*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Ba ngày sau, trong huyện đột nhiên có thêm rất nhiều thương nhân bán lương thực.
Những thương nhân này sôi nổi vận rất nhiều lương thực vào cửa hàng nhà mình.
Tới đêm khuya, số lương thực này lại còn nguyên vận ra khỏi cửa hàng, cuồn cuộn không ngừng chuyển đến kho lương huyện nha.
La Quý nhìn xe lương tràn đầy tiến vào cửa lớn kho lương, lúc ra chỉ còn chiếc xe trống, nháy mắt hiểu rõ là chuyện như thế nào.
Là mượn lương!
Hắn trở lại trước mặt Từ Lệnh Sâm, một năm một mười báo lại chuyện chính mình chứng kiến cho Từ Lệnh Sâm nghe: “Điện hạ, lúc này kho lương đã chứa đầy lương thực, những tên quan đó sao dám lớn mật như thế? Những thương hộ đó lại làm sao dám cho mượn lương thực chứ?”
Thương nhân trọng lợi, chỉ cần có đủ lợi, đủ để hấp dẫn bọn họ bí quá hoá liều.
Những thương hộ lớn đó vừa được tin tức liền tới, có thể thấy ngày thường đi rất gần với huyện lệnh, lương thực trong kho lương nhiều như vậy, sau khi vận ra ngoài, muốn vận đến biên cương Tây Bắc, dọc theo đường đi phi thường đáng chú ý, chỉ có mượn tên tuổi thương hộ mới sẽ không bị người phát hiện.
Ích lợi của những thương hộ này là một thể với huyện lệnh, nói cách khác là cùng một thể với Thái Tử.
“Điện hạ, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
La Quý nhăn mày thực chặt.
Lại qua mấy ngày, khâm sai Triệu đại nhân sẽ tới tra lương, tuy bọn họ biết lương thực trong kho lương là mượn, nhưng chỉ dựa vào hai người hắn và điện hạ chỉ chứng, huyện lệnh tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Từ Lệnh Sâm lại không chút hoang mang, trên mặt mang theo tươi cười nắm chắc thắng lợi: “Chuyện còn lại liền giao cho Triệu đại nhân, chúng ta cũng có thể công thành lui thân.”
“Này……” La Quý nghẹn họng nhìn trân trối: “Chúng ta cứ vậy mà đi sao?”
“Đương nhiên không phải, phải đợi Triệu đại nhân tới chúng ta mới đi.”
La Quý cảm thấy chính mình càng thêm nhìn không thấu điện hạ.
Vài ngày sau, huyện lệnh và quan viên lớn nhỏ nghênh đón khâm sai Triệu Phù vào thành tra lương, trưa hôm đó Triệu Phù liền yêu cầu đi xem xét kho lương, quả nhiên kho lương tràn đầy, tồn lương phù hợp với sổ sách.
Buổi tối quan viên cũng làm tiệc đón gió cho khâm sai từ kinh thành tới như trước, cũng đưa lên phong phú lễ gặp mặt.
Triệu Phù cũng tỏ vẻ nếu không có việc gì, ngày hôm sau sẽ phải rời đi.
Một chúng quan viên nhìn nhau cười, cảm thấy tuy vị khâm sai này là Cẩm Y Vệ Trấn Phủ, nhưng cũng giống những người trước, rất dễ lừa gạt, thật sự không cần khẩn trương.
Ban đêm, Triệu Phù cải trang giả dạng, đi một khách điếm, gặp mặt Từ Lệnh Sâm.
Hai bên chạm trán, Triệu Phù thuyết minh tình huống, Từ Lệnh Sâm kể hết chính mình nhìn thấy nghe thấy cho Triệu Phù, Triệu Phù nghe xong không nói gì, trên trán gân xanh ứa ra, qua một hồi lâu mới theo bản năng sờ Tú Xuân đao, lại không sờ soạng được gì.
Lúc này mới nhớ tới thân phận hiện giờ của chính mình là khâm sai tra lương, mà không phải Cẩm Y Vệ Trấn Phủ.
Từ Lệnh Sâm rót một ly rượu, mổ một ngụm: “Triệu đại nhân muốn làm như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào?” Triệu Phù nói trầm thấp, lại mang theo lẫm lẫm sát khí: “Tự nhiên là gϊếŧ hết đám tham quan ô lại này.”
Từ Lệnh Sâm cười, tác phong của Cẩm Y Vệ là tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà, cũng không quá thích hợp Giang Nam.
“Nếu Triệu đại nhân không lấy ra chứng cứ, chỉ sợ quan viên Giang Nam sẽ không đáp ứng, một hệ Thái Tử cũng sẽ không đáp ứng.”
Triệu Phù nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Mỗ cũng không để ý người khác thấy như thế nào, ta chỉ biết trung với Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng tất nhiên hiểu rõ.”
“Thánh Thượng tự nhiên sẽ hiểu rõ, nếu không sao lại để Triệu đại nhân đi Giang Nam.” Từ Lệnh Sâm nói: “Nhưng Triệu đại nhân làm như thế, chỉ sợ phải cô phụ hậu ái của Hoàng Thượng.”
Triệu Phù nghe vậy không nhịn được trầm mặc.
Hoàng đế từ nhỏ tang mẹ, là Phụng Thượng phu nhân chăm sóc đến lớn, Triệu Phù lớn tháng hơn hoàng đế, xem như nghĩa huynh của hoàng đế, rất được hoàng đế tin cậy.
Đương nhiên, thân là Cẩm Y Vệ Trấn Phủ, tâm phúc kiêm nanh vuốt của hoàng đế, ngày thường hắn cũng không thiếu làm tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà, không biết kết bao nhiêu thù địch.
Chính cái gọi là một đời vua một đời thần, hoàng đế biết thân thể chính mình không tốt, không biết còn có thể kéo dài bao lâu, sợ sau khi chính mình buông tay nhân gian tân hoàng không dung Triệu Phù, cho nên muốn Triệu Phù lập vài công lớn, giành chút thanh danh