Chương 110: Tình địch

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Ngày hôm sau thành thân là lễ nhận thân, ngày thứ ba hồi môn, ngày thứ tư sau khi thành thân phải đi nhà cậu.

Hai người theo thường lệ dậy thật sớm.

Mẫu thân của Từ Lệnh Sâm Ninh Vương phi cũng có không thân thích ở kinh thành, chỉ có một người dì, đó là mẫu thân của Mạnh Hoàng Hậu, hiện giờ cũng đã bệnh chết. Tuy Từ Lệnh Sâm được Hoàng Hậu chiếu cố, nhưng sau khi trùng sinh rất ít đi lại với Trường Ninh Hầu phủ.

Tuy Từ Lệnh Sâm không có nhà cậu, nhưng Ninh Vương có.

Trong lúc Tiên đế tại vị tổng cộng lập hai vị Hoàng Hậu.

Đệ nhất là Trang Thái Hậu, mẹ đẻ của đương kim Thánh Thượng, sau khi Trang Thái Hậu chết, Thánh Thượng lập Quý Phi - mẹ đẻ của Ninh Vương làm hậu, đó là hiện giờ Tiết thái hậu.

Nhà mẹ đẻ của Tiết thái hậu chẳng qua là tiểu quan ở kinh thành, dựa vào bụng tranh đua trước tiên làm Quý Phi, sau lại làm Hoàng Hậu, năm đó tiên đế niệm công lao nên phong phụ thân bà làm An Hương hầu.

Vì là ngoại thích nên tước vị hầu cũng không thể cha truyền con nối, mà là ba đời hàng đẳng, cho nên lão An Hương hầu vẫn luôn phi thường điệu thấp.

Sau khi Tiên đế chết, Thái Hậu không quen nhìn hoàng đế tôn sùng phụng thượng phu nhân, nên đi Ngũ Đài Sơn lễ Phật.

Hiện giờ An Hương hầu là cháu trai của Thái Hậu, giống phụ thân hắn đều là tính tình điệu thấp, cho nên thanh danh An Hương hầu ở kinh thành cũng không nổi bật.

Kỷ Thanh Y lại có một ít khẩn trương, phần khẩn trương này không giống khi gặp hoàng đế, Hoàng Hậu.

An Hương Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, mà Thái Hậu là tổ mẫu ruột của Từ Lệnh Sâm, người khác xem chính mình như thế nào cũng không quan trọng.

Nhưng Thái Hậu lại không giống, bà và Từ Lệnh Sâm có quan hệ huyết thống, nếu chính mình đã gả cho Từ Lệnh Sâm, nàng hy vọng có thể được Thái Hậu thích.

Lúc Hoàng đế tứ hôn đã là tháng mười, chờ Thái Hậu được tin tức thời tiết đã phi thường lạnh, bà lớn tuổi không thể lập tức trở về gấp, lại sai người truyền tin nói là đầu xuân sẽ hồi kinh, thậm chí hỏi hoàng đế có thể chậm lại hôn kỳ không, bà muốn trở về tận mắt nhìn thấy cháu trai thành thân.

Nhưng Khâm Thiên Giám đã tính xong ngày tốt, giao cho Lễ Bộ, cho nên không thể thay đổi.

Nghe nói vì không thể tham gia hôn lễ của cháu trai mà Thái Hậu có chút không cao hứng.

Kỷ Thanh Y lo lắng Thái Hậu sẽ vì vậy không thích chính mình, mà thái độ của An Hương Hầu phủ vô cùng có khả năng đại biểu thái độ của Thái Hậu, cho nên nàng không thể không cẩn thận đối đãi.

Trước một ngày buổi tối đã chuẩn bị tốt quần áo, ngày hôm sau Kỷ Thanh Y đứng trước gương, thật đúng là sinh ra vài phần thấp thỏm “Đãi hiểu đường trước bái cữu cô”(*).

(*)Lạy, mình không biết nó là gì, nói chung có thể hiểu là lần đầu gặp thân thích bên chồng nên lo lắng.

Từ Lệnh Sâm cười kéo tay nàng: “Đừng lo lắng, chúng ta chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi.”

