Chương 5

Vì vậy, khi hắn đi qua những ngôi làng, một số thị trấn dọc đường và tiến vào hai thành lớn, mọi thứ hắn thấy đều mới mẻ và thú vị. Nếm thử kẹo hồ lô, ăn bánh bao nhân thịt, hay lẻn vào tòa nhà nhỏ với đèn l*иg đỏ lộng lẫy và hương thơm ngạt ngào vào ban đêm, nhìn một đám cô nương cùng với một đám nam nhân cười cười nói nói, sờ qua sờ lại, thật không hiểu có gì vui đến vậy. Nhìn thấy bọn họ đều cười đến buồn nôn, mùi son phấn nồng nặc, khiến hắn khó chịu.

Hắn liền nói đại một ngày sinh để thử, Trần Bán Tiên nói gì hắn cũng nói không đúng, thấy ông ta hất râu tức giận nhìn chằm chằm, hắn cười toe toét chạy trốn đi.

Những ngày dưới chân núi thật tự do tự tại. Khi không có tiền, hắn tìm vài công việc khuân vác lặt vặt để kiếm sống. Lăng Việt Sơn mạnh mẽ và siêng năng, hắn làm việc trung thực và chăm chỉ, nên làm việc ở đâu cũng được chào đón. Thậm chí quản gia của hai phủ lớn còn muốn thuê hắn làm công lâu dài, nhưng hắn cảm thấy chán, làm được 10 bữa, nửa tháng thì sẽ đổi chỗ.

Vào một ngày, hắn đến một thành lớn, nhìn thấy một người biểu diễn tạp kỹ đặt một hòn đá lớn trên ngực, hắn nghĩ rằng hắn cũng có thể kiếm tiền bằng cách này. Trong túi hắn đang cạn tiền, đang nghĩ đến tìm một cách mới để kiếm sống. Việc biểu diễn này thật thú vị, chịu khó học hỏi, có thể sẽ tự làm được.

Lúc này người biểu diễn bắt đầu, đâm ngọn giáo vào yết hầu của mình, người xem xung quanh trầm trồ khen ngợi. Tai Lăng Việt Sơn nghe được một giọng nói ngọt ngào trong đám người hô : “A!”.

Hắn quay đầu nhìn thì ánh mắt lập tức dán chặt, không thể rời đi được.

Đó là một bóng người nhỏ nhắn mặc áo màu vàng nhạt, xinh đẹp đứng trong đám người, lông mày cong cong, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ nhắn đỏ hồng anh đào há ra kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ cũng phồng lên vì kích động.

Người biểu diễn đẩy mạnh ngọn giáo vào cổ họng, với một tiếng hừ nghẹn ngào trong cổ họng. Bóng tiểu nhân nhi màu vàng non nớt sợ tới mức lấy tay che mắt, lại tò mò nhìn qua khe hở kẽ ngón tay, sau đó kêu lên một tiếng nguy hiểm rồi nhắm mắt lại, thật đáng yêu.

Màn đâm giáo vào yết hầu cuối cùng cũng kết thúc, nàng bỏ tay xuống, vỗ tay reo hò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khích, đôi mắt to tròn cong lên thành mặt trăng lưỡi liềm dễ thương. Lăng Việt Sơn nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy những người và giọng nói xung quanh đều biến mất, chỉ có một tiểu tiên nữ ở trong mắt và trái tim mình.

Hai nam nhân chen vào trong đám người, vỗ vai tiểu nhân nhi, bên cạnh là một nữ tử áo đỏ, phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ trong mắt Lăng Việt Sơn, hóa ra tiểu tiên nữ còn có bằng hữu. Nam nhân mặc áo trắng đưa cho mỗi người một xâu kẹo hồ lô, tiểu tiên nữ đảo mắt và nhẹ nhàng nói: “Đa tạ Trần đại ca.”

Nam nhân mặc đồ đen bên cạnh xoa đầu nàng nói: ” Đây là tiền ta lấy được từ ca ca muội, đa tạ.”