Chương 102: Quái dị

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Lúc này Kỷ Thanh Y mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hoàng Hậu không nhịn được ngẩn ra.

Mặt phù dung, mày lá liễu, mắt ngọc mày ngài, nhìn quanh rực rỡ, thế nhưng là một mỹ nhân nũng nịu, còn xinh đẹp hơn Thiệu Minh Châu vài phần, khó trách Từ Lệnh Sâm sẽ chủ động cầu cưới.

Sau khi mình, trên mặt Hoàng Hậu lộ ra tươi cười vui sướиɠ: “Thật là một cô nương lanh lợi, quả nhiên xứng đôi với Lệnh Sâm của chúng ta. Trước kia con đoạt khôi thủ cắm hoa ở phủ Thọ Xuân trưởng công chúa, sau đó vào Phương Hoa nữ học, lại tiến cung bái Khương cô cô làm thầy, ta liền biết con nhất định là một cô nương tâm linh thủ xảo. Trăm triệu không thể tưởng được, dung mạo cũng xuất sắc như thế. Dung mạo của Lệnh Sâm đã là thế gian ít có, không nghĩ tới so với hắn con cũng không kém, như thế rất tốt. Hoàng Thượng quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, ta cũng yên tâm.”

Kỷ Thanh Y cũng thấy được Hoàng Hậu, làn da nàng trắng nõn, khí độ ung dung, tuy giọng điệu ôn nhu, quý khí trên người ở địa vị cao đã lâu vẫn làm người không thể bỏ qua.

Nghe Hoàng Hậu khích lệ, nàng vội cúi đầu, bày ra bộ dáng ngượng ngùng.

Cung nữ tới dâng điểm tâm và nước trà, Kỷ Thanh Y chỉ dính dính môi, vẫn chưa thật sự ăn, Hoàng Hậu chỉ xem như không biết, cười nói: “Từ khi Hoàng Thượng ban hôn cho các con, ta vẫn luôn muốn triệu con tiến cung để gặp, chỉ là sự vụ trong tay nhiều, vẫn luôn không rảnh. Hôm nay gặp, quả nhiên con là đứa bé ngoan, ta phi thường thích.”

Kỷ Thanh Y vội buông chung trà trong tay, đứng lên hành lễ với Hoàng Hậu: “Có thể được Hoàng Hậu nương nương yêu mến là phúc khí của Thanh Y.”

Hoàng Hậu thấy nàng quy củ lễ nghi mọi thứ không tệ, gật gật đầu, sau đó thở dài một hơi nói: “Bên ngoài đồn đãi chắc con cũng nghe được?”

Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, biết vở kịch lớn tới.

“Thần nữ ở trong nhà chờ gả, gần đây vẫn chưa đi ra ngoài, chuyện bên ngoài chỉ nghe nói một ít.”

“Để con chịu ủy khuất.” Hoàng Hậu nhẹ giọng nói: “Tĩnh Ngọc tính tình tốt, lại hiếu thuận, ta cưng nàng vài phần, nàng lại là đại tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, trong nhà sủng nàng, Hầu phủ xem thực trọng lần này nàng xuất giá, cho nên chuẩn bị của hồi môn nhiều một ít, cũng không phải cố ý muốn so với con. Ngày sau chị em dâu các con phải thường thường đi lại, không thể bởi vì chuyện này mà xa cách.”

Kỷ Thanh Y kinh ngạc, Hoàng Hậu thế nhưng không trách cứ nàng, ngược lại mở miệng an ủi, thật là việc lạ.

“Nương nương nói lời này chiết sát thần nữ.” Kỷ Thanh Y vội nói: “Thần nữ tuyệt đối không dám so với Mạnh tiểu thư.”

Hoàng Hậu nói nhiều như vậy chính là muốn thân cận với Kỷ Thanh Y, không nghĩ tới Kỷ Thanh Y vẫn cứ kính cẩn, nàng cười nói: “Con quả nhiên là đứa bé ngoan, sao ta lại bỏ được để con chịu ủy khuất? Chắc con cũng là nghe nói ta là biểu dì của Lệnh Sâm, xưa nay yêu thương hắn, cho dù vì Lệnh Sâm, ta cũng không thể để con bị người phê bình.”

