Tề Tĩnh Uyên tiếp thu ngôi vị của tiểu hoàng đế rất thuận lợi.
Tề Hàn Chương ở Vân Nam xa cách trong lòng rõ ràng, Tề Tĩnh Uyên trở thành hoàng đế, người đầu tiên không buông tha chính là hắn.
Người khác không nhìn ra được ám muội như có như không giữa Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê, nhưng hắn lại nhìn ra rõ ràng. Tạ Lâm Khê chết rồi, chết ở trước mắt Tề Tĩnh Uyên, còn dùng phương thức như vậy mà chết đi.
Vạn tiễn xuyên tâm, huyết khánh thành thủy.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua kẻ phản bội bằng hữu.
Hắn dùng máu tươi cùng lời nói dối gϊếŧ chết người thân cùng bằng hữu thật lòng đối xử với hắn, khi Tạ Lâm Khê chết rồi, hắn liền biết mình cuối cùng sẽ quy về nơi nào. Thế nhưng hắn vẫn muốn nỗ lực một chút, muốn giãy dụa một lần.
Mất đi đã mất đi, nắm ở trong tay, hắn không thể từ bỏ.
Bằng không, sự phản bội của hắn sẽ vô cùng buồn cười.
Đương nhiên, rất nhiều chuyện cũng không dễ dàng.
Tề Hàn Chương là từ kinh thành trở về Vân Nam, lúc đó hắn ở kinh thành đã lôi kéo được một nhóm người bên cạnh mình, từ những người này mà nắm trong tay tin tức có liên quan đến Vân Nam Vương phủ, mấu chốt nhất chính là sau lưng hắn còn có triều đình chống đỡ.
Mà Vân Nam Vương phủ lại là một cái tiểu triều đình, người ở bên trong cũng đang tranh quyền đoạt thế, thương tổn lẫn nhau.
Hắn là đợi đám người kia tranh đoạt đến phần cuối mới đột nhiên từ kinh thành gϊếŧ trở lại, sau lưng hắn có Tề Tĩnh Uyên, có Quý Minh Nghị, còn chiếm danh tiếng của Vân Nam Vương thế tử, thế lực tự nhiên không nhỏ.
Vân Nam Vương không dám chỉ trích thân phận của hắn, Tề Hàn Chương chân chính cũng không dám nói vị trí thế tử là của hắn, bằng không chính là khi quân.
Tội khi quân, hắn muốn làm gì cũng sẽ nhận được vũ khí bằng ngòi bút của người trong thiên hạ, căn bản sẽ không có ai đứng ở góc độ của hắn mà cân nhắc vấn đề.
Mấu chốt nhất chính là, Vân Nam Vương lúc đó còn không có dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng với kinh thành.
Hắn muốn có được thế lực không thuộc về mình, còn muốn có được thanh danh tốt.
Mà Tề Hàn Chương làm thế tử trở lại vương phủ, tự nhiên có người sẽ ủng hộ chính thống.
Trước khi phản bội, hết thảy đều rất tốt, trên con đường này hắn đã dùng rất nhiều thủ đoạn không muốn người biết, Vân Nam Vương phủ cuối cùng về trong tay hắn.
Nhưng cùng lúc quan viên địa phương của Vân Nam rất nhiều người không biết hắn, cần hắn dùng thủ đoạn cứng rắn đi trấn áp.
Mà Tề Ngọc thoái vị, Tề Tĩnh Uyên lên ngôi, hết thảy đều không giống nhau.
Tề Hàn Chương hiểu rõ năng lực cùng thủ đoạn của Tề Tĩnh Uyên, nhìn y đối xử với thái hậu cùng Quý Minh Nghị ra sao liền biết, không dùng đao cũng không gϊếŧ người, mà kết quả so với gϊếŧ bọn họ còn khó chịu hơn.
Thân là thái hậu mà danh dự bị hủy sạch, thậm chí còn liên lụy đến tiểu hoàng đế.
Thân là Thái phó được thư sinh trong thiên hạ kính ngưỡng, cuối cùng lại bị người trong thiên hạ khinh thường, còn bị kết tội độc đoán triều chính, độc hại hoàng đế.
