Chương 116: Vả mặt

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Kỷ Thanh Y thu hết vào đáy mắt phản ứng của Thái Hậu và Tiết Ký Thu.

Nàng cũng cười.

Người khác không biết, nàng lại biết, Từ Lệnh Sâm cười với nàng, nhưng Thái Hậu và Tiết Ký Thu lại hiểu lầm, cũng thật là thú vị.

Từ Lệnh Sâm đáng giận, thế nhưng dám làm vậy với nàng, cổ tay của nàng đều bị hắn nắm đỏ, giọng nói đều kêu ách, cổ và trước ngực đều là dấu vết như hoa đào, thể diện của nàng mất mặt về đến nhà.

Thái Hậu là tổ mẫu của hắn, Tiết Ký Thu là biểu muội của hắn, muốn thu thập cũng nên là hắn thu thập, nàng mới không làm “đố phụ” đâu, nàng dịu dàng khiêm cung nhất.

Nàng cũng thấy rõ ràng, vợ cả không ngăn cản được loại chuyện nạp thϊếp này, xét đến cùng còn không phải muốn xem nam nhân, nếu nam nhân không cầm giữ được chính mình, vợ cả lại ngăn cản cũng vô dụng.

Nàng tự nhiên tin tưởng Từ Lệnh Sâm, cũng không biết hắn muốn giải quyết phiền toái này như thế nào.

Nàng lại lần nữa liếc Từ Lệnh Sâm.

Từ Lệnh Sâm nhìn về phía Thái Hậu: “Không biết Hoàng tổ mẫu kêu thế tử phi lại đây là có chuyện gì?”

Có nụ cười ôn nhu vừa rồi, trong lòng Thái Hậu phi thường nắm chắc: “Thứ nhất, là Hoàng tổ mẫu muốn gặp cháu dâu.”

Thái Hậu nói: “Thứ hai, dù sao thế tử phi xuất thân nhà nghèo, thật sự khó gánh nhiệm vụ to lớn, cho nên, ai gia làm chủ để tam biểu muội của con đến Ninh Vương phủ hầu hạ con và thế tử phi.”

Thái Hậu cười ha ha: “Ký Thu là đứa bé thỏa đáng, có nàng chiếu cố con, Hoàng tổ mẫu thực yên tâm.”

Từ Lệnh Sâm cong mày, trong mắt nhiễm vài phần lạnh thấu xương, lạnh giọng quát: “Hoang đường!”

Thái Hậu và Tiết Ký Thu không nghĩ tới hắn đột nhiên bạo nộ, hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn Từ Lệnh Sâm.

Từ Lệnh Sâm trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Y: “Hiện giờ Ninh Vương phủ chỉ có ngươi ta hai chủ tử, lại có mấy chục hạ nhân, còn chưa đủ ngươi sai sử sao, thế nhưng đánh chủ ý lên Tiết tiểu thư!”

Từ Lệnh Sâm hít một hơi thật sâu, có vẻ cực kỳ tức giận: “Ngươi có biết Tiết tiểu thư đường đường là tiểu thư con vợ cả Hầu phủ hay không, hơn nữa vẫn luôn dưỡng bên người Hoàng tổ mẫu, là quý nữ trong quý nữ, thân phận không hề kém hơn Chu Vương thế tử phi Mạnh thị, ngươi thế nhưng kêu nàng đến Ninh Vương phủ làm hạ nhân! Thế tử phi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!”

Lời này giống như một cái tát thật mạnh vả trên mặt Thái Hậu.

Đường đường tiểu thư con vợ cả, tự nhiên không thể làm hạ nhân.

Nhưng thiên kim tiểu thư dưỡng dưới gối Thái Hậu, thế nhưng đi làm thϊếp cho người ta ……

“Điện hạ!” Kỷ Thanh Y ủy khuất nói: “Tiết tiểu thư đến Ninh Vương phủ không phải làm hạ nhân.”

“Nói hươu nói vượn!” Từ Lệnh Sâm giận ngược lại bật cười: “Không phải làm hạ nhân còn có thể làm gì, chẳng lẽ là làm chủ tử sao? Cha mẹ Tiết tiểu thư đều còn sống, còn có bá phụ bá mẫu và Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ muốn tới nhà chúng ta ở sao? Ngươi còn trợn mắt nói dối!”