Hoàng Hậu vừa dứt tiếng nói, liền có bốn cung nữ cầm khay mà đến, trên khay theo thứ tự là lăng hoa kính pha lê, bình hoa đế bảo đỏ rực, trâm bạch ngọc khảm hạt châu bằng san hô đỏ, một đôi vòng tay vàng ròng.

Mỗi loại đều không phải vật phàm, đó là Hoàng Hậu ban thưởng.

Nàng không làm gì mà được ban thưởng, trong lòng Kỷ Thanh Y không tự chủ được sinh ra cảm giác quái dị.

Nàng quỳ xuống nói: “Thần nữ tạ nương nương ban thưởng.”

Đột nhiên có một thái giám đi vào, dùng giọng cao tiêm tế nói: “Thực Ninh huyện chủ tiếp chỉ.”

Tiếp chỉ!

Đây là Hoàng Hậu phượng chỉ sao?

Nhìn dáng vẻ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng không biết nội dung là gì.

Trong lòng Kỷ Thanh Y kinh nghi lại không dám ngẩng đầu, chỉ phải quỳ thẳng người, cất cao giọng nói: “Thần nữ tiếp chỉ.”

Lúc nói chuyện, tay trong tay áo lại bất tri bất giác nắm chặt thành quyền.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng thái giám tuyên đọc thánh chỉ: “Khâm phụng Hoàng Hậu ý chỉ: Thực Ninh huyện chủ Kỷ thị, tú dục danh môn, thục nghi tố, đặc gia phong vì Thực Ninh quận chúa, lấy kỳ ân sủng. Khâm thử.”

“Thần nữ Kỷ Thanh Y tiếp chỉ.”

Cầm thánh chỉ ra Khôn Ninh Cung, Kỷ Thanh Y còn cảm thấy có vài phần không chân thật, sao Hoàng Hậu lại đột nhiên phong nàng làm quận chúa?

Trước mắt còn một màn lúc gần đi Mạnh Hoàng Hậu tươi cười như tắm mình trong gió xuân, Kỷ Thanh Y lại càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng.

Một người đoan trang dễ thân như vậy, hoàn toàn không giống nữ nhân tàn nhẫn độc ác, lộng quyền trong miệng Từ Lệnh Kiểm.

Chẳng lẽ chính mình thật bị Từ Lệnh Kiểm lầm đạo sao?

Đời trước Từ Lệnh Kiểm muốn được Mạnh Hoàng Hậu duy trì, lại không cam lòng cưới Mạnh Tĩnh Ngọc, phi thường bất mãn Mạnh Hoàng Hậu và Mạnh Tĩnh Ngọc, chẳng lẽ bởi vì như thế, cho nên hắn chửi bới Mạnh Hoàng Hậu?

Nhưng hắn nói Mạnh Tĩnh Ngọc trong ngoài không đồng nhất, dối trá thiện ghét, xác thật không nói sai.

Không có đạo lý hắn chỉ chửi bới Mạnh Hoàng Hậu.

Trong miệng người ngoài, Mạnh Tĩnh Ngọc là danh môn thục viện tự nhiên hào phóng, nhưng nội tâm lại đê tiện, thủ đoạn xấu xa. Mà trong mắt người ngoài, Mạnh Hoàng Hậu cũng là đoan trang thiện lương.

Cùng là một người, sao có thể biểu hiện bất đồng nhiều như vậy.

Mạnh Tĩnh Ngọc là Mạnh Hoàng Hậu nuôi lớn, thật đúng là rất khó nói Mạnh Hoàng Hậu chân chính là dạng người gì.

Tuệ Tâm đỡ Kỷ Thanh Y lên xe ngựa, mành vừa động, Kỷ Thanh Y đã bị Từ Lệnh Sâm ôm vào lòng, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm nàng: “Nàng thế nào, không có việc gì chứ?”

