Chương 30: Ra ngoài
Nói đến thư phòng của Cốc Tu Cẩn, Đường Hiểu vẫn chưa bước vào lần nào, cậu vào ở biệt thự này cũng chỉ mới hai ngày.
Bởi vì té bị thương, cho nên hơn phân nửa thời gian Đường Hiểu đều nằm trên giường hoặc ngồi dưới lầu, ngay cả cửa thư phòng cũng chưa từng bước tới.
Đường Hiểu đã từng tưởng tượng ra bố cục trong thư phòng của Cốc Tu Cẩn, vốn tưởng rằng phải là màu sắc đen hoặc trắng đơn điệu, dù sao Cốc Tu Cẩn cho cậu cảm giác rất nghiêm nghị, bất quá vẫn là cậu nghĩ sai rồi.
Cảm giác đầu tiên mà thư phòng đem đến cho cậu không phải là sự xa hoa, mà là sự sạch sẽ giống hệt như phòng triển lãm, lọt vào trong tầm mắt chính là giá sách thật lớn dựa vào tường, nó được tạo thành từ rất nhiều ô vuông nhỏ, mặt trên đặt đầy loại sách, nhìn qua có lẽ phải hơn một nghìn cuốn.
Thư phòng không phải là màu sắc đen trắng, mà là màu kem nhu hòa, thanh lịch, trong vắt, lộ ra cỗ khí tức cuộc sống nồng đậm, nhưng lại có một loại không khí nghiêm túc thản nhiên.
Đường Hiểu nhìn sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ sáng bóng, có loại xúc động muốn cởi giày, nhưng thấy Cốc Tu Cẩn trực tiếp đi vào, cậu liền dừng lại theo vào.
Ở bên phải giá sách là một chiếc bàn làm việc xinh đẹp, dưới bàn trải một tấm thảm xa hoa, ở một góc bàn chính là chiếc máy tính mà Cốc Tu Cẩn nói đến.
Cốc Tu Cẩn kéo ghế dựa ngồi xuống, sau đó mở máy tính, tốc độ khởi động của máy tính rất nhanh, không đến ba mươi giây liền khởi động xong, tiếp đến đưa ra yêu cầu nhập mật mã.
Thấy một màn như vậy, Đường Hiểu lập tức tự giác dời tầm mắt, cậu cũng không biết, Cốc Tu Cẩn chỉ đơn giản nhập mật mã ba chữ số máy tính liền mở ra. Nếu máy tính thật sự có bí mật không thể nói cho người khác biết, anh cũng không thể nào đặt mật mã chỉ có ba chữ số.
“Đường Hiểu, tài khoản của cậu là của ngân hàng nào?” Cốc Tu Cẩn hỏi Đường Hiểu đang đứng ngốc lăng.
Đường Hiểu kịp hoàn hồn, vội nói, “Là ngân hàng Kiến Hành.” Bởi vì thủ tục chi phí chỉ có 2,5%, cao nhất bất quá cũng chỉ 25 đồng, cho nên cậu mới lựa chọn ngân hàng này.
Cốc Tu Cẩn mở trang web lên, bởi vì anh cũng không dùng máy tính để kiểm toán hay chuyển khoản, cho nên không có bất kỳ tư liệu nào liên quan đến ngân hàng Kiến Hành này, trước tiên cần phải download một ít phần mềm mới có thể đăng ký trang web Kiến Hành, mất một chút thời gian download, cuối cùng cũng có thể mở trang chủ.
Gần như mỗi tháng Đường Hiểu đều sẽ chuyển khoản một lần, cho nên cậu nhớ rất rõ tên tài khoản. Sau khi đăng ký, trong tài khoản của cậu quả nhiên xuất hiện một số tiền.
Tuy rằng chỉ có nửa tháng, nhưng số tiền trên đó cũng không phải là ít, nhìn qua, Đường Hiểu không khỏi đỏ mặt. Thật sự mà nói, tiền lương của cậu chính là tiền kiếm được từ Cốc Tu Cẩn.
Để che dấu xấu hổ, Đường Hiểu để Cốc Tu Cẩn giúp cậu chuyển tiền. Đường Hiểu chỉ để lại cho mình một nghìn đồng, còn lại đều chuyển đến một tài khoản khác.
Cốc Tu Cẩn nhíu mày, “Cậu chỉ để lại cho mình bao nhiêu đó thôi sao?”
Anh cũng không hỏi cậu chuyển cho ai nhiều tiền như vậy, bởi vì chuyện này có thể liên quan đến riêng tư của cậu.
Đường Hiểu giải thích, “Nhiêu đây là đủ rồi, hơn nữa vài ngày tới nửa tháng tiền lương còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản.” Vốn dĩ cậu định chuyển hết vào tài khoản của ông nội, nhưng sợ sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cho nên mới giữ lại chút ít cho mình.
Cốc Tu Cẩn không nói gì nữa, thủ tục chuyển tiền rất nhanh liền hoàn thành.
Đường Hiểu chợt nhớ đến chuyện Cốc Tu Cẩn định nói, xoay người nhìn về phía Cốc Tu Cẩn vừa mới đứng lên khỏi ghế, “Học trưởng, lúc nãy anh định nói với tôi chuyện gì vậy?”
“Mau đổi giày đi, một lúc nữa chúng ta sẽ ra ngoài.” Cốc Tu Cẩn cười nói với Đường Hiểu.
Đường Hiểu có chút ngạc nhiên, bất quá cậu cũng không hỏi nhiều. Đến khi cậu xuống lầu, Cốc Tu Cẩn đã đứng ở huyền quan chờ cậu.