Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
“Tân lang đừng vội, chúng ta lập tức đi đây.”
Mọi người cầm bao lì xì, cảm thấy mỹ mãn rời đi, vừa đi liền đi sạch sẽ, tân phòng vốn náo nhiệt ồn ào, nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh.
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Sâm, chỉ thấy mặt hắn như quan ngọc, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm nhập tấn, môi mỏng nhẹ cong, anh khí mười phần lại có tình nghĩa kéo dài bất tận. Đôi mắt như ánh sao đầy trời, làm người vừa thấy liền không tự chủ được bị hắn hấp dẫn.
“Chàng……”
“Đi đường xa như vậy có mệt không.” Từ Lệnh Sâm trước nàng một bước, kéo tay nàng nhẹ nhàng nhéo một chút.
Trước kia cũng không phải hắn chưa từng niết, nhưng lúc này giống như nắm đến trong lòng nàng vậy, làm tim nàng nhịn không được nhảy mạnh vài cái.
“Cũng ổn.” vẻ mặt Kỷ Thanh Y có chút hoảng loạn, vội cúi đầu.
Tuy đường không gần, nhưng cũng không cần nàng đi đường, một đường ngồi xe liễn, nàng cũng không cảm thấy mệt.
Từ Lệnh Sâm đã ngồi xuống bên cạnh nàng, nhanh chóng nhéo nhéo bên hông nàng, Kỷ Thanh Y cảm thấy ngứa, cười một tiếng né tránh: “Chàng làm gì vậy?”
Từ Lệnh Sâm cong mày cười: “Ta xem xe liễn có lắc lư làm tiểu tức phụ của ta tan ra hay không.”
Nói, tay lại sờ tới sờ lui trên người nàng.
Kỷ Thanh Y sợ ngứa, vừa trốn vừa dùng cả tay và chân chụp tay Từ Lệnh Sâm: “Ta lại không phải làm bằng giấy, niết bằng bùn, sao lại có thể bị tan ra. Chàng đừng chạm vào ta!”
Tiểu cô nương mặc áo cưới đỏ thẫm, tươi cười minh mị, sóng mắt lưu chuyển, Từ Lệnh Sâm nhịn không được phác tới, lại đánh vào hoa quan Kỷ Thanh Y mang trên tóc.
Hai người liếc nhau, không nhịn được “phụt” một tiếng, lại lần nữa bật cười.
Hạnh phúc tới cỡ nào không dễ dàng, ước chừng muộn một đời.
Ẩn tình đối diện, trong mắt chỉ có lẫn nhau, rốt cuộc không dung được bất luận kẻ nào.
Từ Lệnh Sâm duỗi tay ôm nàng vào lòng: “Y Y, ta sẽ tốt với nàng cả đời.”
Kỷ Thanh Y tim đập như sấm, gò má đỏ bừng, ghé vào lòng Từ Lệnh Sâm bất động, chỉ tùy ý tay hắn như gió xuân mơn trớn tóc nàng, cổ nàng, sống lưng nàng.
Nàng ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ, Từ Lệnh Sâm càng yêu thích, hận không thể thời gian dừng lại giờ phút này làm cho bọn họ một đời một thế rúc vào cùng nhau.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hỉ nương thúc giục: “Điện hạ, thời gian ngồi giường đủ rồi, đừng làm khách khứa bên ngoài chờ sốt ruột.”
Kỷ Thanh Y sửng sốt!
Thì ra Từ Lệnh Sâm còn phải đi ra ngoài chiêu đãi khách khứa sao?
Nàng còn tưởng rằng hiện tại liền phải động phòng.
Vừa rồi tay Từ Lệnh Sâm xẹt qua trên người nàng, nàng thực khẩn trương, thân mình cũng nhịn không được run rẩy, thế nhưng còn muốn đi ra ngoài chiêu đãi khách khứa.
Trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm, cũng ẩn ẩn có chút mất mát.