Nếu không phải phụ vương gởi thư luôn mãi dặn dò hắn nhất định phải đi An Hương Hầu phủ, hắn mới không muốn dậy sớm như vậy.

Nếu mọi người An Hương Hầu phủ biết điều biết chuyện thì thôi, nếu thật sự khó xử nàng, hắn cũng không để ý ngày mai có người tuyên dương tin tức “Ninh Vương thế tử và An Hương Hầu phủ bất hòa, mang theo thế tử phi giận dữ rời đi”.

Có Từ Lệnh Sâm nói những lời này, Kỷ Thanh Y thả lỏng rất nhiều, lại nói: “Dù sao là nhà cậu của phụ vương, ta còn hy vọng có thể được bọn họ thích.”

Nếu không phải để hắn trong lòng, nàng cần gì coi trọng thân thích của hắn như thế?

Y Y của hắn thật là tốt.

Từ Lệnh Sâm hôn một cái trên mặt nàng, mới dắt tay nàng ra cửa lên xe.

“Điện hạ, thế tử phi!”

An Hương hầu phu nhân và An Hương hầu thế tử phu nhân chờ chỗ nhị môn, thấy bọn họ tới, đầy mặt tươi cười tiến lên đón.

An Hương hầu phu nhân là bà mối khi họ thành thân, An Hương hầu thế tử phu nhân là người tiếp tân khi họ thành thân, Kỷ Thanh Y đều đã gặp qua hai vị này.

Trên mặt hai người đều mang theo ý cười hòa khí, cũng không giống người làm khó dễ, Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười tiến lên chào hỏi các nàng: “Biểu thẩm, biểu tẩu.”

“Ai nha!” An Hương hầu phu nhân phi thường cao hứng, hiển nhiên không nghĩ tới Kỷ Thanh Y sẽ kêu nàng biểu thẩm, phải biết rằng trước kia Ninh Vương thế tử thấy nàng cũng chỉ xưng hô một tiếng “Phu nhân”.

Nàng kéo tay Kỷ Thanh Y, cười ha ha nói: “Nhà của chúng ta dân cư đơn giản, ngoại trừ biểu ca, còn có hai vị biểu muội chưa xuất giá, các nàng bị ta chiều hư. Con là tài nữ ở Phương Hoa nữ học, lại là cao đồ của Khương cô cô, nếu có thể được con chỉ điểm một chút, liền đủ các nàng được lợi cả đời.”

Kỷ Thanh Y cười gật đầu: “Con cũng rất muốn gặp hai biểu muội, chúng ta cùng nhau luận bàn, không dám nhận tiếng chỉ điểm.”

An Hương hầu phu nhân hòa khí lại không mất khôn khéo, nói ra lời thực làm người cao hứng, khen tặng lại gãi đúng chỗ ngứa, Kỷ Thanh Y không nhịn được âm thầm gật đầu, trách không được Ninh Vương lại viết thư tới an bài An Hương hầu phu nhân làm người mai mối, một trương miệng này đích xác làm cho người ta thích lại không ồn ào.

Tới nội trạch, liền nhìn thấy hai tiểu cô nương ăn mặc quần áo đồng dạng đứng ở hành lang tránh mưa.

Giống nhau đều là áo lụa cân vạt hoa văn mai trúc cúc, váy dài thêu hoa cùng màu. Chính là màu áo không giống nhau, cô nương vóc dáng cao là hoa hồng phấn, vóc dáng lùn một chút là đào hồng nhạt.

Đợi đi đến gần, Kỷ Thanh Y không nhịn được kinh ngạc.

Hai tiểu cô nương này phi thường giống nhau, đều là mặt trứng vịt, mày đẹp quỳnh mũi, môi khinh bạc, đoan trang tú lệ, khí độ thanh hoa.

Hai người gần như không có gì khác nhau, chỉ là vóc dáng chiều cao bất đồng mà thôi.

Ngay cả động tác tiến lên hành lễ với Kỷ Thanh Y đều gần như giống nhau như đúc.

