm, càng nghĩ càng kinh hãi.

Thái phu nhân trấn định hơn Kỷ Thanh Y một ít, vững vàng nói: “Hầu ngự sử, có phải nghĩ sai rồi không, điêu nô ẩu đả ngài ở đâu?”

Hầu ngự sử hừ lạnh một tiếng, mắt giận trợn lên: “Chẳng lẽ bổn ngự sử trợn mắt nói dối hay sao? Thái phu nhân, ta đã mang điêu nô lại đây!”

Cửa liền tới một người, hắn mặc kính trang màu đen, bên hông cột một hà bao màu xanh lá thêu con dơi, ngũ quan tinh xảo, long chương phượng tư, giơ tay nhấc chân mang theo khí độ bất phàm, không thể khinh thường.

Hắn từng bước một đi tới, phong độ nhẹ nhàng như gió mát trăng thanh.

Kỷ Thanh Y chớp chớp mắt, cho rằng chính mình hoa mắt.