Chương 23

Tạ Lâm Khê bị y lung tung gặm cắn một trận sau mới đảo khách thành chủ.

Sau khi chậm rãi bình ổn lại, Tạ Lâm Khê ôm lấy người nhẹ giọng nói: "Tức giận rồi?"

Tề Tĩnh Uyên nằm nhoài lên bả vai hắn, trầm mặc một lát, buồn bực nói: "Cũng không có."

Y vào cung đi gặp tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế một câu cũng không hỏi y tại sao vô duyên vô cớ không vào triều, mà ngược lại, tiểu hoàng đế còn đặc biệt quan tâm thân thể của y, nói nếu như quá mệt mỏi, vậy liền cẩn thận an dưỡng.

Nghe nói trước khi y tới, thái hậu đã đến đây gặp tiểu hoàng đế.

Tề Tĩnh Uyên dùng ngón chân cũng nghĩ ra được thái hậu sẽ nói cái gì với tiểu hoàng đế, đơn giản là y bây giờ quyền thế cực thịnh, một nửa quan chức trong triều đình đều là y cất nhắc lên. Bây giờ Hạ gia bị Tả Mẫn liên lụy, nói chuyện trên triều đình dễ bị công kích, cho nên tiểu hoàng đế quan trọng nhất vẫn cần tạm thời nhẫn nại lại.

Tiểu hoàng đế là thật rất có thể nhẫn.

Trong lòng Tề Tĩnh Uyên rất rõ ràng, tình cảnh bây giờ của tiểu hoàng đế căn bản không thuận lợi gì.

Hắn muốn dựa vào Nhϊếp chính vương là mình đây, lại cũng cần phải dựa vào Hạ Vận, còn cần loại bùn loãng như Quý Minh Nghị để phản bác Tề Tĩnh Uyên cùng các triều thần.

Nếu như y vô tâm với tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế liền gặp nguy hiểm.

Thái hậu, Quý Minh Nghị thậm chí là Hạ Vận đối với y cũng chưa từng dừng lại hoài nghi cùng phòng bị, y có thể hiểu được.

Nhưng sau khi y hiểu được, cái giá phải trả lại cao tới mức chẳng ai nghĩ tới, là cái giá àm y không chịu đựng nổi.

Cho nên lần này, y có thể hiểu, nhưng tuyệt sẽ không tiếp nhận.

Chỉ là, nước đã đến chân, tâm tình vẫn rất không ổn. Có một loại cảm giác rất khó nói ra, y trải qua thế sự chìm nổi, mà ngoảnh đầu nhìn lại, tiểu hoàng đế vẫn là tiểu hoàng đế của trước đây, không biết thế sự biến hóa, một mình đứng ở nơi đó.

Tạ Lâm Khê cảm thấy Tề Tĩnh Uyên tâm tình không tốt, hắn đem người kéo thật chặt vào trong l*иg ngực.

Hắn biết Tề Tĩnh Uyên đủ mạnh, không cần quá nhiều từ ngữ an ủi. Lại nói, có một số việc, dùng ngôn ngữ căn bản cũng không có cách nào an ủi, hắn có thể làm chính là tại thời điểm đặc thù này, cho y một bờ vai cứng rắn đáng tin cậy.

Cũng lại vào thời điểm này, Tạ Lâm Khê đột nhiên cảm thấy tỏ rõ cõi lòng rồi thật tốt.

Nếu như bây giờ hắn cùng Tề Tĩnh Uyên vẫn chỉ là quan hệ quân thần, chuyện hắn có thể làm quá ít, dù cho có đau lòng ra sao đi nữa, lời nói cũng không thể đi quá giới hạn.

Như vậy là tốt rồi, ôm lấy đối phương cùng nhau cảm nhận ấm áp.

Yên lặng tựa sát vào nhau một phút chốc, Tạ Lâm Khê lại cười nói: "Vương gia khi trở về phong tuyết lớn hơn, áo choàng cũng đã ướt, thay bộ y phục khác đi."

Tề Tĩnh Uyên kỳ thực không muốn động đậy, nhưng y lo lắng lạnh lẽo trên người mình dính vào lên Tạ Lâm Khê, vạn nhất người này bởi vậy mà bị bệnh, y sẽ đau lòng.

