Kỷ Thanh Y ngẩng đầu quá đột ngột, ánh mắt chính trực giống như có thể đâm vào lòng người.
Cố nương tử lại càng thêm bất mãn với nàng.
Bà biết Kỷ Thanh Y giả vờ cung kính, bà cũng biết nàng là loại người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cố nương tử lạnh nhạt nói: “Ngày mai ta muốn đi chợ hoa chọn một ít hoa cho nên không thể dạy các vị tiểu thư, từ giờ Kỷ biểu tiểu thư có thể quay lại lớp học.”
Nói xong, bà xoay người rời đi.
“Tiên sinh.” Kỷ Thanh Y đột nhiên cất cao giọng nói: “Ta cắm hoa dựa vào linh cảm, ý tưởng của ta dựa vào một câu thơ của Đỗ Phủ, (ý là: cành lá đua nhau đâm chồi nảy lộc Hoa cỏ thi nhau khoe sắc), tiên sinh có hài lòng với câu trả lời của ta không?”
Cố nương tử cứng người, không thèm để ý cứ thế đi ra ngoài.
Ánh mắt Thái phu nhân phức tạp nhìn Kỷ Thanh Y, hồi lâu mới nói: “Mặc dù đã qua bài kiểm tra, nhưng Cố nương tử là người cao ngạo tự đắc, ghét nhất là bị người lừa gạt, về sau lên lớp, nhất định phải khiêm tốn, chớ có chọc giận bà ấy.”
“Thái phu nhân, đây thật sự là do tiểu thư nhà nô tỳ làm......” Thái Tâm vội vàng giải thích thay Kỷ Thanh Y.
“Tốt lắm, ta biết rồi.” Thái phu nhân không cho là đúng khoát khoát tay, vịn Đỗ ma ma rời đi.
Lúc Trần Bảo Linh đi qua Kỷ Thanh Y cũng hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc nàng.
Nàng(Trần Bảo Linh) cảm thấy tại sao Kỷ Thanh Y có thể như vậy ngu ngốc thế, cho dù muốn ăn gian cũng không nên trắng trợn vậy chứ. Chẳng lẽ mình đối với nàng không đủ tốt? Tại sao nàng ta nhờ Nguyệt Trừng giúp đỡ mà không nhờ mình? Thật là uổng phí tâm tư nàng mấy ngày nay vẫn đối tốt với nàng ta.
Trái lại Lê Nguyệt Trừng lại đứng lại, cười nói: “Ta không thắng mà thắng, ngươi không thua mà lại thua. Kỷ Thanh Y, ngươi muốn thắng ta, kiếp sau đi.”
Thái Tâm trợn mắt nhìn Lê Nguyệt Trừng: “Vô sỉ!”
Lê Nguyệt Trừng không hề tức giận, nở nụ cười rời đi. Cố nương tử trước khi đi còn ra hiệu có lời muốn nói với nàng ta, nàng ta phải đi qua đó thôi.
“Tiểu thư, họ thật quá mức, hoa này là người tự mình cắm, ngay cả Thái phu nhân cũng không tin.” Ánh mắt Thái Tâm đỏ lên: “Tại sao có thể bát nạt người khác như vậy!”
“Không sao.” Kỷ Thanh Y vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng an ủi: “Họ cũng không phải là cố ý vu oan cho ta, đây đều là hiểu lầm. Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người, sau này họ sẽ tự biết đã trách nhầm ta.”
Nàng càng không thèm để ý, Thái Tâm lại càng cảm thấy uất ức, thậm chí không nhịn được mà khóc lên.
Kỷ Thanh Y nói hết lời mới dỗ được nàng.
Mục tiêu cuối cùng của nàng là tiếp tục theo Cố nương tử học cắm hoa, đợi đến tháng mười năm nay tham gia cuộc thi vào học viện nữ sinh Phương Hoa, trở thành một thành viên trong đó, đợi nàng tìm được một chỗ đứng vững chắc trong Phương Hoa, cũng chính là lúc nàng rời khỏi phủ Bình Dương Hầu.
Có thể đạt mục tiêu là được, những thứ khác cũng không cần quá để ý. Về phần Thái phu nhân bên kia càng không phải lo lắng, chờ nàng vào học viện, làm mấy tác phẩm xuất sắc nổi danh bên ngoài, Thái phu nhân sẽ tự hiểu.
Còn câu nói vừa rồi của Lê Nguyệt Trừng quả thực là một sai lầm, kiếp trước nàng thua trong tay Lê Nguyệt Trừng, đời này nàng tuyệt đối sẽ không thua cuộc.
“Con thật hồ đồ!”