Thϊếp không phải chủ tử, chỉ là người hầu cao cấp, cho dù sinh con cũng không thể chính mình dưỡng.

Từ Lệnh Sâm đang mắng Kỷ Thanh Y, nhưng Thái Hậu nghe lại như đang mắng chính mình, chỉ cảm thấy trong lòng bị gai đâm, tức muốn hộc máu.

“Lệnh……”

Thái Hậu đang muốn mở miệng, Kỷ Thanh Y lại đột nhiên nói: “Điện hạ, ngài hiểu lầm thϊếp thân, không phải chủ ý của thϊếp thân, là Thái Hậu đề nghị, hơn nữa thϊếp thân vẫn chưa đáp ứng.”

Từ Lệnh Sâm cười lạnh: “Thái Hậu sao lại làm việc hoang đường vô lễ như vậy, ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm.”

Thái Hậu bị hai người một câu tiếp một câu giống hát đôi làm cho tức giận đến mức đầu ầm ầm vang lên, Kỷ thị thế nhưng trốn tránh trách nhiệm không còn một mảnh, còn nói nàng vẫn chưa đáp ứng.

Cần thiết dao sắc chặt đay rối, ấn định chuyện này mới được.

“Lệnh Sâm, con hiểu lầm.” Thái Hậu mỉm cười nói: “Tam biểu muội con sao có thể làm hạ nhân, đừng nói con không đồng ý, đó là ta cũng sẽ không đồng ý, ta biết rõ con đau lòng tam biểu muội.”

“Dạ.” Từ Lệnh Sâm gật đầu như thật: “Con liền biết Hoàng tổ mẫu sẽ không làm chuyện như vậy.”

Trong lòng Thái Hậu lại nghẹn.

“Lệnh Sâm, tam biểu muội con là ta nhìn lớn lên, tính tình tốt, bộ dáng…… người dịu dàng, thân mình lại suy nhược, ta vẫn luôn sợ nàng bị ủy khuất.”

Bà muốn nói Tiết Ký Thu mỹ lệ tuấn tiếu, nhưng nhìn Kỷ Thanh Y, cho dù như thế nào cũng nói không nên lời, chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra rõ ràng Kỷ Thanh Y xinh đẹp hơn Tiết Ký Thu quá nhiều.

Cho dù trái lương tâm, bà cũng nói không nên lời.

Thái Hậu ôn nhu nói: “Hoàng tổ mẫu tuổi lớn, không có bao nhiêu thời gian để sống, chỉ ngóng trông các con có thể sống tốt. Hôm nay kêu thế tử phi lại đây là muốn phó thác tam biểu muội cho con, con là đứa bé ổn thỏa, nhất định có thể chiếu cố tốt tam biểu muội, có con, ta cũng yên tâm.”

Bởi vì vừa rồi Từ Lệnh Sâm kẹp dao giấu kiếm nói một hồi, Thái Hậu lại không dám nói cái gì hầu hạ không hầu hạ, sợ Từ Lệnh Sâm sẽ nói đến hạ nhân.

Ánh mắt bà nhìn Từ Lệnh Sâm tha thiết.

Bộ dáng Thái Hậu cứ như gửi gắm lúc lâm chung khiến Kỷ Thanh Y buồn nôn.

Ở trước mặt chính mình bày ra thái độ kẻ địa vị cao kiêu căng ngạo mạn phân phó hạ nhân, tới trước mặt Từ Lệnh Sâm liền thành tổ mẫu từ ái.

Muốn cho Tiết Ký Thu làm thϊếp nói thẳng là được, vừa cong vừa vòng, quá cách ứng người.

Kỷ Thanh Y thấp đầu, chuyên tâm xem hoa văn trên váy.

“Hoàng tổ mẫu, ngài yên tâm.” Từ Lệnh Sâm nghiêm mặt nói: “Nếu ngài đã phó thác Tiết tiểu thư cho con, con nhất định không cô phụ kỳ vọng của ngài.”