Huống chi Tạ Lâm Khê nói như vậy cũng là thương y, nghĩ tới chuyện này trong lòng ngọt ngào giống như được ăn kẹo dẻo vậy. Vì thế Tề Tĩnh Uyên lui lại một bước nói: "Tất cả nghe theo ngươi, đổi một bộ khác. Nếu như ta không thoải mái, ngươi khẳng định sẽ đau lòng, ngươi đau lòng, ta sẽ càng khó chịu hơn."

Có lẽ là bởi trải qua đau đớn của sinh ly tử biệt, rất nhiều lời Tề Tĩnh Uyên đều có thể nói đến thản nhiên tự tại, Tạ Lâm Khê lại không nói được những lời tâm tình thẳng thắn như vậy, chỉ có thể khẽ ừ một tiếng biểu thị đồng ý.

Tề Tĩnh Uyên về tẩm điện thay đổi y phục.

Lần này y không bảo Tạ Lâm Khê làm cho nữa, vương phủ nhiều người đa tâm, y lại không dám hứa chắc tất cả mọi người đều toàn tâm toàn ý tín nhiệm chính mình.

Cho nên thời điểm cần tránh hiềm nghi vẫn phải tránh một chút.

Thay đổi y phục, hai người đi đến thư phòng.

Những năm này Tạ Lâm Khê đã từng đi vào thư phòng của Tề Tĩnh Uyên, mà cũng chỉ có Tạ Lâm Khê được đi vào.

Tề Tĩnh Uyên là người rất biết hưởng thụ, y không giống Tạ Lâm Khê, được chăng hay chớ, giống như cây lục bình không có rễ vậy, Tạ trạch ở trong lòng y căn bản không tính là một cái nhà.

Vương phủ của Tề Tĩnh Uyên được xây dựng rất rất khác biệt, đương nhiên đa số vật dụng là được tiên hoàng ban thưởng khi còn sống. Tẩm điện, phòng ngủ của y đều có địa long, trên đất trải thảm mềm tốt nhất, đi ở bên trên cực kỳ thoải mái, một chút cũng không cảm giác được lạnh lẽo.

Hai người ở trong thư phòng cũng không dính lấy nhau, mà đang xử lý công sự.

Thiên Ngục Tư của Tạ Lâm Khê còn tốt, gần đây cũng không có phạm nhân tội ác tày trời gì, công vụ trên tay hắn cũng giảm đi một chút.

So sánh với đó, Tề Tĩnh Uyên lại bận rộn hơn rất nhiều.

Thanh nhàn một ngày, tấu chương chưa được phúc đáp ý kiến đã chất đống lên rồi.

Phần lớn tấu chương đều là những việc lông gà lông tỏi vô cùng lặt vặt, có lúc Tề Tĩnh Uyên thật muốn ở phía trên trực tiếp viết lên hai chữ chó má.

Chỉ có điều thân là một người có học thức, Tề Tĩnh Uyên đến cùng không thô lỗ như thế, rất nhiều tấu chương trực tiếp viết lên chữ "bác". (Bác trong bác bỏ)

Xử lý công sự khá là khô khan.

Cũng may hai người mới vừa tâm ý tương thông, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhau, buồn bực dưới đáy lòng cũng sẽ theo người ở bên cạnh mà biến mất.

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, thời điểm Kim Nhất gõ cửa thêm trà, Tạ Lâm Khê nói: "Giờ gì rồi?"

Kim Nhất bộ dạng phục tùng rũ mắt cung kính nói: "Sắp đến giờ lên đèn rồi."

Tạ Lâm Khê đứng dậy đầy cửa sổ nhỏ ra một khe, gió lạnh xen lẫn tuyết lớn va vào mặt, khốc liệt vô cùng, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt mát lạnh.

Tề Tĩnh Uyên ngẩng đầu lên nói: "Làm sao vậy?"

"Tuyết lớn." Tạ Lâm Khê nói.

Thời điểm mới hạ tuyết rất nhỏ, mà hiện tại hoa tuyết rất lớn, rơi trên mặt đất nhiễm trắng cả phần đường phía trước cửa sổ.