Từ Lệnh Sâm lưu luyến thở dài một hơi, đỡ nàng ngồi dậy, hôn hôn gương mặt nàng: “Trên đầu mang hoa quan quá nặng, áp cổ có đau không, ta kêu Tuệ Tâm Thải Tâm vào hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo.”
“Được.” Kỷ Thanh Y nói: “Chàng mau đi đi, đừng uống quá nhiều rượu.”
“Ngoan.” Từ Lệnh Sâm sờ sờ mặt nàng: “Có lẽ ta sẽ trở về khuya, nàng đi ngủ sớm một chút, đừng chờ ta.”
Kỷ Thanh Y gật gật đầu, nhìn theo Từ Lệnh Sâm đi ra ngoài.
Không bao lâu Thải Tâm và Tuệ Tâm cùng nhau tiến vào, hai người đều ăn mặc quần áo mới, không khí vui mừng.
Thải Tâm cười ha ha đi lên: “Tiểu thư……”
Tuệ Tâm ổn trọng, cũng vẻ mặt ý cười nhắc: “Nên gọi là thế tử phi.”
Thải Tâm vội che miệng, cười hì hì: “Thế tử phi.”
Nghe hai người sửa miệng, Kỷ Thanh Y không có bất luận ngượng ngùng gì, lập tức tiếp nhận xưng hô này.
Tắm gội thay quần áo lúc xong, Kỷ Thanh Y ngồi ở ghế trên để Thải Tâm cầm khăn lau tóc cho nàng, Tuệ Tâm bưng mì nóng hầm hập vào.
Kỷ Thanh Y ngửi được mùi hương, mới ý thức được chính mình thật đúng là đói bụng, tán thưởng liếc mắt nhìn Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm cười: “Thế tử phi đừng khen nô tỳ, đây là công lao của điện hạ, nô tỳ chẳng qua là dựa theo điện hạ phân phó làm việc thôi, cũng không dám kể công.”
Đêm đã khuya, ngoại viện còn có tiếng ầm ĩ, Kỷ Thanh Y thấy trên mặt Tuệ Tâm Thải Tâm đều mệt mỏi, biết các nàng mệt nhiều hơn chính mình, cho hai người lui xuống nghỉ ngơi, một mình nàng vừa ăn vừa chờ Từ Lệnh Sâm.
Mới vừa ăn xong chén mì, cửa sổ dán chữ hỉ đỏ thẫm vừa động, một đoàn lông xù xù trên đầu mang châu hoa từ ngoài cửa sổ duỗi vào.
Là Từ Mị Mị!
Nó mở to mắt nhìn vào trong, vẫn luôn nhìn Kỷ Thanh Y, lại giống như kiêng kỵ gì không dám vào.
Kỷ Thanh Y biết nó hiểu chuyện, tất nhiên là Từ Lệnh Sâm đã dạy không cho nó vào, liền vẫy vẫy tay với nó.
Từ Mị Mị đại hỉ, lập tức đẩy cửa sổ, từ bên ngoài xoay người tiến vào, bởi vì cửa sổ quá cao, lúc nhảy vào không cẩn thận lăn một vòng nhanh như chớp trên mặt đất, bộ dáng ngây thơ chất phác chọc Kỷ Thanh Y cười ha ha.
Từ Mị Mị mặc váy ngũ sắc thêu hoa, trước ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm, mở mắt to nhìn Kỷ Thanh Y, phá lệ vui mừng.
Nó vừa vào cửa liền trực tiếp chạy đến trước giường, vươn tay sờ trên giường, chỉ chốc lát liền lấy ra một hạt đậu phộng ăn.
Kỷ Thanh Y kinh ngạc bật cười, thì ra nó nhớ thương đậu phộng long nhãn hạt sen trên giường.
Kỷ Thanh Y cũng không mệt, nghĩ dù sao nhàn rỗi cũng không có gì làm, liền búi tóc, cởi giày, đến cạnh giường nhặt từng viên từng viên đậu phộng long nhãn hạt sen cho Từ Mị Mị ăn.