Hắn ôm thực chặt, nắm đau cánh tay nàng, trong mắt quan tâm rõ ràng như vậy, trong lòng Kỷ Thanh Y ấm áp, ôm lấy hắn: “Ta không sao, chàng đừng lo lắng.”

Không chỉ không có việc gì, được rất nhiều ban thưởng, mà còn nhiều thêm một phong hào quận chúa.

Từ Lệnh Sâm vẫn chưa vì nàng nói mấy câu nói đó mà thả lỏng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng một hồi, mãi đến lúc Kỷ Thanh Y cười niết mũi hắn, hắn mới chân chính thở dài nhẹ nhõm.

Hai đời làm người, Kỷ Thanh Y gặp được Từ Lệnh Sâm đều là tin tưởng tràn đầy, giống hôm nay khẩn trương lo lắng như vậy vẫn là lần đầu.

Không phải mọi người đều nói Hoàng Hậu là biểu dì của Từ Lệnh Sâm, xem Từ Lệnh Sâm như con ruột sao?

Một khi đã như vậy, Hoàng Hậu triệu kiến chính mình, không phải Từ Lệnh Sâm nên vô cùng cao hứng sao? Sao ngược lại vẻ mặt kiêng kỵ?

Chẳng lẽ Từ Lệnh Kiểm nói không sai, Mạnh Hoàng Hậu thật là người trước mặt một bộ, sau lưng một bộ!

Nàng đột nhiên nhớ tới Từ Lệnh Sâm nói, đời trước hắn bị người hại.

“Từ Lệnh Sâm.” Nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Từ Lệnh Sâm, giọng rất nhỏ phát run: “Đời trước đến tột cùng sao chàng lại…… chết?”

Từ Lệnh Sâm ngẩn ra, lập tức ôm nàng vào lòng, cười nói: “Tự nhiên là trúng mũi tên độc mà chết.”

“Không có khả năng!” Kỷ Thanh Y không tin: “Lần trước chàng không phải nói như vậy, chàng nói chàng bị người khác hãm hại. Chàng lợi hại như vậy, có thể hãm hại chàng, tất nhiên là người thân cận. Ngoại trừ Hoàng Hậu, không còn ai khác thân cận với chàng. lại thân phận cao quý. Nếu không phải nàng, vừa rồi sao chàng khẩn trương như vậy?”

Khóe miệng Từ Lệnh Sâm hơi hơi mỉm cười, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Ngoan, vài ngày rồi ta chưa gặp nàng, thật sự nhớ nhung vô cùng, nàng cho ta đỡ thèm trước.”

Nói liền ôm mặt nàng muốn hôn.

Kỷ Thanh Y lại quay đầu đi, Từ Lệnh Sâm hôn trúng tai nàng.

“Chàng đừng ngắt lời! Chàng rõ ràng nói với ta, chàng bị người hại.” Kỷ Thanh Y đẩy hắn ra, mắt hạnh trừng to nói: “Chàng đừng hòng sử dụng mỹ nam kế lừa dối qua cửa, chiêu này hôm nay vô dụng.”

Bị vạch trần, trên mặt Từ Lệnh Sâm hiện lên một tia chật vật: “Y Y, không phải ta không muốn nói cho nàng, ta là sợ nàng lo lắng.”

Kỷ Thanh Y cũng mềm giọng: “Ta biết chàng muốn tốt cho ta, nhưng chàng cũng nên nói cho ta một tiếng kẻ thù chúng ta là ai. Cho dù ta không thể báo thù cho chàng, tốt xấu gì trong lòng biết phòng bị. Bằng không chàng ở bên ngoài cực cực khổ khổ, ta ở nhà lại không biết gì, lỡ như bị người ta lợi dụng thì sao?”

Từ Lệnh Sâm nghe nàng dùng hai chữ “chúng ta”, lại nói hắn bên ngoài, nàng ở nhà, nói rõ ràng là cuộc sống của bọn họ sau khi thành thân, trong lòng ấm áp, ôm nàng ngồi trên đầu gối mình: “Y Y, sao nàng tốt như vậy?”

Trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động, hôn trên môi hắn một cái: “Ta tốt như vậy, chàng nhất định sẽ không làm ta thương tâm, có đúng không?”

Lúc nói chuyện, ngón tay vẽ xoắn ốc trên ngực hắn.

Môi đỏ mềm mại ôn nhu, mùi hương mát lạnh, làm hắn thần hồn điên đảo.

Ngón tay trắng nõn như ngọc, làm hắn hận không thể nuốt nàng vào bụng.

Người trong lòng sớm đã không phải thân mình đơn bạc như trước kia, trước ngực cũng từ nụ hoa vừa nở biến thành ngọn núi mê người, hắn không mù, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, tất cả đều dụ hoặc cảm quan của hắn, đặc biệt là nàng dùng ngữ điệu này nói chuyện với hắn, giờ khắc này, cho dù Kỷ Thanh Y muốn mạng của hắn, hắn cũng nguyện ý cho nàng.

Từ Lệnh Sâm hôn vành tai trắng nõn của nàng, hàm hàm hồ hồ nói: “Đương nhiên, nàng chính là tâm can của ta, sao ta có thể làm nàng thương tâm?”

Hắn tình nguyện chính mình bị thương, cũng không muốn nàng bị thương dù chỉ một chút.

Kỷ Thanh Y chỉ cảm thấy trên người run rẩy, lỗ chân lông toàn thân đều kêu gào, nàng tay chân rụng rời, đầu cũng mơ mơ màng màng không muốn làm gì, chỉ muốn mềm mại ngã vào lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng lý trí lại nói cho nàng, không thể mơ hồ.

Thật vất vả làm Từ Lệnh Sâm mở miệng, nếu giờ phút này không kiên trì được, lần sau không biết phải chờ tới khi nào.

Nàng nhéo chính mình một chút, mềm mại hỏi: “Vậy chàng nói chân tướng cho ta đi, rốt cuộc có phải Hoàng Hậu hay không, nếu chàng không nói, ta rất thương tâm.”

Môi Từ Lệnh Sâm dừng trên mặt nàng ngừng một chút, không thể tưởng tượng nhìn nàng: “Nàng dùng mỹ nhân kế với ta!”

Lúc nói chuyện, vẻ mặt lại hạ xuống.

Trong lòng Kỷ Thanh Y bộp chộp, sợ Từ Lệnh Sâm tức giận, đang muốn mở miệng xin lỗi, Từ Lệnh Sâm lại ôm nàng vào lòng, sủng nịch nói: “Nàng thế nhưng dùng mỹ nhân kế với ta, ta nên làm gì nàng bây giờ?”

Kỷ Thanh Y duỗi tay câu cổ hắn, lại hôn trên môi hắn một cái, cười hì hì nhìn hắn: “Vậy chàng rốt cuộc nói hay không?”

Từ Lệnh Sâm nhìn nàng cười khanh khách xinh xắn nũng nịu, mềm lòng, hận không thể moi tim ra cho nàng, làm sao có thể nói một chữ không, chỉ phải thở dài một hơi, hung hăng hút duẫn đôi môi nàng, đến lúc gương mặt Kỷ Thanh Y đỏ bừng, dựa vào trong lòng hắn thở hổn hển, hắn mới nói: “Không sai, chính là Hoàng Hậu.”

Kỷ Thanh Y vựng vựng hồ hồ, nghe lời này, đột nhiên lại thanh tỉnh: “Quả nhiên là nàng, vậy chàng……”

Từ Lệnh Sâm lại không cho nàng mở miệng, lại lần nữa hôn lên, Kỷ Thanh Y quả nhiên không nói chuyện nữa, chỉ ngoan ngoãn mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Không phải nói mỹ nam kế vô dụng sao? Còn không phải trúng kế.

Tiểu nha đầu nhất định yêu thảm hắn, mới có thể ngăn cản không được hắn như vậy.

Từ Lệnh Sâm phá lệ thỏa mãn, khóe miệng ngăn không được cong cao cao.