Thân là Nhϊếp chính vương Tề Tĩnh Uyên, danh vọng cùng địa vị phảng phất trong một đêm toàn bộ đều có, thuận lợi trở thành hoàng đế.
Tề Hàn Chương biết nếu như cho hắn thêm thời gian mấy năm, hắn nhất định có thể cố gắng quản chế Vân Nam Vương phủ trong lòng bàn tay, thậm chí với tâm tính có thể nhẫn nhịn của hắn, hắn có thể rèn được một phương hoàn toàn thuộc về thế lực của chính mình.
Nhưng hắn không có thời gian, hắn biết Tề Tĩnh Uyên sẽ không cho hắn thời gian.
Xuất thân của hắn chính là vấn đề lớn nhất, chỉ cần Tề Tĩnh Uyên nguyện ý, xuất thân của hắn chẳng mấy chốc sẽ bị kiểm chứng.
Nhưng người ủng hộ hắn sẽ bởi vì hắn là thế tử ủng hộ hắn, cũng sẽ bởi vì hắn không phải thế tử mà cảm thấy hắn tâm cơ thâm sâu gϊếŧ người như dạ.
Tề Hàn Chương từ lúc Tề Tĩnh Uyên mang theo Tạ Lâm Khê rời khỏi địa giới Vân Nam đã một mực chờ đợi ngày đó.
Hắn chờ được tin tức Tề Tĩnh Uyên trở lại kinh thành, chờ được thanh danh tanh tưởi của thái hậu cùng Quý phủ, chờ được tiểu hoàng đế quang minh chính đại thoái vị, nhưng vẫn chưa chờ đến Tề Tĩnh Uyên trả thù.
Vẫn luôn không có.
Tề Hàn Chương cùng Tề Tĩnh Uyên tựa như mèo vờn chuột.
Mèo biết được nhược điểm của chuột, biết hắn ngày ngày bất an, nhưng vẫn treo hắn, khiến hắn ngày ngày sợ hãi bất an, ban đêm ngủ không được, ban ngày không có tinh thần.
Tề Tĩnh Uyên cũng làm được rồi, mà Tề Hàn Chương sau khi Tạ Lâm Khê chết đi liền bắt đầu mất ngủ.
Hắn cứ luôn mơ thấy những năm tháng còn ở kinh thành, mơ thấy Tạ Lâm Khê tựa vào lan can nhìn mình, mơ thấy người duy nhất ở kinh thành mà hắn gọi là bằng hữu. Nhưng tất cả mọi giấc mộng đều kết thúc, người bằng hữu này lại chết trước mặt hắn.
Là hắn gϊếŧ, một mũi tên lại một mũi tên, mãi đến khi máu đã chảy cạn.
Tạ Lâm Khê chết đi trở thành ác mộng hắn không thể thoát khỏi.
Mà hắn đã làm lựa chọn, đã chặt đứt đường lui.
Tề Hàn Chương không muốn chờ Tề Tĩnh Uyên hạ đao với mình rồi mới làm chuẩn bị, hắn biết những quan viên Vân Nam kia rất muốn cái gì, bọn họ muốn quyền thế cùng địa vị cao hơn nữa.
Vì vậy ở thời điểm Tề Tĩnh Uyên vẫn chưa vạch trần thân thế của hắn, hắn dùng danh nghĩa thanh quân trắc*, từ Vân Nam xuất binh.
*Thanh quân trắc: chỉ những người phản bội lại quân chủ
Đối mặt với chuyện mà Vân Nam Vương phủ mấy đời cũng không làm được, những người theo hắn có hưng phấn, cũng có ủng hộ. Tất cả nội loạn vào đúng lúc này đều bị thanh quân trắc ngăn lại.
Bọn họ không để ý tiểu hoàng đế có phải thật sự chủ động nhường ngôi hay không, bọn họ chỉ cần lập lý do nói Nhϊếp chính vương bức bách hắn là được.
Vân Nam Vương phủ bọn họ cũng chảy xuôi huyết thống hoàng gia, vị trí này bọn họ cũng có thể làm.
