Chương 123: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

“Phụ hoàng.” Thái Tử đầy mặt nôn nóng, ngửa đầu nhìn hoàng đế, thành khẩn nói: “Tuy nhi thần không biết vì sao phụ hoàng tức giận, nhưng thân là thần tử, không thể phân ưu cho phụ hoàng, ngược lại khiến phụ hoàng tức giận, đó là lỗi lớn nhất của nhi thần. Nhi thần đần độn, đích xác không biết chuyện phụ hoàng nói là chuyện gì. Nhi thần chỉ cầu phụ hoàng nói rõ nhi thần sai chỗ nào, sau này nhi thần nhất định chú ý sửa lại, tuyệt đối không tái phạm.”

Hắn nói khẩn thiết, vẻ mặt bằng phẳng vô tội: “Sâm đệ, là đệ nói gì đó với phụ hoàng sao?”

“Nếu khanh không làm việc gì sai, sợ gì người khác nói?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Hộ Bộ thị lang Vưu Ngôn Nhiên là khanh tiến cử có đúng không? Hơn nữa sau khi hắn làm Hộ Bộ thị lang đi lại với khanh cũng phá lệ gần, hắn làm những chuyện đó, chẳng lẽ khanh không biết sao?”

Cô đương nhiên biết rõ, việc này chính là cô đào hố, chỉ chờ Từ Lệnh Sâm nhảy xuống thôi.

Sổ sách căn bản không có vấn đề, lão Phó cũng là người Vưu Ngôn Nhiên an bài, hắn cố ý nói một sơ hở cho Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này vạch trần trước mặt hoàng đế.

Mà hắn và Vưu Ngôn Nhiên liền có thể cắn ngược lại một cái, lấy ra sổ sách chân chính, nói Từ Lệnh Sâm giả tạo sổ sách, chèn ép dị kỷ, hãm hại trung lương, người phối hợp Từ Lệnh Sâm chính là lão Phó.

Dù sao hắn đã an bài nhân thủ đi tìm lão Phó, không được bao lâu, lão Phó sẽ “sợ tội tự sát”, đến lúc đó cho dù Từ Lệnh Sâm có tám cái miệng cũng không giải thích được.

Từ Lệnh Sâm đổ, hắn sẽ không còn uy hϊếp, đế vị sớm hay muộn cũng là vật trong bàn tay hắn.

Thái Tử nói: “Vưu Ngôn Nhiên thật là người nhi thần tiến cử, nhi thần cũng xem như tương đối hiểu biết hắn. Cái khác nhi thần không dám nói, nhưng tuyệt đối có thể bảo đảm Vưu Ngôn Nhiên làm người trung hậu, tận trung chức vụ, làm việc cần cù chăm chỉ.”

Từ Lệnh Sâm cười lạnh nói: “Thái Tử điện hạ, huynh xác định Vưu Ngôn Nhiên làm người trung hậu, xác định hiểu biết hắn sao?”

Thái Tử thấy trong mắt Từ Lệnh Sâm mang theo trào phúng, ẩn ẩn có vài phần đắc ý, trong lòng thật muốn cười to.

Từ Lệnh Sâm nhất định cho rằng bắt nhược điểm của mình, vậy để hắn bắt đi thôi!

Thái Tử nghiêm mặt nói: “Hiện giờ Sâm đệ kiêm quản Binh Bộ, Hộ Bộ, Vương thượng thư lại bệnh nặng ở nhà, Vưu Ngôn Nhiên có lẽ năng lực không bằng Vương thượng thư, làm gì khiến Sâm đệ bất mãn, nhưng ca ca có thể bảo đảm, Vưu Ngôn Nhiên không đủ thông minh, nhưng hắn trung hậu trung thành, cần cù tiết kiệm, đủ để đền bù khuyết điểm. Nếu thực sự có chỗ nào đắc tội Sâm đệ, mong Sâm đệ nể mặt ca ca, bỏ qua một lần.”

Hay cho một Thái Tử trạch tâm nhân hậu!

Từ Lệnh Sâm nhướng mày, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: “Thái Tử điện hạ nói sai rồi, Vưu Ngôn Nhiên dám cả gan làm loạn như thế, chính là bởi vì hắn thông minh, quá giảo hoạt, còn về trung hậu trung thành, thứ cho mắt thần đệ vụng về, vẫn chưa nhìn ra.”

Hoàng đế cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn hai người đấu võ mồm, mãi đến lúc Lý công công cao giọng thông báo Vưu Ngôn Nhiên tới, hoàng đế mới quát khẽ: “Làm hắn tiến vào!”

“Thần Vưu Ngôn Nhiên gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.”

Vưu Ngôn Nhiên cũng cảm thụ được không khí giương cung bạt kiếm trong Dưỡng Tâm Điện, lúc hắn quỳ xuống, không dấu vết nhìn thoáng qua Thái Tử, Thái Tử cho hắn một ánh mắt, Vưu Ngôn Nhiên biết phía trước đã trải chăn xong, trong lòng phi thường nắm chắc.

