Chương 10: Điều ước hòa bình

"Đợi một chút──"

Quấn khăn trải giường xuống giường, dưới chân mềm nhũn, cả người run rẩy, Thái tử điện hạ hụt chân lắc lư rồi té xuống bên cạnh giường, Landy xoay người lại, đi tới bên cạnh, cúi người xuống đỡ lấy Thái tử điện hạ mặt đầy nhăn nhó lên.

"Điện hạ còn có chuyện gì sao?"

Biểu cảm lạnh lùng, dáng vẻ nhiệt tình như lửa tối qua kia, thật sự khiến người khác nghi ngờ k biết có phải cùng một người không. Bắt lấy bàn tay to lớn thô ráp kia, đứng dậy, trong lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ cao, Thái tử điện hạ ngây người, đột nhiên nhớ đến đêm qua bàn tay to lớn thô ráp kia vuốt ve khiến cho y kêu lớn như thế nào, khụ khụ, thật là muốn tát cho mình một bạt tai mà.

"Viết một lá thư cam kết, không được lợi dụng chuyện tối qua uy hϊếp ta, còn phải xem như là chưa có chuyện gì xảy ra mới được."

"Cái gì?"

Đầu mày Landy nhăn lại, người đàn ông rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, tuy rằng vừa rồi đến gần y, ngửi mùi hương thơm quen thuộc trên người y khiến cho trong lòng hắn mê mẩn, nhưng vừa rồi hắn không phải đã đồng ý là xem như chưa có chuyện gì xảy ra rồi sao.

"Ta sẽ không viết cái thứ hoang đường đó, chuyện đã hứa với người, ta nhất định sẽ không làm trái lại."

"Lời hứa, bất kể là lời hứa dạng gì thì đến cuối cùng cũng có thể không tuân thủ, tất cả đều như vậy."

Biểu cảm của Gaya đột nhiên ảm đạm, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại, hất cánh tay nóng bỏng đó ra, lắc lư cái vòng eo bị hành hạ đến như muốn gãy kia, đi đến bên cạnh bàn.

"Mau qua đây, ta đọc, ngươi viết."

Landy nhìn chằm chằm bàn tay lơ lửng giữa không trung, vừa nãy tay của Thái tử điện hạ khẽ run, chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, buông tay xuống, hắn bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

"Thư cam kết."

"Phải, mau viết đi."

Landy do dự ngồi bên bàn, nhận lấy cây bút trong Thái tử điện hạ, bản thân hắn sao lại làm chuyện hoang đường như vậy chứ, chỉ là, Gaya...

"Viết, thư cam kết, Landy tôi hứa, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện xảy ra đêm qua uy hϊếp Gaya, hơn nữa chuyện xảy ra đêm qua sẽ xem như chưa từng xảy ra, đặc biệt cam kết, nếu như làm trái, thì tôi sẽ ngã từ trên lưng ngựa xuống, ngã té nửa người thê thảm, khiến cho Bạch Tát ăn thịt tôi, thậm chí ăn đến xương không chừa, viết đi."

"Bạch Tát?"

"Thú cưng gấu trắng ta nuôi ở trong hoa viên phía sau."

Bàn tay cầm cây bút lông ngỗng siết chặt, xẹt── Cây bút lông ngỗng cao cấp của Aslan bị bẻ gãy, Thái tử điện hạ ngây người, cầm lấy một cây bút khác đưa qua.

Cuối cùng, ép Landy kí tên, sau đó còn dùng con dấu thần thánh của Thái tử điện hạ của Đế quốc Aslan, đóng một cái dấu đỏ tươi, cầm lấy bức thư cam kết hoang đường kia, Thái tử điện hạ của chúng ta vừa ý gật gật đầu, còn khen hai ba câu:

"Chữ viết đẹp lắm."

"Được chưa? Nếu xong rồi thì thần xin cáo lui."

"Được rồi, được rồi."

Landy lui xuống, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Thái tử điện hạ cầm bức thư cam kết hoang đường kia, vậy mà lại có chút lạc lõng, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại nén chút lạc lõng đó xuống.

Xem ra, Thái tử điện hạ đến một chút tực giác của Thái tử điện hạ của Đế quốc Aslan cũng không có nữa, cần phải thay đổi lịch học sau này một chút.