Ngôi vị hoàng đế ở trong tay Tề Ngọc cùng trong tay Tề Tĩnh Uyên là hoàn toàn khác nhau.
Khi đó gia nghiệp Tần gia quy về triều đình, Hộ bộ không bạc, Tề Tĩnh Uyên liền lấy bạc dính máu của Tần gia làm giàu quốc khố.
Y đã không còn để ý đến lai lịch của số bạc này nữa, thời điểm y làm hết thảy những việc này đều rất bình tĩnh.
Giống như sau khi y ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bình tĩnh hạ đạo thánh chỉ thứ nhất chính là tru di cửu tộc của Quý Minh Nghị, cùng một tội danh mưu hại hoàng thượng, cưỡng bức thái hậu. Thánh chỉ không minh bạch như vậy khiến tầm mắt của mọi người lần nữa lại đặt lên sự việc thái hậu nuôi trai lơ, có thể nói là cực kỳ ác độc.
Mà Tề Tĩnh Uyên lại có được thanh danh càng tốt hơn, y trở thành một hoàng đế suy nghĩ vì đại cục.
Một điểm vô cùng buồn cười, thời điểm y quang minh lỗi lạc làm một chuyện, người người đều cho là y có dã tâm, khi y rốt cục cũng bắt đầu dùng đến những thủ đoạn dơ bẩn, người người lại ca tụng y quang minh lỗi lạc.
Trận chiến giữa kinh thành cùng Vân Nam giằng co một năm.
Trong thời gian này Hạ Vận tâm tư tích tụ, bệnh nặng mà chết, quan chức trên triều đình cũng thay đổi không ít.
Hạ Quốc công phủ cũng không bị thái hậu liên lụy quá nhiều, nhưng Tề Tĩnh Uyên vẫn ở trước mặt mọi người quát lớn tổ tiên Hạ gia không biết dạy người.
Sau khi Hạ Vận ốm chết, Tề Tĩnh Uyên vẫn cứ dùng Hạ Thiện, nhưng y cũng không tin Hạ Thiện.
Lập được công lao, quyền thế cùng địa vị nên cho y đều sẽ cho, mà nên phòng bị, y một chút cũng không thiếu.
Hạ Thiện đối với chuyện này lại có thể hiểu được, biết y vì bị Tề Hàn Chương phản bội mà mới thành như vậy.
Chuyện rất kỳ diệu cứ như vậy đã xảy ra.
Chiến dịch cuối cùng giữa kinh thành cùng Vân Nam, Tề Hàn Chương truyền tin, nói muốn gặp Tề Tĩnh Uyên.
Rất nhiều người đều nói đây là một cạm bẫy, đều khuyên bảo Tề Tĩnh Uyên đừng đi vào.
Tề Tĩnh Uyên ngồi trên long ỷ rộng lớn cô quạnh nở nụ cười, y căn bản không có ý định đi gặp Tề Hàn Chương.
Tướng sĩ của Vân Nam, tấn công kinh thành chỉ dựa vào một bầu máu nóng, bọn họ cho là kinh thành không bạc, những năm này lại không ngừng có thiên tai, chỉ cần bọn họ khởi nghĩa vũ trang, sẽ luôn có người phục tùng.
Nhưng những năm qua Tề Tĩnh Uyên đắc tội không ít người, nhưng lại chưa từng thiếu quân lương của tướng sĩ biên quan, chưa từng để dân chúng gặp nạn phải thiếu ăn thiếu uống, thời điểm khó khăn nhất cũng không có tăng thêm thuế má cùng lao dịch.
Người đều sẽ hoài cựu, dưới tình huống như vậy, dân chúng tin tưởng là triều đình, mà không phải Vân Nam Vương phủ.
Cho nên, đại nghiệp Tề Hàn Chương không hề thuận lợi tiến hành.
Thậm chí có thể nói là khó khăn tầng tầng.
Tinh thần của tướng sĩ Vân Nam sa sút, đến cuối cùng cơ hồ là không còn ý chí gì.
Tề Tĩnh Uyên không gặp Tề Hàn Chương, sau khi chiến dịch cuối cùng bắt đầu, y ở lại Cảnh Hoa điện nói chuyện cùng Tạ Lâm Khê.