Trong giọng nói Cố nương tử khó có thể che giấu nổi thất vọng: “Con cũng thật mềm lòng, đối xử tốt với người khác là một ưu điểm của con. Nhưng con cũng phải biết ranh giới cuối cùng khi giúp đỡ người khác, cho dù có muốn giúp cũng phải xem đối phương là ai! Kỷ biểu tiểu thư không đáng để con giúp đỡ. Nếu nàng ta có thể hiểu chuyện bằng một nửa con thì ta cũng sẽ không cự tuyệt nàng ta.”
“Nàng ta cho dù có nâng lên cũng không nổi, là gỗ mục không thể đẽo, cho nên ta mới không quan tâm. Con giúp nàng ta coi như là dung túng cho tính tình không tốt của nàng ta, nàng ta sẽ không thể biết khuyết điểm của mình ở đâu, làm sai chuyện sẽ không nhận được hình phạt thích đáng, vĩnh viễn cũng sẽ không trưởng thành nổi. Chẳng lẽ con có thể đi theo sau nàng ta cả đời, lúc nào cũng theo nàng ta dọn dẹp cục diện rối rắm sao? Nguyệt Trừng con khiến ta quá thất vọng!”
Nửa câu sau, Cố nương tử không hề gọi Trừng cô nương mà gọi thẳng nhũ danh của nàng ta.
“Sư phụ.” Lê Nguyệt Trừng cúi đầu, giọng nói đầy áy náy: “Thật ra thì Thanh Y cũng không phải xấu, tính tình muội ấy chỉ là quá dễ xúc động. Con biết giúp muội ấy không nguyên tắc là không tốt cho muội ấy, nhưng muội ấy cầu xin con, con thật sự không đành lòng cự tuyệt. Dù sao...... Dù sao muội ấy cũng giống con, đều mang phận ăn nhờ ở đậu.”
Cố nương tử thấy nàng ta như thế, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều: “Cùng là ăn nhờ ở đậu, cùng theo ta học cắm hoa, ta sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia? Còn không phải là bởi vì con khéo léo hiểu chuyện, mà nàng ta lại kích động tùy hứng. Ta cũng không phải kẻ không hiểu đạo lý, con giúp nàng ta, ta sao có thể ngăn cản, ta là giận con đem những cái tốt nhất cho nàng ta.”
“Con nói muốn giúp nàng ta, sao lại không suy nghĩ một chút, đây là cơ hội đặc biệt ta cố ý giúp con thể hiện trước mặt Thái phu nhân. Chẳng lẽ con không biết là nên đưa hoa mai cho nàng ta giữ lại hoa sơn tra cho mình?”
Lê Nguyệt Trừng nhỏ giọng lắp bắp nói: “Muội ấy nói thích hoa sơn tra hơn, con liền tặng cho muội ấy, lúc ấy con cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu con biết nỗi khổ tâm của sư phụ, nói gì cũng sẽ không nhường hoa sơn tra lại cho muội ấy.”
“Con đấy!” Cố nương tử bực tức nói: “Con chính là quá tốt bụng cho nên mới bị Kỷ Thanh Y bắt nạt. Con là tỷ muội tốt với nàng ta, nàng ta lại lấy con làm đá kê chân.”
Người như vậy chính là tùy hứng, phẩm hạnh bại hoại, bụng dạ khó lường.
Đáng hận là nàng ta có Thái phu nhân làm chỗ dựa, bà không thể không nhận cái tai họa ngầm này làm đồ đệ, thanh danh một đời của bà, chỉ sợ sẽ mất ở trong tay nàng ta.
Lê Nguyệt Trừng vừa ngượng ngùng vừa lúng túng: “Sư phụ, con biết sai rồi. Về sau con sẽ không hồ đồ như thế nữa, người phạt con đi, đừng vì con mà tức giận hại thân thể.”
Lê Nguyệt Trừng nói thế khiến Cố nương tử mềm lòng, căn bản bà cũng không có ý định trách phạt nàng, dạy dỗ nàng cũng hoàn toàn là vì yêu thương nàng, sao có thể lỡ phạt nàng ta đây.
“Nếu con thực sự muốn ta không tức giận thì về sau đừng làm như thế nữa.” Cố nương tử nói: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, lần này ta không tức giận, con không cần quá buồn. Mau trở về đi, sớm mai qua theo ta đi chợ hoa, ta dạy con cách chọn hoa.”
“Dạ, cảm ơn sư phụ dạy bảo.”
Lê Nguyệt Trừng nhẹ bước rời khỏi phòng của Cố nương tử, thấy trong góc viện để một chậu phong lan, liền hỏi nha hoàn bên người Cố nương tử: “Chậu lan này sao lại để đây?”