“Đây là hai con gái của ta, đứa lớn tên A Dung, đứa nhỏ tên A Uyển.” An Hương hầu phu nhân cười nói: “Có phải rất giống tỷ muội song sinh không?”

Kỷ Thanh Y gật đầu, hơi hơi mỉm cười: “Rất giống tỷ muội song sinh, biểu thẩm thật có phúc khí, hai vị biểu muội đoan trang thanh lệ, làm người thấy liền thích.”

An Hương hầu phu nhân và Kỷ Thanh Y cùng nhau đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Con còn chưa gặp tam biểu muội nhà nhị biểu thúc đâu, nhỏ hơn A Uyển hai tháng, dung mạo hai người giống nhau, vóc dáng cũng không khác biệt lắm, càng giống tỷ muội song sinh.”

Nhị lão gia An Hương Hầu phủ là quan văn, làm quan ở phía nam, Kỷ Thanh Y có biết.

Nàng cười nói: “Tuy con không có tỷ muội ruột, nhưng cũng có biểu tỷ muội nhà ngoại tổ mẫu, tỷ muội nhiều mới náo nhiệt. Hai vị muội muội nếu không chê có thể thường xuyên đến Ninh Vương phủ.”

Tiết Dung và Tiết Uyển đều đứng lên ứng, nhưng bộ dáng rất ít nói.

An Hương hầu phu nhân nhìn, liếc mắt trừng con gái, Kỷ Thanh Y chỉ vờ như không thấy.

Tiết Dung bị mẫu thân cảnh cáo, kế tiếp lúc nói chuyện nhiệt tình hơn rất nhiều, Tiết Uyển lại vẫn như cũ không nguyện ý mở miệng, sắc mặt ẩn ẩn trắng bệch.

Chờ đến lúc dùng cơm trưa, chỉ có Tiết Dung có mặt, Tiết Uyển lại không tới, An Hương hầu phu nhân nói nàng không thoải mái, Kỷ Thanh Y cũng hoàn toàn không để trong lòng.

Chờ đến tan tiệc, mọi người tiễn Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm rời đi, Tiết Dung mới trở về nội trạch đi xem Tiết Uyển.

Hai con mắt Tiết Uyển hồng toàn bộ, vừa thấy liền biết là khóc lớn một hồi.

“Này đã lúc nào rồi!” Tiết Dung giọng điệu nghiêm khắc: “Muội vẫn si tâm vọng tưởng sao? Vừa rồi nếu không phải tỷ thay muội miêu bổ trước mặt mẫu thân, lỡ như lộ gì đó, muội muốn thế tử phi xem chúng ta như thế nào? Xem An Hương Hầu phủ chúng ta như thế nào?”

Tiết Uyển “Đằng” một cái đứng lên, không chút nào sợ hãi đối diện tỷ tỷ: “Tỷ cũng biết hỏi muội, vậy vì sao tỷ không vứt bỏ đôi chuông vàng trong ngăn kéo kia?”

Bí ẩn trân quý được cẩn thận giấu diếm nhiều năm trong giây lát bị người vạch trần, Tiết Dung như thình lình bị người đánh một quyền thật nghiêm trọng vào ngực, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tiết Uyển thấy sắc mặt tỷ tỷ biến đổi, trong lòng lập tức hối hận.

Tiết Dung đỡ bàn, một hồi lâu mới nói: “Muội…… Sao muội biết được?”

“Hừ!” Tiết Uyển vốn định xin lỗi tỷ tỷ, nhưng mặt mũi lại không bỏ xuống được, chỉ cười lạnh: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, tỷ xem lục lạc kia như trân bảo, nhưng lại không phải Triệu Tam đưa, muội từ từ điều tra nghe ngóng, tự nhiên có thể biết.”

“Vốn tưởng rằng bí mật này sẽ giấu ở đáy lòng tỷ, không người nào biết.” Tiết Dung cười khổ một tiếng: “Thì ra là ta không nên ẩn giấu tâm tư xấu xa như vậy.”