Tề Tĩnh Uyên đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, hai người đứng ở bên cửa sổ, từ ô cửa sổ nho nhỏ nhìn về phía đằng xa.

Ánh mắt chiếu tới một mảnh trắng xóa.

Kim Nhất nhìn thấy tình huống như thế, vội nhẹ giọng lui ra.

Tạ Lâm Khê đưa tay ra đón mảnh hoa tuyết, tuyết đọng trong lòng bàn tay rất nhanh chóng tan ra thành nước.



Hắn nhẹ giọng nói: "Nơi ta ở trước đây, trong sân có một cây lê rất lớn. Mỗi lần thấy hoa lê bay xuống, sẽ giống như tuyết này vậy. Ta khi đó rất không thích trời tuyết, quá lạnh, còn phải lên núi nhặt củi, nhưng lại đặc biệt yêu thích mùa hoa lê bay xuống, cảm thấy rất đẹp đẽ."

Tề Tĩnh Uyên không nói gì, Tạ Lâm Khê rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện cũ.

Đời trước y biết rất ít, chỉ biết hắn ở nhà cha mẹ nuôi không quá êm ấm. Đời này lòng của người này còn thật vất vả mới mở ra với mình, việc y cần làm nhất bây giờ là lắng nghe, chứ không phải truy hỏi.

Bởi vì y biết, đời này không giống nhau, những chuyện cũ kia, sớm muộn cũng có ngày y sẽ từ trong miệng Tạ Lâm Khê mà biết được rõ rõ ràng ràng.

Tạ Lâm Khê nói tới chỗ này, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Tề Tĩnh Uyên cười nói: "Vừa nãy ta đột nhiên lại nghĩ, đến khi chúng ta từ tóc đen biến thành tuyết trắng, còn đứng chung một chỗ ngắm tuyết rơi, phong cảnh khi đó hẳn là cũng rất đẹp."

Tóc đen thành tuyết khắp nơi bạc trắng, sóng vai nhìn tuyết rơi, đã là dắt tay nhau cùng qua một đời.

Tề Tĩnh Uyên biết, Tạ Lâm Khê là đang đáp ứng lời hứa.

Tạ Lâm Khê nguyện ý cùng Tề Tĩnh Uyên ở bên nhau cả đời, cùng dắt tay nhau già đi.

Tề Tĩnh Uyên cảm thấy vành mắt có chút nong nóng, lại không có khóc lên.

Y khịt khịt mũi, nói: "Sau này ta sẽ để toàn bộ phần bên cửa sổ này trồng cây lê, mùa hè chúng ta ngắm hoa lê, mùa đông ngắm tuyết."

Lúc này lại vô tình nhìn thấy có người đi thắp lửa đèn l*иg, giữa đèn đuốc chập chờn, tuyết vẫn có thể thấy rõ ràng.

Cảnh tượng không mấy được người chú ý ngày xưa, giờ khắc này lại vô cùng mỹ lệ.

Chỉ là rất nhanh Tạ Lâm Khê liền đóng cửa sổ lại , hắn nói: "Quá lạnh ."

Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng.

Tạ Lâm Khê lại nói: "Ngày hôm nay trời thật lạnh, Vương gia dùng bữa sớm một chút, đi nghỉ cũng sớm một chút."

Tề Tĩnh Uyên nhấc mí mắt hừ một tiếng nói: "Có phải là Kim Nhất lại nói lung tung luyên huyên trước mặt ngươi rồi không?"

Tạ Lâm Khê không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói: " Tính tình của Kim Nhất Vương gia hẳn là biết rõ hơn ta, ta có mắt, nhìn ra được Vương gia nghỉ ngơi có tốt hay không, thân thể có mệt mỏi hay không."

Tề Tĩnh Uyên cực kỳ thích cách hắn giải thích, cũng không còn tâm tình cầm đuốc soi xử lý công vụ, vì vậy nói: "Vậy ngươi cùng với ta đi."

Không chỉ muốn cùng ăn, còn muốn cùng ở.