Nha hoàn cười khổ, nói: “Là biểu tiểu thư đưa tới, nương tử không thích, nô tỳ lại không biết để đâu. Trực tiếp ném ra ngoài bị người ta thấy được cũng không tiện.”
Lê Nguyệt Trừng nhìn chằm chằm chậu lan một hồi nói: “Chậu hoa xinh đẹp như thế mất thật đáng tiếc, sao ngươi không để vào phòng mình, dù sao sư phụ cũng không cần.”
Ánh mắt nha hoàn sáng lên: “Nô tỳ còn đang lo không có cách nào, Trừng cô nương coi như giúp nô tỳ một chuyện lớn rồi.”
“Đây nào có coi là chuyện gì lớn.” Lê Nguyệt Trừng cười đến hòa ái: “Ta thật không dám nhận.”
Trên đường trở về, Lê Nguyệt Trừng đi rất chậm.
Mặc dù hôm nay nàng toàn thắng Kỷ Thanh Y, người khác có thể không hiểu, nhưng nàng lại rất rõ ràng, Kỷ Thanh Y cắm bình sơn tra kia thật sự rất cao tay.
Mặc kệ Kỷ Thanh Y là do đánh bậy đánh bạ mà làm được hay là có cao nhân chỉ điểm cũng tốt, tóm lại chuyện này vẫn khiến nàng ta thấy nguy hiểm.
Kỷ Thanh Y đã không còn là Kỷ Thanh Y trước kia, tính tình thay đổi rất nhiều, làm sao có thể biết được nàng ta đến lớp có học thêm được cái gì hay không?
Nàng tuyệt không cho phép tồn tại một cái uy hϊếp lớn bên cạnh mình.
Ánh mắt nàng ta dần trở nên độc ác, nếu Kỷ Thanh Y dựa vào mấy bồn hoa lan này mà có thể trở mình, vậy thì nàng cũng sẽ dùng hoa lan để khiến cho nàng ta trở lại như trước kia, để cho nàng ta phải đến biệt viện, vĩnh viễn không thể trở về.
Trở lại trong viện, Lê Nguyệt Trừng nhanh chóng viết một phong thư, nói với Họa Mi: “Đem lá thư này cho Phúc Quý ở cổng trong, để cho hắn đưa thư cho ca ca ta. Ngươi đưa thư xong lập tức trở lại không cần chờ hồi âm.”
Ngày hôm sau, khí trời trong trẻo nắng ráo, Kỷ Thanh Y ướm thời gian, trước khi Kỷ Thanh Thái kết thúc bài giảng liền đến ngoại viện.
Tiên sinh đang giảng《 Luận Ngữ 》cho Kỷ Thanh Thái, đang nói đến”Quân tử trở thành người tốt, không thành người xấu. Tiểu nhân ngược lại.” Kỷ Thanh Thái ngồi đó lặp lại những lời tiên sinh vừa nói. Tiên sinh rất hài lòng, cười gật đầu: “Ngày mai nghỉ cuối tuần, viết một trang chữ, hôm sau ta muốn kiểm tra.”
“Tạ ơn tiên sinh hôm nay đã giảng giải.” Kỷ Thanh Thái đi đứng bất tiện, trả lời câu hỏi có thể ngồi, nhưng kết thúc bài học thì không dám ngồi, hắn chống gậy đứng lên: “Tiên sinh về ạ.”
Tiên sinh đi tới cửa gật đầu với Kỷ Thanh Y một cái, rồi rời đi.
Kỷ Thanh Y nhìn có chút hâm mộ, tiên sinh đối xử rất hòa nhã, rất tốt với Thanh Thái. Ít nhất là tốt hơn so với Cố nương tử đối xử với mình. Điều này cũng là do Thanh Thái khiến người ta yêu thích.
Nàng cười đi vào, cao giọng gọi Thanh Thái.
Thanh Thái mừng rỡ quay đầu lại: “Tỷ tỷ, chúng ta đi chơi thả diều sao?”
Đây là lời hứa mấy ngày trước Kỷ Thanh Y đã đồng ý với hắn, hắn vẫn nhớ đấy.
“Ừ.” Kỷ Thanh Y sờ sờ đầu hắn.
Thanh Thái cười đến thấy răng không thấy mắt: “Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có thể đi thả diều rồi.”
Bởi vì đi đứng bất tiện, người khác cảm thấy thấy là chuyện bình thường, nhưng Thanh Thái lại khác. Kỷ Thanh Y cảm thấy đau lòng, ý niệm muốn chữa khỏi chân cho hắn lại càng thêm kiên định.
