Chương 41: Trợ lý
Cuối cùng, Khúc Ngư bởi vì lý do cá nhân mà không thể cho Đường Hiểu thêm đề nghị nào tốt cả.
Đường Hiểu đang vô cùng phân vân đắn đo giữa trực tiếp thổ lộ và sắc dụ, tạm thời cậu không có dũng khí thổ lộ, sắc dụ cậu lai càng không có dũng khí, vì thế kế hoạch cứ mắc cạn như vậy.
Vài ngày sau, năm ngày phép mà Cốc Tu Cẩn xin nghỉ giúp cậu cuối cùng cũng đã hết.
Đường Hiểu cuối cùng vẫn quyết định đi làm.
Tuy rằng cậu đã đáp ứng Cốc Tu Cẩn sẽ nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mà đối với thói quen mỗi ngày bận rộn cậu mà nói, năm ngày đã là quá dài, nếu cứ tiếp tục oa trong biệt thự, chắc chắn cậu sẽ chán đến mốc meo.
Buổi tối, Đường Hiểu nói chuyện này với Cốc Tu Cẩn.
Cốc Tu Cẩn buông tờ báo trên tay, ngẩng đầu nhìn cậu nói, “Cậu xác định không cần nghỉ phép thêm?”
Nghe ngữ khí này, dường như không có vấn đề gì quá lớn, Đường Hiểu vội vàng gật đầu nói, “Gần như đã không sao nữa rồi, ngày hôm qua lúc anh đi làm, bác sĩ Lưu có tới, ông ấy nói đã không còn gì trở ngại, chỉ cần thời gian tiếp theo cần chú ý nghỉ ngơi nhiều là được rồi, cho dù đi làm cũng không có vấn đề gì.”
Cốc Tu Cẩn hơi suy nghĩ một chút, “Với tính chất công việc của cậu, cần ở khắp nơi bên ngoài tìm khách hàng, cậu xác định câu có thời gian nghỉ ngơi sao?”
Đường Hiểu gãi gãi đầu, có chút khó xử.
Cốc Tu Cẩn nói, “Tôi nhớ công ty của các cậu nhân viên không nhiều lắm, gần đây có lẽ nghiệp vụ hẳn là gia tăng không ít, có thể cần tuyển thêm nhân viên mới, cậu có thể xin chuyển sang làm công việc văn phòng hoặc là trợ lý.”
Đường Hiểu do dự một chút, kỳ thật ngày hôm qua cậu có suy xét qua điều này.
Mấy ngày nay mặc dù cậu ở nhà dưỡng bệnh, nhưng thỉnh thoảng cũng có gọi điện thoại đến công ty giải quyết công việc.
Từ sau khi công ty nhận được khối bánh ngọt lớn Thịnh Đằng, nghiệp vụ công ty càng ngày càng nhiều, người của công ty cơ hồ bận đến chẳng rảnh tay, cho nên giám đốc quyết định tuyển thêm ba nhân viên nghiệp vụ, cũng chọn ra một người trong số những nhân viên nghiệp vụ hiện tại của công ty làm trợ lý cho ông.
Trợ lý là một công việc tương đối nhẹ nhàng, quan trọng nhất là, không cần phải tìm được khách hàng mới có tiền lương. Làm trợ lý cho Thường Hưng lương tạm thời ít nhất cũng khoảng ba nghìn tệ, sau này còn có thể tăng lên, hơn nữa nếu tìm được khách hàng cũng có tiền hoa hồng.
Một công việc tốt như vậy, lại không cần chạy tới chạy lui, vài nghiệp vụ viên của công ty đều muốn tranh nhau công việc này.
Đường Hiểu dĩ nhiên cũng muốn, nhưng cậu vào công ty chưa đến một tháng, giám đốc chưa chắc sẽ giao cho cậu chức vụ này, cho nên cậu rất lo lắng a!