"Tự nhiên." Tạ Lâm Khê đáp ứng một tiếng: "Ở chỗ Vương gia hơn nửa ngày trời mới biết ý nghĩa của hai chữa thoải mái, thật khiến người ta thích thú vô cùng, tối hôm qua... Tối hôm qua ở Tạ trạch trời lạnh đất đông quả thực là khiến Vương gia chịu thiệt thòi rồi."

"Không thiệt." Tề Tĩnh Uyên nghiêm túc sửa lại: "Vui mừng còn không kịp, làm sao sẽ thiệt thòi."

Tạ Lâm Khê nghĩ thầm, về mặt nói chuyện, hắn sợ là vĩnh viễn cũng không sánh nổi với Tề Tĩnh Uyên .

Đêm đó, Tề Tĩnh Uyên sai người chuẩn bị ăn lẩu.

Trời đông giá rét đêm tuyết, ăn lẩu uống chút rượu là hợp ý nhất.

Bữa cơm đêm nay, hai người ăn cả người ấm áp, ngẫu nhiên lại nói đến câu chuyện hồi ức năm xưa, nói đến lại đặc biệt ngọt.

Chờ đến khi canh giờ không sai biệt lắm, hai người tùy ý rửa mặt một cái liền ngủ rồi.

Tạ Lâm Khê từng ngủ lại trên giường của Tề Tĩnh Uyên, nhưng hai người đồng thời ngủ chung trên giường này lại lần đầu tiên.

Đêm đó, hai người chỉ nói chuyện, cũng không có những cử chỉ cuồng nhiệt như khi ở Tạ trạch nữa.

Không biết qua bao lâu, hai người mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Ngoài phòng gió lạnh gào thét, trong phòng ấm áp ôn hòa.

Kim Nhất ở bên ngoài phòng gác đêm, người khác đều cách rất xa, tất cả mọi người đều cho là Tạ Lâm Khê cùng Kim Nhất đang gác đêm, ai cũng không nghĩ đến hắn lại ngủ bên cạnh Tề Tĩnh Uyên.

Ngày hôm sau Tạ Lâm Khê tỉnh lại rất sớm, lần này hắn không làm bộ không nhìn thấy đồng hồ nước nữa.

Hắn gọi Tề Tĩnh Uyên dậy, vì vào triều sớm phải mặc trang phục nhiều lại phức tạp, cần phải từ từ chỉnh lý.

Tề Tĩnh Uyên tùy ý hắn lôi kéo, nếu như xuyên nhầm, y liền lên tiếng nhắc nhở một câu.

Cuối cùng nhau cột tóc, tất cả tất đẹp đều đột ngột như mơ.

Chỉ là có tốt đẹp ra sao khi nghĩ tới vào cung cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt.

Vào cửa cung, ở trong mắt người khác, Tề Tĩnh Uyên là Nhϊếp chính vương, Tạ Lâm Khê là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư.

Mà bọn họ cũng ghi nhớ thân phận của chính mình.

Lần này vào triều, Tề Tĩnh Uyên đến , bệnh của Quý Minh Nghị cũng khá, thỉnh thoảng còn ho khan hai tiếng như vậy thôi, đến ngay cả Hạ Vận nhiều ngày chưa xuất hiện đều xuất hiện.

Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, nhìn một mảnh bình tĩnh của triều đình.

Trên triều không có chuyện gì đặc biệt mới mẻ hết.

Hôm qua Chương Hiển ở trên triều đình bộc lộ tài năng, hôm nay cũng không nói lời nào.

Tề Tĩnh Uyên đứng ở nơi đó, chính là một uy hϊếp thầm lặng.

Vốn tưởng rằng lần vào triều này sẽ bình yên qua đi, ai ngờ thời gian sắp hết lại có chuyện.

Kim Nhất đưa tới tấu chương của Cẩm Châu tri phủ Tống An, nói những người còn lại của Tả gia bị lưu đầy đến Vấn An của Tây Bắc, toàn bộ bị mã tặc gϊếŧ chết, đến hài tử còn nhỏ cũng không buông tha.

Thời điểm Tống An nhận được tin tức đi điều tra sơ bộ, toàn bộ người nhà họ Tả đã chết rồi, người hộ tống của bọn họ cũng chết không toàn thây, nói chung là rất thê thảm.