Người tuy rằng quỳ, eo lại đĩnh thẳng tắp, cảm thấy chính mình thực mau sẽ lập công lớn.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hoàng đế chất vấn: “Vưu Ngôn Nhiên, ngươi biết tội chưa!”

Đầu Vưu Ngôn Nhiên chạm vào mặt đất: “Hoàng Thượng, vi thần không biết.”

“Vưu Ngôn Nhiên, lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ!” Từ Lệnh Sâm quát lớn: “Trước mặt Thánh Thượng còn dám ăn nói bừa bãi, ngươi chính là phạm tội khi quân!”

“Điện hạ!” Vưu Ngôn Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt “uy vũ không thể khuất”: “Từ khi ngài đi Hộ Bộ, mọi chuyện vi thần đều phối hợp, cẩn thận tỉ mỉ, mong muốn mọi chuyện đều làm được tốt nhất. Ngài lại bởi vì vi thần là người Thái Tử tiến cử, mọi cách làm khó dễ vi thần, nơi chốn khắc nghiệt, nhưng ngài là người Thánh Thượng phái tới, vi thần không dám có bất luận câu oán hận gì.”

“Cho dù sáng nay ngài đột nhiên ném sổ sách tới trước mặt vi thần, vi thần cũng có thể chịu đựng. Nhưng ngài bôi nhọ vi thần như vậy, xin thứ cho thần thật không thể nhịn!”

Vẻ mặt Vưu Ngôn Nhiên kiên quyết, phanh phanh phanh dập đầu với hoàng đế: “Hoàng Thượng, vi thần lấy tánh mạng đảm bảo, thuế ruộng và sổ sách tương xứng, thần tuyệt đối không gian lận, Ninh Vương thế tử lại bôi nhọ vi thần, xin Thánh Thượng làm chủ cho vi thần.”

Đoạn lời nói này là Vưu Ngôn Nhiên ngầm cân nhắc thật lâu, vừa có thể thể hiện chính mình nhẫn nhục phụ trọng, vừa bôi đen Từ Lệnh Sâm, quả thực là một công đôi việc.

Thái Tử cũng cảm thấy Vưu Ngôn Nhiên biểu hiện thực tốt, trong lòng âm thầm gật đầu.

Đúng như câu “Người đắc đạo có nhiều người giúp đỡ, người không thành công không ai giúp”, có nhân tài như Vưu Ngôn Nhiên, Tử Thần tiên sinh tương trợ, chính mình cần gì sầu nghiệp lớn không thành?

“Tốt, tốt, tốt! Trẫm cũng không biết cháu trai trẫm tỉ mỉ dạy dỗ thế nhưng là người như vậy, nếu không phải hôm nay Vưu thị lang nói những lời này, chỉ sợ trẫm vẫn chưa hay biết gì.” Hoàng đế giận cực ngược lại cười, từ ghế trên đứng lên, chống ngự án, ánh mắt như điện trừng mắt Vưu Ngôn Nhiên.

“Hoàng Thượng, vi thần có tội, vi thần hẳn là sớm ngày bẩm báo Thánh Thượng.”

“Phụ hoàng, dù sao Sâm đệ còn tuổi trẻ, tuy hắn xem nhi thần không vừa mắt, vì tư dục chèn ép Vưu Ngôn Nhiên, nhưng nhi thần tin tưởng hắn tuyệt đối không cố ý, xin phụ hoàng cho Sâm đệ một cơ hội hối cải để làm người mới……”

“Câm miệng!” Hoàng đế gầm lên một tiếng, ánh mắt trừng mắt Thái Tử như lưỡi đao lạnh băng: “Hộ Bộ thị lang Vưu Ngôn Nhiên trước giấu báo để tang, sau lại bôi nhọ Ninh Vương thế tử, hạng người vô tình vô nghĩa lòng lang dạ sói thế nhưng cũng dám tự nhận là trung thần, khi quân võng thượng, tội không thể tha thứ, lệnh Hình Bộ bắt lấy Vưu Ngôn Nhiên, xử trí theo luật.”

Vưu Ngôn Nhiên như bị sét đánh, sắc mặt như màu đất, run run rẩy rẩy, nói cũng không nói ra lời.

Đầu xuân năm nay mẹ già của hắn chết bệnh, mà phía Thái Tử lại muốn trọng dụng hắn, nếu hắn về quê chịu tang, ba năm sau chỉ sợ Thái Tử sớm đăng cơ, cũng không còn nhớ rõ hắn.

Vì có thể được tòng long công, vì ngày sau trở thành cấp dưới đắc lực của Thái Tử, vì trở thành các lão được mọi người hâm mộ, cuối cùng hắn lựa chọn giấu diếm để tang, dặn người trong nhà không làm tang sự, chỉ nói mẹ già được hắn đón đến kinh thành, trên

Sủng Thê Làm Vinh - Chương 123: Thiếu