Y trở thành hoàng đế, có được thanh danh tốt hơn, nhưng bên cạnh y rốt cuộc cũng không còn Tạ Lâm Khê nữa.
Hiện tại, tất cả mọi người đều sợ y kiêng dè y, không còn có người dám cùng y chơi, cùng y cười nói, cũng không còn có người chờ y nữa.
Đối với Quý Minh Nghị cùng thái hậu, y cũng có thể dùng thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa mà hủy hoại danh dự của bọn họ.
Còn đối với Tề Hàn Chương, y lại không hề làm gì cả, thậm chí cũng không buồn vạch trần thân phận của hắn, y đường đường chính chính thanh thuần khiết bạch, dùng thủ đoạn chân chính mà đánh bại người này.
Dùng sự thực nói cho Tề Hàn Chương, ngươi căn bản không được.
Y dùng hành động nói cho Tề Hàn Chương, nếu như không phải Tạ Lâm Khê tín nhiệm hắn, nếu như không phải Tề Tĩnh Uyên y có mắt không tròng, hắn vốn là tên rác rưởi.
Trận chiến kia, tất nhiên phe của Tề Tĩnh Uyên thắng.
Cuối cùng, Tề Hàn Chương ôm tội danh mưu phản tự sát tại chiến trường, có người nói hắn là muốn lưu lại đường lui cho tướng sĩ Vân Nam, có người nói hắn là không còn mặt mũi nào gặp Tề Tĩnh Uyên.
Chỉ có Hạ Thiện cũng đang ở chiến trường biết, hắn không còn mặt mũi nào đi gặp chính là Tạ Lâm Khê.
Một Tạ Lâm Khê bị Tề Hàn Chương tính kế, cuối cùng chết đến thê thảm.
Trận chiến cuối cùng này, hắn vốn chỉ muốn gặp Tề Tĩnh Uyên, ở trước mặt Tạ Lâm Khê tạ tội.
Tề Tĩnh Uyên căn bản không có cho hắn cơ hội, cảm thấy hắn không xứng gặp cố nhân.
Hạ Thiện không biết Tề Hàn Chương vào lúc cuối cùng có hối hận hay không, hắn chỉ biết, khi còn ở kinh thành, thời điểm thế tử này gian nan nhất, bị những người gọi là đế đảng nhìn không vừa mắt, chỉ có Tạ Lâm Khê vẫn luôn che chở hắn.
Sau đó hắn vì muốn cứu Tạ Lâm Khê mà bị thương ở cánh tay, Tạ Lâm Khê coi hắn là bạn bè chân chính, thật sự đặt ở trong lòng.
Hắn đi tìm tiêu cho Tạ Lâm Khê, cùng hắn uống rượu, sau khi say rượu từng nói tưởng niệm thân nhân.
Tạ Lâm Khê bị cha ruột vứt bỏ, ở nhà của dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng rất khó khăn.
Đối với Tề Hàn Chương, hắn là thật muốn làm bằng hữu. Đáng tiếc, cuối cùng lại bị người lợi dụng .
Sau khi chiến dịch Vân Nam kết thúc, Tề Tĩnh Uyên triệt để hợp nhất thế lực Vân Nam.
Vân Nam Vương phủ chiếm cứ ở Vân Nam nhiều năm, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, một lần nữa thuộc về kinh thành, không còn ai lại cho nó ưu ái nữa.
Mà Tề Tĩnh Uyên làm hoàng đế vô cùng nghiêm túc, sau đó Hạ Thiện từng nói, Tề Tĩnh Uyên làm hoàng đế có chút giống khổ hạnh tăng.
Bảo bối duy nhất bên cạnh y, là tro cốt của Tạ Lâm Khê.
Tề Tĩnh Uyên lại dùng phương thức tỉnh táo như thế để trừng phạt chính mình, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, y cứ nhượng bộ nữa, cũng chỉ đổi lại đau đớn mất đi tình yêu.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi già đi.
Cuối cùng, y một thân một mình, người được chôn cùng bên trong hoàng lăng vẫn là Tạ Lâm Khê