Thái Hậu vui vẻ: “Cháu ngoan……”

“Con trở về liền tìm người hỏi thăm, nhất định chọn lựa kỹ càng, tìm một lang quân như ý tài mạo song toàn có thể xứng đôi Tiết biểu muội.”

Vui sướиɠ trên mặt Thái Hậu chưa hoàn toàn tản ra, đã bị Từ Lệnh Sâm làm nghẹn họng.

“Lệnh Sâm, ý của ta là phó thác Ký Thu cho con, con cho Ký Thu một danh phận, các con là biểu huynh muội, tự nhiên không giống với những người khác, cho nên, nhất định phải là quý thϊếp mới được.”

Từ Lệnh Sâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu, Tiết tiểu thư đường đường là đích nữ Hầu phủ, làm thϊếp cho con? Con không nghe lầm chứ!”

Bộ dáng kia dường như Thái Hậu làm điều gì vô sỉ lắm vậy.

Sắc mặt Thái Hậu trắng bệch, có chút cười không nổi: “Con không nghe lầm, người khác ta không yên tâm, chỉ có con……”

“Không thể!” Từ Lệnh Sâm lạnh mặt nói: “Tiết tiểu thư là biểu muội của con, con không thể khinh nhục nàng như vậy, truyền ra thể diện Tiết gia biết để ở đâu. Nếu người khác bởi vậy nói con bất mãn với Hoàng Thượng, cho nên vắng vẻ thê tử ngự tứ, con có thể thừa nhận, chẳng sợ bọn họ nói con thấy sắc quên nghĩa, thành thân ba tháng liền nạp thϊếp, con cũng không hai lời. Nhưng nếu những người không hiểu rõ nói Tiết tiểu thư không biết liêm sỉ, vội vàng leo lên làm thϊếp cho người ta, con không thể chịu đựng.”

“Con hành tẩu bên ngoài, Tiết tiểu thư phụng dưỡng bên người ngài, con không thể báo đáp cũng thôi đi, còn làm nàng gánh thanh danh như vậy, con không làm được.”

Kỷ Thanh Y cúi đầu cười thầm, gia hỏa này một hai phải nhục nhã Tiết Ký Thu như vậy sao?

Nhưng mà, đây cũng là Tiết Ký Thu tự tìm, một chút đồng tình nàng cũng không cảm thấy, chỉ cảm thấy vui sướиɠ.

Nể mặt Từ Lệnh Sâm thế nàng hết giận, nàng sẽ cố tha thứ hắn hoang đường ngày hôm qua.

Trên mặt Tiết Ký Thu xanh một khối tím một khối, Thái Hậu còn muốn nói gì nữa, nàng đột nhiên quỳ gối trước mặt Thái Hậu: “Cô tổ mẫu, Ký Thu biết tâm ý của ngài, nhưng biểu ca nói không phải không có lý, việc này từ bỏ đi.”

Nàng có thể nhìn ra Từ Lệnh Sâm không phải thực nguyện ý.

Nguyên nhân tự nhiên không phải cố kỵ Kỷ thị, càng không phải không thích nàng, mà là sợ hoàng đế bất mãn.

Tiết Ký Thu đỏ vành mắt nói: “Ký Thu còn nhỏ, còn muốn ở bên cô tổ mẫu vài năm, cô tổ mẫu, ngài để con phụng dưỡng ngài thêm vài năm đi.”

Nói, ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Sâm.

Thấy đôi mắt Từ Lệnh Sâm thâm thúy, trong lòng vừa động.

Nàng quả nhiên đánh cuộc chính xác.

Thái Hậu thở dài: “Con đứa nhỏ này, ta còn có thể nói gì bây giờ.”

Một câu này làm Tiết Ký Thu không nhịn được nước mắt, bả vai suy yếu run run, nhu nhược đáng thương: “Biểu tẩu và biểu ca phu thê tình thâm, Ký Thu bồ liễu chi tư, không dám, cũng không đành lòng phá hư…… muốn trách chỉ đổ thừa Ký Thu mệnh khổ……”

Tiết Ký Thu khóc, Thái Hậu đau lòng, liền giận chó đánh mèo Kỷ Thanh Y: “Lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì, từ trước đến nay con ôn lương khiêm tốn, tự nhiên hào phóng. Tuy Kỷ thị xinh đẹp hơn con một chút, nhưng lại là thứ dân ăn nhờ ở đậu, từ trước đến nay không người dạy dỗ, con là tiểu thư khuê các, không cần tự coi nhẹ mình.”