Cốc Tu Cẩn thấy cậu cau mày, nhân tiện hỏi, “Có phải có việc gì khó khăn hay không, cần tôi giúp đỡ chứ?”
Đường Hiểu lắc đầu, “Không cần, tự tôi có thể giải quyết, tôi lên lầu trước đây.”
Cậu đã làm phiền Cốc Tu Cẩn rất nhiều, dù sao cũng là công việc của mình, không thể tiếp tục làm phiền Cốc Tu Cẩn nữa.
Cốc Tu Cẩn gật đầu nói, “Đi đi, nhớ ngủ sớm một chút.”
“Anh cũng ngủ sớm một chút.” Nói xong, Đường Hiểu bỏ chạy lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, Cốc Tu Cẩn bật cười lắc đầu, tiếp tục xem báo của anh.
Đóng cửa phòng, Đường Hiểu lấy điện thoại di động của cậu ra, trong danh bạ ít ỏi tìm ra số điện thoại của Thường Hưng rồi gọi qua, Thường Hưng rất nhanh liền bắt máy. Nghe thấy cậu muốn xin được làm trợ lý, bất ngờ nói đây là chuyện tốt, hàn huyên vài câu liền giao chức vị trợ lý cho cậu.
Đường Hiểu cơ hồ không thể tin vận may của chính mình, “Giám đốc, ông nói thật không?”
Thường Hưng nói, “Tất nhiên là thật rồi, loại chuyện này làm sao tôi có thể đùa giỡn được. Cậu làm việc rất nghiêm túc, cũng là người duy nhất từ trước tới nay bị tôi mắng nhưng vẫn không oán hận, giao chức trợ lý cho cậu tôi cũng yên tâm.”
Đường Hiểu hưng phấn nói, “Cám ơn giám đốc, tôi sẽ cố gắng.”
Không thể ngờ giám đốc lại đánh giá cậu tốt như vậy, Đường Hiểu đều cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Đường Hiểu cao hứng đến ngủ không yên, đi ra khỏi phòng thấy Cốc Tu Cẩn vẫn chưa ngủ, liền chạy xuống đi nói cho anh biết tin tốt này, hi vọng Cốc Tu Cẩn sẽ mừng cho cậu.
Cốc Tu Cẩn cũng không làm cậu thất vọng, cười lớn nói, “Không tồi, xem ra giám đốc của cậu rất xem trọng cậu, như vậy cậu sẽ không cần ra ngoài chạy nghiệp vụ, bất quá cũng không được ngồi quá lâu, lúc không làm việc nhớ đứng lên vận động một chút.”
Đường Hiểu ngồi xuống bên cạnh anh, “Học trưởng anh yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, lại hỏi, “Cậu thông thường mấy giờ làm việc?”
Đường Hiểu nói, “Buổi sáng chín giờ làm, buổi chiều sáu giờ tan ca.” An Dịch là công ty mới, cho nên giờ làm việc hơi dài một chút, về sau tình hình tốt hơn, phỏng chừng sẽ điều chỉnh lại một lần nữa, bất quá hiện tại cậu cũng không quá mong muốn đối với yêu cầu này.
Cốc Tu Cẩn nói, “Thời gian của tôi với cậu không sai biệt lắm, ngày mai chúng ta cùng đi làm đi.”
Đường Hiểu ngạc nhiên, “Như vậy có được không?”
Cốc Tu Cẩn đùa giỡn nói, “Đương nhiên là được rồi, đường đi làm của tôi vừa đúng lúc ở gần công ty cậu, được đi nhờ xe miễn phí cậu còn không hài lòng sao?”
Đường Hiểu đỏ mặt lên, “Vậy, vậy làm phiền anh.”
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Không phiền, đã khuya lắm rồi, cậu đi ngủ đi.”
Đường Hiểu vội vàng đứng lên, nói một tiếng ‘Chúc ngủ ngon’ rồi bỏ chạy.