Tống An biết sự tình trọng đại, vội suốt đêm thượng tấu chương đưa tới kinh thành.

Từ kinh thành đi tới Vấn An bắt buộc phải đi qua Cẩm Châu, nơi này luôn luôn thái bình, căn bản chưa từng nghe nói có mã tặc, việc này rõ ràng có kỳ lạ.



Mấu chốt nhất chính là, Cẩm Châu tri phủ Tống An là Tề Tĩnh Uyên một tay cất nhắc lên, cuối cùng nhậm chức ở Cẩm Châu.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tề Tĩnh Uyên tay cầm tấu chương khẽ cau mày, bao gồm cả tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ.

Tạ Lâm Khê chớp mắt một cái, hắn tiến lên một bước nói: "Hoàng thượng, Vương gia, hộ tống áp giải tội nhân Tả gia chính là doanh vệ của kinh kỳ*, doanh vệ của kinh kỳ khi xuất kinh cũng giống với Thiên Ngục Tư, cần có điều lệnh. Thiên Ngục Tư gần đây không có người đến xin điều lệnh, hay là vi thần dẫn người đến Cẩm Châu một chuyến."

*Kinh đô và vùng lân cận

Tạ Lâm Khê nói lời này rất rõ ràng, Thiên Ngục Tư không có ai xuất kinh, đừng có mà vừa xảy ra chuyện đã định hất chậu phân lên đầu bọn họ.

Muốn điều tra cũng nên điều tra doanh vệ kinh kỳ.

Thống lĩnh doanh vệ kinh kỳ lại là tôn nữ tế của Quý Minh Nghị.

Tạ Lâm Khê vừa mở miệng, tầm mắt của mọi người lại nhìn về phía Quý Minh Nghị.

Chỉ thấy Quý Minh Nghị ôm ngực, khụ đến thở không ra hơi, cả khuôn mặt đều nín đỏ, người càng là một bộ sắp té xỉu.

"Ai có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy, hành vi quả thực là làm người giận sôi." Trong lúc yên tĩnh, Chương Hiển đứng ra khóc ròng ròng nói: "Hoàng thượng, Tả Mẫn phạm phải tội nghiệt, hắn cũng đã chịu trừng phạt. Người nhà họ Tả được lưu lại họ tên lưu đày đến Vấn An đã là hoàng ân đầy mình. Lúc này lại xuất hiện một việc điên rồ như vậy, thật sự là khiến lòng người đau nhói... Án này oan hồn cuồn cuộn, nếu như Cẩm Châu là nơi xảy ra chuyện, vậy nên áp giải Tống An hồi kinh hỏi rõ mới phải. Mong hoàng thượng minh xét."

Chương Hiển nói lời này được cả một nhóm người đáp lại.

Bất kể nói thế nào, bọn họ đều cảm thấy những người khác của Tả gia chết quá thảm.

Giữa lúc quần thần nghị luận sôi nổi, Tề Tĩnh Uyên lại cầm tấu chương trầm mặc không nói.

Việc này khiến tiểu hoàng đế liên tiếp nhìn về phía y, cuối cùng không nhịn được nói: "Hoàng thúc đang suy nghĩ gì?"

"Hoàng thượng, ta suy nghĩ việc này rất thú vị." Tề Tĩnh Uyên dùng tấu chương gõ gõ vào lòng bàn tay nói: "Làm sao lại cố tình ở cảnh giới Cẩm Châu xảy ra chuyện đây? Địa giới Cẩm Châu bằng phẳng trống trải, không núi không biển, đám tặc nhân này cũng thật biết chọn chỗ tốt."

"Có người tiếp ứng cũng nói không chừng." Chương Hiển tiếp lời như vậy.

Tạ Lâm Khê nhìn lại về phía hắn nói: "Chương đại nhân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Chương đại nhân cho rằng là Tống đại nhân làm ra việc này?"

