Chương 8

Đại ca gác cổng sửng sốt một lúc, sau đó nói: “Vậy để ta xem võ công của ngươi thế nào?”

Lăng Việt Sơn không biết phải làm sao, sợ ra mấy chiêu sẽ làm trờ cười, liền bày ra vẻ cao ngạo nói: “Sao có thể tùy tiện để lộ chiêu thức ra ngoài như vậy. Như vậy đi, ta tùy tiện nâng vật nặng cho ngươi xem thì ngươi sẽ biết ta có thần lực trời sinh, võ nghệ cao cường.”

Nói xong, hắn đi đến chỗ sư tử đá trước cửa Lý phủ, vận dụng nội lực, một tay nâng con sư tử đá 200 cân lên, lắc lắc hai cái rồi từ từ nhẹ nhàng đặt xuống, không chút đỏ mặt hay thở hổn hển. Hắn chiến đấu với lão sư phụ quái dị trong núi mỗi ngày, lực chưởng của lão rất kinh người, đánh đến nóng thì đá hay cây gì cũng bay đến, nếu muốn sống sót, nội công không đủ, tốc độ thân thủ không nhanh, thì đã sớm nhắm mắt xui tay. Sau khi hắn khổ luyện 10 năm, nâng được đá sư tử đương nhiên không thành vấn đề.

Người gác cổng ngẩn người, vội mở cửa cho hắn vào. Nhưng không có tên, thật khó để giải thích với quản gia, nghĩ đến khuôn mặt non nớt đang cười của chàng trai trẻ này, hắn đã viết “Tiếu Diện Kim Đồng Lăng Việt Sơn” vào danh sách môn khách giang hồ. Đại ca gác cổng không biết Lăng Việt Sơn được vào đã mừng thầm thế nào. Theo hắn nghĩ, nâng được con sử tử đá này cũng như biểu diễn đặt tảng đá lên ngực trên đường thôi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày mà Đại Đạo Dạ Hương đã định. Trước khi màn đêm buông xuống, các môn khách vào chỗ ngồi theo sự sắp xếp từ trước. Lăng Việt Sơn là người kém tiếng nhất trong số đó, cũng không ai xem trọng, vì vậy tự nhiên được xếp ở phía đông cách xa nơi ở của thiên kim nhất, gần cửa sau của Lý phủ.

Hắn chán nản chờ đợi rồi lại bắt đầu mơ tưởng. Khi bước vào phủ nhà họ Lý, hắn phát hiện ra rằng không có tiểu tiên nữ mà hắn thương nhớ, nhưng hắn nhìn thấy chàng trai trẻ mặc đồ trắng đưa kẹo hồ lô cho nàng ngày hôm đó, hóa ra hắn tên là Trần Kiếm Phi. Hắn là con trai thứ hai của nhà họ Trần, đường huynh của người đã đính hôn với Lý Hiểu Tình, còn được gọi là “Tuyết Hồ Công Tử”, chính là người mà người gác cổng đã nói.

Gia đình Trần Kiếm Phi trong võ lâm là gia đình chuyên kiếm pháp, hắn là đời thứ 3. Bởi vì hay mặc đồ trắng, cầm bảo kiếm Ngân Tuyết màu bạc, nên được gọi là “Tuyết Hồ Công Tử”. Lần này, đệ muội tương lai của nhà hắn bị đạo tắc nhắm trúng, hắn tình cờ đi ngao du với bằng hữu, sau khi nhận được tin báo liền ra tay giúp đỡ.

Lăng Việt Sơn chờ đợi, suy nghĩ miên man, xem ra, người trong võ lâm đến nhiều như vậy, 500 lượng này hắn chắc là không có phần rồi. Nghĩ đến địa vị của Trần Kiếm Phi cao như vậy, lại nghe hắn thân mật gọi tiểu tiên nữ là “Như Vân muội”, không biết họ có quan hệ gì. Trong lòng dâng lên một sự chua xót, cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy bản thân không thoải mái.