Chương 22: Chăm sóc
Giữa trưa Đường Hiểu có tỉnh lại một lần, nhưng mà Cốc Tu Cẩn vẫn chưa về nhà.
Ngược lại trong lúc đó có gọi điện thoại về một lần, nhưng Đường Hiểu vẫn đang ngủ. Chờ sau khi cậu tỉnh lại, đã hơn ba giờ chiều.
Trương quản gia sợ cậu đói bụng, tùy thời chuẩn bị cháo, đợi cậu tỉnh lại sẽ ăn. Thấy cậu từ trong phòng đi ra, ông liền bảo người hầu đem cháo hâm nóng lên, sau đó mới mang ra.
Đường Hiểu vốn định ngủ để giảm bớt thời gian nhàm chán, nhưng mà cậu không thể cứ nằm ngủ mãi như vậy được. Bởi vì một năm nay cậu đã quen bôn ba khắp nơi, đột nhiên không có việc gì làm khiến cậu có chút không quen, vì thế dứt khoát đi xuống lầu.
Trương quản gia sợ cậu buồn, mở TV và đưa điều khiển từ xa cho cậu, bảo cậu muốn xem cái gì thì tự mình đổi kênh.
Phim truyền hình cậu không thích xem, chẳng hạn như phim xuyên không thịnh hành nhất hiện nay, hay phim cổ trang võ hiệp, cậu chỉ ôm thái độ thưởng thức đối với nhân vật, nhưng chưa bao giờ xem qua.
Bất quá cậu rất thích phim điện ảnh, thỉnh thoảng cũng sẽ xem một ít tin tức thời sự, tài chính và kinh tế linh tinh.
Cái này có liên quan đến công việc của cậu, phải thường xuyên hiểu rõ, bởi vì nếu khách hàng hỏi nhiều lần mà không biết sẽ để lại ấn tượng không tốt, ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai bên.
Khi Cốc Tu Cẩn trở về, vừa đi vào phòng khách liền nhìn thấy Đường Hiểu đang ngồi trên ghế sôpha mềm mại, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào tin tức đang phát trên TV. Thoạt nhìn bộ dạng của cậu trông rất chuyên chú, nhưng vừa đến gần liền phát hiện, suy nghĩ của cậu căn bản là đã bay đến chín tầng mây, đôi mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Một khuôn mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, hơn nữa còn là khuôn mặt của người mà cậu đang suy nghĩ trong đầu.
Đường Hiểu sợ hãi đến nhảy dựng lên, dựa lưng vào sô pha ngây ngốc nhìn chằm chằm Cốc Tu Cẩn đột nhiên xuất hiện, nhất thời không kịp phản ứng.
Đường Hiểu căn bản chưa từng nghĩ, người đàn ông mà một giây trước cậu còn suy nghĩ đến, một giâu sau liền xuất hiện ngay trước mặt cậu. Mãi cho đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp của Cốc Tu Cẩn, cậu mới kịp hoàn hồn.
“Học, học trưởng, anh về rồi ạ.” Đường Hiểu lắp bắp nói.
Cốc Tu Cẩn cười cười, lấy túi hồ sơ và cởϊ áσ khoác đưa cho người hầu, sau đó mới đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, tầm mắt chuyển qua nửa người dưới của cậu.
Đường Hiểu chú ý đến tầm mắt của anh, không được tự nhiên nhích nhích mông.
Cốc Tu Cẩn nói, “Ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Đường Hiểu không dám nhìn anh, cúi đầu trả lời, “Bốn giờ chiều liền bắt đầu ngồi ở đây.”
Vừa dứt lời, cậu liền bị anh bế lên, sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, “Học trưởng, anh làm gì vậy?”
“Đường Hiểu, những gì tôi nói cậu quên hết rồi sao?” Cốc Tu Cẩn cúi đầu nhìn ánh mắt của cậu nói.
“A?” Đường Hiểu nhất thời không kịp phản ứng.
Cốc Tu Cẩn than nhẹ, “Hôm qua cậu mới té bị thương, hôm nay lại ngồi liên tục mấy giờ liền, như vậy không tốt đối với sự hồi phục của vết thương.”
Đường Hiểu ngây người, thì ra là vấn đề này, không khỏi nóng bừng mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi học trưởng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Cốc Tu Cẩn thấp giọng nói, “Sau này nên chú ý nhiều một chút.”
Không khí thoáng chốc an tĩnh lại. Sau đó, Đường Hiểu xấu hổ nói, “Học trưởng, anh buông tôi ra được hay không, tự tôi có thể ngồi.”
Vừa rồi cậu nhất thời khẩn trương nên không chú ý đến, cậu thế nhưng lại đang ngồi trên đùi Cốc Tu Cẩn. Hơn nữa anh còn rất cẩn thận, sợ động đến mông cậu, liền dùng cánh tay chống lưng cậu lại.
Cốc Tu Cẩn không từ chối, bất quá cũng không lập tức đặt cậu lại trên ghế sôpha mà sau khi đứng lên mới buông cậu xuống, sau đó nói, “Cũng sắp tới giờ ăn cơm chiều rồi. Cậu muốn ăn cơm xong rồi mới tắm rửa, hay là tắm rửa xong rồi mới ăn cơm?”
Đường Hiểu lắc đầu nói, “Sau khi ăn cơm không thể tắm rửa ngay, tôi nghĩ bây giờ tôi nên đi tắm trước.”
“Được rồi, vậy cậu tắm trước đi, một lát nữa tôi sẽ bảo người hầu mang quần áo đến phòng cậu.” Cốc Tu Cẩn nói xong liền đẩy cậu về phía cầu thang.
Đường Hiểu đang định nói lấy quần áo, kết quả đã bị những lời nói của anh chặn lại, cứ cảm giác nếu lại yêu cầu sẽ không tốt lắm. Do dự một lúc, cậu mới nhỏ giọng nhắc nhở, “Vậy anh nhớ nhanh lên một chút a.”
Cốc Tu Cẩn đùa giỡn cười, “Được rồi, cậu đi lên đi!”
Bởi vì chuyện xảy ra tối hôm qua đã để lại bóng ma trong lòng Đường Hiểu, bây giờ cậu cũng không dám chạy nhanh sau khi mới tắm xong nữa. Nhưng cậu vẫn sợ khi cậu đã tắm xong rồi người hầu mới đưa quần áo đến, cho nên mới nhịn không được mà nói như vậy.
Với đầu óc thông minh như Cốc Tu Cẩn, cơ hồ là lập tức đoán được ý nghĩ của cậu.
Sau khi bị chê cười, Đường Hiểu thiếu chút nữa quay lưng bỏ chạy, cũng may cậu còn nhớ mình không được vận động quá mạnh, cho nên đành phải chậm rãi cà nhắc lên lầu.