Không chờ Chương Hiển phủ nhận, Tạ Lâm Khê liền cười nhạo một tiếng tiếp tục nói: "Tống đại nhân nếu thật có bản lĩnh này, năm ngoái cũng sẽ không bị điêu dân đánh đập, địa giới Cẩm Châu cũng không có binh mã đóng quân, trên tay Tống đại nhân chẳng qua là có vài tên nha dịch. Tống đại nhân có thể đứng vững ở Cẩm Châu, cai quản Cẩm Châu thành nề nếp, đó là hắn dùng mệnh đổi lấy. Hoặc là nói Chương đại nhân đang ám chỉ Tống đại nhân lén lút đóng quân, có mưu đồ với hoàng thượng?"

"Ngươi..." Chương Hiển không nghĩ tới Tạ Lâm Khê lại sẽ bẻ lái như vậy, hắn tức đỏ cả mặt nói: "Ngươi ngậm máu phun người."

Trong lòng hắn cho dù là muốn như vậy, cũng không thể nói ra càng không thể thừa nhận.

"Hoàng thượng, Vương gia minh giám, vi thần cũng không hề ngậm máu phun người. Vi thần là kẻ thô lỗ, đọc sách không nhiều, số chữ nhận thức được cũng không nhiều, thường ngày nói chuyện làm việc tương đối lỗ mãng. Mà Chương đại nhân là ngự sử của Ngự sử đài, học phú ngũ xa, hiểu lễ pháp biết điển cố, được giáo dục thành người nói có sách, mách có chứng lại thường khiến người á khẩu không trả lời được, mới vừa rồi lại luôn miệng nói muốn áp giải Tống đại nhân hồi kinh. Vi thần thực sự không biết Tống đại nhân rốt cuộc phạm vào tội gì, mà lại cần áp giải hồi kinh."

"Chương đại nhân nếu cứ khăng khăng nói mình lỡ miệng, vậy vi thần cũng không có cách nào nói lý với hắn. Chỉ là thân là ngự sử, nói chuyện cũng nói sai, nói ra lại không đúng mực, vậy Ngự sử đài này không khỏi quá dễ đi vào." Tạ Lâm Khê không chút lưu tình giễu cợt châm biếm.

Chương Hiển quả thực không lời nào để nói.

Hắn có phiến diện với Tề Tĩnh Uyên đã lâu, lại thêm vào chuyện nhi tử Chương Khưu bị Tạ Lâm Khê đánh cho.

Việc này hắn vẫn nén ở trong lòng, hơn nữa, hắn vốn có danh hào không sợ quyền quý ăn ngay nói thẳng, lúc này thật vất vả mới có một chuyện để táp vào Tề Tĩnh Uyên, trong lòng hắn mừng như điên, nhất thời nhanh miệng, kết quả là bị Tạ Lâm Khê tóm được nhược điểm, mạnh mẽ biến đổi thì thôi đi, đang khi nói chuyện còn thêm dăm ba câu tẩy sạch tội danh cho Tống An.

Tống An trong sạch, Tề Tĩnh Uyên cũng sẽ trong sạch.

Nghĩ tới những thứ này, Chương Hiển hít sâu một cái, dẹp loạn tâm tư chập trùng nói: "Miệng lưỡi của Tạ thống lĩnh thật hay, bản quan bái phục chịu thua, chẳng trách Thiên Ngục Tư dưới sự dẫn dắt của Tạ thống lĩnh lại có thể phá được nhiều vụ án như vậy."

Ai cũng nghe ra được Chương Hiển đang mang ý trào phúng.

Tạ Lâm Khê khiêm tốn nở nụ cười, chế giễu nói: "Thiên Ngục Tư của chúng tôi từ trước đến giờ phá án y theo luật pháp, chú ý chính là thực sự cầu thị, dù sao liên quan đến tính mạng người khác, không thể qua loa cho xong. Không giống như Chương đại nhân chỉ cần tưởng tượng, thuận miệng nói bậy."

"Lâm Khê nói như vậy không đúng đâu." Tề Tĩnh Uyên tiếp lời nhàn nhạt nói: "Ngự sử đài kiểm tra nhất cử nhất động của trăm quan chức, chức trách của bọn họ vốn đã không quen thượng tấu chương nói gì đó, bọn họ chỉ trích hoàng thượng cũng phải thứ cho vô tội. Còn có chứng cứ hay không, đó là việc những người khác muốn kiểm chứng xác minh. Ngươi nhất định phải bắt Chương ngự sử nói chuyện có căn có cớ, hắn lại không phải quan chức Hình bộ, như vậy thật sự là làm khó hắn quá."