Lúc Từ Lệnh Sâm tiến vào nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Nến long phượng sáng rực, tóc tiểu cô nương đen nhánh sáng bóng được búi lên, lỏng lỏng lệch qua một bên, có một loại đẹp lười biếng.
Áo cưới dày nặng lúc nãy cũng đổi thành trung y mềm nhẹ bó sát người, cổ tuyết trắng thon dài, dáng người lả lướt hấp dẫn, làm hắn nhịn không được cảm xúc trào dâng.
Từ Lệnh Sâm cổ họng giật giật, đi đến gần, ôm lấy nàng từ phía sau, hôn tế tế mật mật trên cổ nàng.
Kỷ Thanh Y một trận run rẩy, tay chân mềm nhũn, ngã vào lòng hắn: “Chàng đã trở lại, bên ngoài xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
Kỳ thật chưa xong, hắn giả vờ say chạy thoát, đi tịnh phòng bên thư phòng tắm gội thay quần áo trước rồi mới trở về.
Từ Lệnh Sâm ôm nàng ngồi vào bàn, đặt nàng trên đùi chính mình, rót hai ly rượu: “Tới, chúng ta uống rượu giao bôi.”
Kỷ Thanh Y ghét nhất uống rượu, giờ phút này lại tràn ngập chờ mong.
Cánh tay nàng và hắn quấn quanh, giống như uyên ương giao cổ, nàng không chút do dự uống một ngụm.
Rượu vào miệng còn chưa nuốt xuống, môi Từ Lệnh Sâm đã dán lên, hút sạch sẽ rượu trong miệng nàng.
Nàng rúc vào lòng hắn, hôn hắn nồng nhiệt triền miên.
“Chít chít.” Không biết khi nào, Từ Mị Mị thế nhưng nhảy tới trên bàn, lườm mắt to, nghiêng đầu nhìn bọn họ tìm tòi nghiên cứu.
“Oanh!” mặt Kỷ Thanh Y lập tức đỏ, chỉ vùi đầu trong lòng Từ Lệnh Sâm không dám ngẩng đầu.
Từ Lệnh Sâm lớn tiếng nở nụ cười, ngực theo tiếng cười lên xuống, hữu lực đến mức Kỷ Thanh Y chấn động hơi thở đều rối loạn.
Từ Lệnh Sâm hôn đỉnh đầu nàng, thả nàng tới trên giường, chính mình đứng dậy đi đuổi Từ Mị Mị.
Từ Mị Mị mới không chịu đi, ở trong phòng nhảy nhót lung tung, cuối cùng nhảy đến trên giường, tránh phía sau Kỷ Thanh Y làm mặt quỷ với Từ Lệnh Sâm.
Kỷ Thanh Y mặc ít, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực no đủ, sớm khiến hắn kìm nén không được. Lại không nghĩ đến lúc này Từ Mị Mị tới làm hư chuyện tốt, hắn nhìn nó tránh phía sau Kỷ Thanh Y le lưỡi, Kỷ Thanh Y cười đến hoa chi loạn chiến gần như ngã vào trên giường, Từ Lệnh Sâm rất có cảm giác tức muốn hộc máu.
“Từ Mị Mị!” Từ Lệnh Sâm cũng không đuổi theo, chỉ lạnh mặt cảnh cáo nhìn Từ Mị Mị.
Từ Mị Mị như có điều phát hiện, đột nhiên lấy ra một quyển sách từ bên trong giường, giống như hiến vật quý đưa cho Kỷ Thanh Y.
Từ Lệnh Sâm nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Từ Mị Mị!”
Nhưng đã chậm, Kỷ Thanh Y mở ra quyển sách, nàng chỉ nhìn thoáng qua đã giống như bị phỏng, nhanh chóng đóng lại bỏ qua một bên.