Nàng thay hắn sắp xếp sách vở trên bàn, sau đó sai người đỡ hắn lên kiệu đi đến sau vườn hoa.
Kỷ Thanh Y cùng Thái Tâm chật vật cả ngày, cuối cùng thì diều cũng có thể bay lên.
Thanh Thái ngẩng cao đầu, hai mắt to cũng sắp híp thành một đường.
Kỷ Thanh Y đưa diều cho hắn thả, dạy cho hắn biết làm sao để diều bay cao hơn.
Thái Tâm đột nhiên nói: “Tiểu thư, người xem, người chạy tới kia có phải là Lưu Ly tỷ tỷ không?”
Kỷ Thanh Y quay đầu lại thấy quả nhiên là Lưu Ly, nàng để Thái Tâm coi Thanh Thái, tự mình chạy qua nghênh đón.
Lưu Ly là đại nha hoàn trong sân Thái phu nhân, bình thường sẽ không chạy ngược chạy xuôi, có thể khiến cho nàng ấy chạy lại đây tất phải có chuyện lớn.
Quả nhiên, sắc mặt Lưu Ly căng thẳng, âm thanh cứng ngắc nói: “Biểu tiểu thư, Cố nương tử nói sẽ không dạy người học cắm hoa. Bà ấy nói rất nhiều lời với Thái phu nhân, Thái phu nhân rất không vui, sai nô tỳ qua mời người sang nói chuyện.”
Lưu Ly nghĩ tới vẻ giận dữ của Thái phu nhân, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Thái phu nhân đã rất lâu không có tức giận như vậy.
Kỷ Thanh Y nghe xong không nói gì chỉ mím môi.
Không ngờ nàng mất nhiều công sức thế nhưng mọi chuyện vẫn không có chuyển biến gì.
“Được, cảm ơn Lưu Ly tỷ tỷ báo cho ta biết.”
Kỷ Thanh Y bình tĩnh cũng giúp Lưu Ly tỉnh táo hơn, nàng im lặng đi theo sau lưng Kỷ Thanh Y, hai người cùng nhau tới An Vinh viện.
Trần Bảo Linh đứng ở cửa, nháy mắt với Kỷ Thanh Y: “Này này, Kỷ Thanh Y, ngươi lại gây họa gì thế? Tổ mẫu rất tức giận đến mức không cho người khác đi vào.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y vốn đã phiền, thấy bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn của nàng ấy lại càng thêm phiền, lập tức nổi đóa: “Không liên quan tới ngươi, sang một bên chơi đi.”
“Hừ! Không nói ta cũng biết, ngươi đắc tội với Cố nương tử, bà ấy có chết cũng không muốn ngươi quay về lớn học.” Trần Bảo Linh bĩu môi, không cam long vạch trần: “Nếu như ngươi xin ta cắm hoa giùm, Cố nương tử sẽ không hoài nghi, đến lúc đó ngươi vừa có thể tiến vào lớn học, lại không đắc tội với Cố nương tử không phải tốt sao? Nhưng ngươi cố tình đi nhờ Nguyệt Trừng, uổng công ta đối tốt với ngươi như vậy! Ngươi lại lòng lang dạ sói, đáng đời Cố nương tử không thích ngươi, ta cũng không thích ngươi.”
Trần Bảo Linh khẽ nhếch cằm, giận dỗi như đứa trẻ.
Kỷ Thanh Y cảm thấy dáng vẻ này của nàng ấy, giống y đúc Thanh Thái khi còn bé, so với Lê Nguyệt Trừng thì Trần bảo Linh chính là thiên sứ rồi.
Nàng đột nhiên vươn tay ra vuốt tóc Trần Bảo Linh: “Tỷ thật không thích ta? Nhưng ta rất thích tỷ nha, cũng rất muốn chơi với tỷ, tỷ nhất định phải thích ta, nếu không ta sẽ rất đau lòng.”
Trần Bảo Linh Nhất đẩy đẩy bàn tay của nàng ra, đỏ mặt trừng mắt chỉ vào Kỷ Thanh Y: “Ngươi...... Ngươi...... Ngươi vờ rối tóc của ta rồi!”
Kỷ Thanh Y khẽ mỉm cười, sải bước tiến vào phòng khách của Thái phu nhân.
Coi như không thể cùng Cố nương tử học cắm hoa, nhưng ít nhất nàng cũng thêm được một người bạn, cảm giác này cũng không tồi.
< Từ đây hai tỷ thành bạn thân nên mình đổi xưng hô nhé!>