Tiết Uyển nghe nàng nói đau khổ, trong lòng hối hận càng sâu, về sau lại nghe nàng nói là tâm tư xấu xa, cảm xúc lập tức kích động: “Sâm biểu ca ưu tú như vậy, muội thích hắn thì sao chứ? Muội không trộm không cướp, thanh thanh bạch bạch, như thế nào xấu xa?”

“Trước kia điện hạ vẫn chưa hôn phối, thích hắn tự nhiên không sao.” Tiết Dung nói: “Nhưng hôm nay hắn đã có chủ.”

Sắc mặt Tiết Uyển lập tức biến đổi.

Đúng vậy, hắn thành thân, có chủ, là trượng phu của người khác, chính mình nhớ thương trượng phu người khác, như thế nào cũng không xem là trong sạch, nói xấu xa vẫn chưa oan uổng.

Nàng đột nhiên trừng mắt Tiết Dung, nói: “Muội không cam lòng, dựa vào gì chỉ một đạo thánh chỉ có thể biến Sâm biểu ca thành trượng phu của người khác, đây là hoàng đế bức, không phải tâm ý của Sâm biểu ca!”

“Muội muốn như thế nào? Nói với điện hạ sao?” trên mặt Tiết Dung mang theo vài phần lạnh thấu xương: “Muội cho rằng đây là Thánh Thượng bức hôn sao? Hôn sự này rõ ràng là điện hạ tự mình cầu! Điện hạ nhiều năm chưa lập gia đình, muội tưởng là không có người cầu hôn sao? Đừng nói là nhà khác, muội lại không phải không biết Thái Hậu cũng tồn tâm tư như vậy, bằng không vì sao lại đón tam muội muội tiến cung!”

“Lúc trước Thái Hậu có đề qua.” sắc mặt Tiết Dung càng thêm xám trắng, vành mắt đều đỏ: “Đề không phải người khác, đó là tỷ. Chính là ba năm trước, điện hạ mười tám tuổi, Thái Hậu nghe nói Hoàng Thượng cố ý tứ hôn cho điện hạ, lập tức làm mẫu thân mang theo tỷ tiến cung. Lúc ấy muội và tam muội muội còn nhỏ, mới mười hai, mà tỷ đã mười bốn.”

“Điện hạ đương trường cự tuyệt, nói chỉ xem tỷ như muội muội, cũng không có tâm tư khác. Thái Hậu thực thất vọng với tỷ, muốn đón muội tiến cung, mẫu thân không đáp ứng, không bao lâu trong cung liền tới người đón tam muội muội. Chuyện sau này muội cũng biết rồi, trong nhà đều nói về sau tam muội muội sẽ gả cho điện hạ.”

Tiết Uyển như bị sét đánh, không dám tin tưởng nhìn Tiết Dung, nàng cho rằng tỷ tỷ yếu đuối, cho rằng tỷ tỷ thấy rõ ràng hơn nàng, lại không ngờ tỷ tỷ đã từng bị cự tuyệt.

Tỷ tỷ mang theo vui mừng đầy người tiến cung, lại bị người thương giáp mặt cự tuyệt, còn bị Thái Hậu bắt bẻ, khó chịu và đau lòng tất nhiên cả đời khó quên, tỷ tỷ là không muốn chính mình thừa nhận thống khổ nàng đã trải qua.

Tiết Uyển nước mắt “bá” liền rớt: “Tỷ tỷ, nhưng muội luyến tiếc!”

Tiết Dung thấy muội muội thất hồn lạc phách, ôm bả vai nàng, yêu thương nói: “A Uyển ngoan, nghe tỷ tỷ nói, buông tay đi. Tỷ tỷ sẽ gả cho Triệu Tam, mẫu thân chắc chắn sẽ an bài cho muội một việc hôn nhân thỏa đáng, đồ vật của người khác, chúng ta không đoạt.”

“Dạ.” Tiết Uyển dựa vào vai tỷ tỷ, lẩm bẩm nói: “Vậy tam muội muội phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao, tự nhiên là giống chúng ta.”

“Lỡ như nàng không cam lòng thì sao? Dù sao lúc trước khi Thái Hậu đón nàng tiến cung đã nhận lời, mấy năm nay trong nhà đều biết về sau nàng là Ninh Vương phi.”