Mặt nàng hồng như ráng chiều, hung hăng trừng mắt nhìn Từ Lệnh Sâm.
Thế nhưng là xuân cung đồ, còn tinh tế hơn quyển tối hôm qua Lâm phu nhân cho nàng nữa, trong tranh thân mình nam nữ giao triền bên nhau, mày nam tử nhíu lại, cơ bắp căng chặt, nữ tử nhắm hai mắt, môi đỏ hé mở, hai cái đùi lại giống như rắn gắt gao quấn trên người nam tử.
Từ Lệnh Sâm đuổi Từ Mị Mị ra ngoài, đóng cửa lại, cười ha ha ôm Kỷ Thanh Y, chế nhạo hỏi: “Đẹp sao?”
Kỷ Thanh Y chùy hắn: “Vô sỉ!”
“Y Y.” giọng Từ Lệnh Sâm đột nhiên trở nên dài lâu dụ hoặc: “Gấn như hàng đêm ta đều mơ thấy nàng, cảnh tượng trong mộng giống với trong tranh, nam tử là ta, nữ tử là nàng……”
Mặt Kỷ Thanh Y đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Từ Lệnh Sâm thừa cơ đẩy nàng ngã trên giường, hàm chứa vành tai nàng, cắn tế tế mật mật.
Kỷ Thanh Y cảm giác chính mình từ đầu đến chân đều giống như bị lửa đốt, thiêu nàng từ ngón chân đến đỉnh đầu đều nóng lên, mà Từ Lệnh Sâm chính là mồi lửa kia.
“Nến, ngọn nến còn sáng kìa.” Kỷ Thanh Y nỉ non, mềm như bông đẩy Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm tay chân cùng sử dụng, miệng cũng không ngừng: “Đồ ngốc, ngọn nến kia cần cháy cả đêm.”
Nói, duỗi tay xả màn trướng xuống.
Mọi thứ đều im lặng, chỉ nghe được tiếng giường lay động.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thanh Y tỉnh lại trong lòng Từ Lệnh Sâm, vừa mới mở mắt, Từ Lệnh Sâm liền hôn trán nàng một cái: “Dậy rồi sao?”
Vừa muốn trả lời, liền cảm giác mềm mại trước ngực mình bị người nhẹ nhàng nhéo một chút.
Tối qua xong việc, lại không kịp tắm gội thay quần áo, liền trần như nhộng như vậy ngủ rồi.
Nghĩ đến tối hôm qua lăn lộn, Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng cắn một ngụm đầu vai Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm cười to: “Sao vậy, còn chưa thỏa mãn sao?”
Nói, xoay người đè ép lên.
Kỷ Thanh Y tay chân cùng sử dụng, trong miệng kêu: “Không cần, không cần.”
Thực mau giọng nói kia đã bị ngăn chặn.
Chuyện kết thúc, Kỷ Thanh Y tay chân mềm nhũn cả người vô lực, Từ Lệnh Sâm lại giống như ăn uống no đủ thần thanh khí sảng, hắn ôm Kỷ Thanh Y đi tắm, cười ha hả nói: “Rõ ràng là ta dùng sức, sao lại có vẻ nàng càng mệt hơn ta.”
Kỷ Thanh Y nhớ tới vừa rồi si cuồng, trừng mắt nhìn hắn, giơ tay lên, hất nước đầy mặt hắn.
Từ Lệnh Sâm lại bắt lấy hai tay nàng: “Đây là nàng chọc ta trước.”
Tìиɧ ɖu͙© trong mắt hắn ngo ngoe rục rịch, Kỷ Thanh Y thân mình run lên, lập tức đầu hàng: “Ta sai rồi, đừng náo loạn, lát nữa còn phải vào cung đấy.”
Từ Lệnh Sâm hừ một tiếng, đưa mặt qua, Kỷ Thanh Y hôn một cái trên mặt hắn, lúc này hắn mới buông tha nàng.