Hai mắt Từ Lệnh Sâm lập tức lộ ra hàn ý.

Tiết Ký Thu cho rằng Từ Lệnh Sâm nghe vào lời Thái hậu nói.

Kỷ Thanh Y không nhịn được bĩu môi.

Một câu nàng cũng không nói, đã bị Thái Hậu giận chó đánh mèo.

Lão thái bà đáng chết này, thật là già mà không đứng đắn.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Kỷ Thanh Y sẽ không chủ động hại người, nhưng tuyệt đối không phải bánh bao mặc người xâu xé.

Thái Hậu không thích nàng, nàng còn không thích Thái Hậu đâu.

Nàng thật là một khắc cũng không muốn ở lại nơi này ngây người.

Kỳ quái, trước kia nàng không có không kiên nhẫn như vậy, hình như là sau khi gả cho Từ Lệnh Sâm, nàng liền trở nên kiều quý, muốn làm gì thì làm nấy, căn bản không có người làm trái ý nàng, càng miễn bàn chịu ủy khuất.

Hài lòng lâu rồi, liền chịu không nổi tức giận.

Quả nhiên là từ giàu về nghèo khó.

Tiết Ký Thu nói: “Cô tổ mẫu, Hoàng Thượng Hoàng Hậu trước sau phong biểu tẩu làm huyện chúa, quận chúa, thật nói lên, thân phận nàng vẫn cao hơn con, ngài ngàn vạn đừng lại nói như vậy.”

Thái Hậu lại lắp bắp kinh hãi, dò hỏi nhìn Từ Lệnh Sâm: “Thật là quận chúa?”

“Đúng vậy.” sắc mặt Từ Lệnh Sâm không tốt: “Nếu không có việc gì, tôn nhi xin cáo lui, tối hôm qua không ngủ ngon, buổi chiều còn phải thảo luận dụng binh bình định Miêu Cương.”

Thái Hậu thấy sắc mặt hắn đích xác không tốt, để cho hắn trở về.

Ngồi trên xe ngựa, Kỷ Thanh Y hôn một cái “chụt” trên mặt Từ Lệnh Sâm: “Từ Lệnh Sâm, hôm nay chàng làm rất tốt, đây là khen thưởng, về sau cũng phải như vậy.”

Ngày hôm qua lúc hắn đi, nàng xụ mặt, Từ Lệnh Sâm đau lòng cực kỳ, giờ phút này nàng tươi cười như hoa, hắn nhìn trong lòng thực ấm.

Khó được nàng chủ động thân cận, làm sao hắn có thể buông tha nàng, bế nàng lên, để nàng ngồi trên đùi hắn, duỗi tay vén vạt áo nàng.

Kỷ Thanh Y sợ tới mức đè lại tay hắn: “Đừng, đừng ở trong xe, đây chính là nội thành, lỡ như bị người nghe thấy ……”

Đã muộn rồi, Từ Lệnh Sâm mũi tên đã lên dây, dùng sức động, một bàn tay kiềm chế eo nàng, một bàn tay bưng kín miệng nàng, dùng ngữ điệu vô cùng dụ hoặc nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích, một lát liền xong, một lát liền xong.”

Kỷ Thanh Y không có cách, chỉ có thể ôm cổ hắn, tùy ý hắn làm xằng làm bậy.

Ngày hôm qua buổi sáng hắn đi rồi, lưu nàng một người ngủ một đêm, nàng đặc biệt không thói quen, thật sự rất muốn hắn.

Từ Lệnh Sâm thấy nàng hai mắt gợn liễm diễm, gương mặt ửng đỏ, trên mặt hoặc thống khổ hoặc thoải mái, trong lòng càng cảm thấy kích động, càng thêm ra sức, chỉ nghĩ cho nàng, lại cho nàng, không hề giữ lại.