Tạ Lâm Khê trong nháy mắt một mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn đầy mặt xin lỗi nói: "Đa tạ vương gia chỉ điểm, thần đầu óc dốt nát, từ trước đến giờ lại thẳng thắn, làm việc có nề nếp, không yêu thích những thứ vòng vo xiên vẹo. Thần vừa nãy chỉ muốn cùng Chương đại nhân đối chất, không nghĩ rõ ràng những chuyện này, mong Chương ngự sử thông cảm nhiều hơn."

Chương Hiển: "..."

Hắn thật muốn nói hai người một xướng một họa không biết xấu hổ, chuyện này quả thật là người ở trước làm bẽ mặt, một đằng sau lại vỗ tay khen hay. Chỉ là sĩ diện của văn nhân thư sinh, lại có thân phận của Tề Tĩnh Uyên ở đó, Tạ Lâm Khê lại càng không nói sai cái gì. Lời này ở trên triều đình hắn thật sự là không nói ra được, quá mức giống đàn bà chanh chua chửi đổng, tổn hại hình tượng.

Chương Hiển đè xuống kích động muốn ăn tươi nuốt sống Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên, hắn hướng tiểu hoàng đế khom người nói: "Hoàng thượng, việc này điểm đáng ngờ tầng tầng, cần thận trọng kiểm chứng."

"Hoàng thượng, Vương gia, lão thần cảm thấy Chương đại nhân nói rất có lý, việc này nhất định phải điều tra rõ mới phải." Quý Minh Nghị sau khi bình tĩnh lại cũng tiến lên phía trước nói, dính đến tôn nữ tế của hắn, đó chính là dính đến Quý gia, hắn không thể không cẩn thận ứng đối.

Duy nhất không lên tiếng chính là Hạ Vận.

Sắc mặt hắn nặng nề, Tả gia cùng Hạ gia có quan hệ thông gia, hiện tại Tả gia lại chết thê thảm như vậy, hắn không thể xem như không biết.

Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung lên Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế nhìn mọi người một chút lại nhìn Tề Tĩnh Uyên một chút, nói: "Hoàng thúc cảm thấy việc này nên xử trí như thế nào?"

"Việc này có chút kỳ lạ." Tề Tĩnh Uyên lạnh nhạt nói: "Tả Mẫn đã chết, theo lý hoàng thượng đã khoan dung để cả nhà của hắn lưu vong, giữ lại mạng sống đã là thiên ân, sau khi hắn chết không nên liên lụy đến người nhà. Trừ phi..."

Nói tới chỗ này, Tề Tĩnh Uyên dừng lại, không có ý định tục tiếp tục nói.

Tiểu hoàng đế thì lại hỏi: "Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi có người cảm thấy hắn đã chết còn chưa thể yên tâm, muốn cho người nhà hắn chôn cùng hắn, đồng thời giữ chặt bí mật gì đó." Tề Tĩnh Uyên cười nói: "Ta tạm thời chỉ có thể nghĩ tới những thứ này, những chuyện khác đoán không ra. Chỉ là sự tình nếu đã phát sinh ở Cẩm Châu, liền để Tống An hộ tống những doanh vệ kinh kỳ áp giải người nhà họ Tả hồi kinh một chuyến, xem có thể tìm ra đầu mối hữu dụng hay không."

Tề Tĩnh Uyên nói những câu này, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ áp giải.

Trong lúc nói còn cố ý tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Chương Hiển một cái, tựa hồ đang nói cho hắn biết, loại tình huống nào mới có thể dùng cái từ này.

Chương Hiển biết mình bị chê cười, nhưng hắn căn bản vô lực phản bác.

Nhất thời nhanh miệng, liền dễ dàng bị người ta tóm lấy nhược điểm, kéo theo đằng sau là từng trận chê trách trần trụi.

Tiểu hoàng đế nhìn mọi người, gật gật đầu.