Chương 20

Nhìn thấy Tạ Lâm Khê đối với mình từng chút từng chút nhượng bộ, không thể làm gì ngoài thỏa hiệp, cả người Tề Tĩnh Uyên đều là ấm áp. Y hiểu Tạ Lâm Khê, nếu như người này không muốn, ai cũng không bức bách được hắn.

Cho nên hắn là tình nguyện.

Nếu như sau lưng Tề Tĩnh Uyên có một đôi cánh, giờ khắc này nhất định sẽ đắc ý vỗ lên mấy lần để bày tỏ tâm tình vui mừng của bản thân.

Tạ Lâm Khê bị y nhìn đến mức da đầu tê dại, nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng.

Hắn yên lặng mang người vào trong phòng mới mở miệng nói: "Vương gia, chỗ của vi thần..."

"Tĩnh Uyên." Tề Tĩnh Uyên rốt cuộc không nhịn được mà sửa lại: "Không phải nói rõ rồi sao, ở đây không có Vương gia, không có thần tử, chỉ có Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê."

Tạ Lâm Khê biết nghe lời phải, sửa lời nói: "Chỗ của ta không có hệ thống lò sưởi, nếu ngươi muốn tắm rửa có thể sẽ bị cảm lạnh."

Hắn biết Tề Tĩnh Uyên thích sạch sẽ, cho nên mới hỏi như thế.

Tề Tĩnh Uyên thì lại nhìn về phía hắn, con ngươi ngậm đầy xuân thủy, ôn hòa không thôi, một chút sát phạt quyết tuyệt của ngày xưa cũng không có. Y thậm chí còn lắc lắc đầu hỏi: "Vậy còn ngươi? Mùa hè còn được, khí trời như này không sợ lạnh ư?"

Tạ Lâm Khê cười nói: "Thân thể ta cường tráng không sợ cái này, lại nói, những năm này cũng đã quen rồi."

Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng, hời hợt tiếp lời: "Thân thể của ta cũng không phải suy nhược, ngày hôm nay tùy ý tắm qua một chút là được."

Tạ Lâm Khê đáp lại, lúc chuẩn bị gọi hạ nhân đưa nước nóng đến đây, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề, Tề Tĩnh Uyên hôm nay cũng không mang theo thϊếp thân nội giám đến đây...

Đã điểm đến canh giờ này, cũng không tiện gọi Kim Nhất từ trong hoàng cung chạy ra ngoài.

Vì vậy Tạ Lâm Khê nói: "Vậy... Vậy ta lát nữa thay Vương gia cọ lưng."

Tề Tĩnh Uyên khẽ ừ một tiếng, Tạ Lâm Khê vừa căng thẳng sẽ thay đổi xưng hô, giống như dùng một câu Vương gia nhắc nhở chính mình nên chú ý thân phận cùng khoảng cách. Nếu là như vừa nãy, Tề Tĩnh Uyên nhất định sẽ cố ý nhắc nhở hắn, chỉ là lúc này y còn đang mải suy nghĩ chuyện khác, thật sự là không san sẻ nổi tinh thần mà để tâm đến những chuyện vụn vặt này.

Nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên có chút thất thần, Tạ Lâm Khê hơi cụp mắt, sau đó dặn dò hạ nhân đưa nước.

Hắn thường ngày đều tắm rửa ở gian phòng cách vách.

Bởi vì Tạ trạch cũng không còn chủ tử nào khác, Tạ Lâm Khê liền sai người trực tiếp chia ra hai gian phòng, trung gian có một cái cửa nhỏ.

Qua lại rất thuận tiện.

Đợi nước đã tốt, Tạ Lâm Khê đi qua thử một chút, nói một tiếng nước được rồi.

Tề Tĩnh Uyên xa xôi ừm một tiếng, sau đó y đi tới cửa nhỏ bên cạnh, hơi dừng lại nói: "Ta vốn là chỉ là đột nhiên muốn nhìn ngươi một chút, tới tương đối vội vàng, cũng không cầm theo y phục khác để tắm rửa."

Cách một cánh cửa nhỏ, ngón tay của Tạ Lâm Khê hơi ngừng lại, trầm giọng nói: "Chỗ của ta có lý y sạch sẽ, lập tức đưa cho Vương gia." Hắn cũng không có nói mấy lời như nếu Vương gia không chê gì đó, bởi vì biết nói cũng vô ích.

Tề Tĩnh Uyên nói một tiếng được.

Đèn đuốc, bình phong hay khăn tắm đều được Tạ Lâm Khê chuẩn bị kỹ càng.

Tạ trạch của hắn chẳng có mấy bà lão, tỳ nữ thϊếp thân hầu hạ càng là không có.

Kể cả là có, hắn cũng sẽ không cho các nàng làm những việc này.

Tề Tĩnh Uyên không quen, hắn cũng không quen.

Sau khi làm tốt tất cả, hắn mở ra cửa nhỏ.

Tề Tĩnh Uyên yên lặng đứng dựa vào tường, tư thái thanh thản, thần sắc khinh du, phảng phất giống như đang ở hậu viện của nhà mình vậy.



Mà vô luận y làm chuyện gì, mãi mãi cũng là từ dung bình tĩnh, không dễ chịu chỉ có người khác.

Tạ Lâm Khê đi ra ngoài, nói: "Chuẩn bị xong rồi."

Tề Tĩnh Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, đi vào.

Tạ Lâm Khê ở trong phòng tìm lý y sạch sẽ, kỳ thực rất dễ dàng, y phục của hắn đều được phân loại đặt ở địa phương cố định, tìm ra được căn bản cũng không khó khăn.

Nhưng hắn vẫn cứ kéo dài lê thê một hồi.

Bên trong phòng tắm truyền đến âm thanh cởi y phục, rõ ràng rất bình thường, còn cách một cánh cửa, mà Tạ Lâm Khê lại cảm thấy hết thảy đều đặc biệt rõ ràng.

Mãi đến tận khi người ta vào trong thùng tắm, truyền đến âm thanh nước tràn ra ngoài, hắn mới cầm y phục sạch sẽ ở trên tay.

Đi đến trước cửa nhỏ, nhẹ nhàng gõ cửa một tiếng, nói: "Vương gia..."

"Tiến vào đi." Thanh âm tràn đầy ý cười của Tề Tĩnh Uyên vang lên.

Tạ Lâm Khê đẩy cửa ra, rất nhanh đã đóng lại.

Hắn đặt sạch sẽ lý y sạch sẽ ở trên bức bình phong, cầm lấy khăn lông nhanh chóng nói: "Chậu than không an toàn, trong phòng này thật lạnh, hôm nay Vương gia tùy tiện dùng đỡ một chút. Chờ đến khi về Cảnh Hoa điện cũng không cần phải tội."

"Ta làm sao lại nghe ra ngươi nói những lời này là muốn đuổi ta đây?" Tề Tĩnh Uyên lấy tay vỗ vỗ lên thùng nước tắm nói: "Lại nói, ta không cảm thấy khổ sở gì cả, hết thảy đều rất tốt."

Tạ Lâm Khê đáp: "Vinh hạnh đến cực điểm."

Nói đến đây, hắn vô thức dùng tay xoa xoa khăn tắm.

Khăn tắm ở nhà hắn cũng không được làm từ vải vóc thượng hạng, sờ lên có chút thô ráp, cũng không biết Tề Tĩnh Uyên có quen hay không.

Trong lòng lẩm bẩm này đó, hắn đi ra khỏi bức bình phong.

Dù sao cũng là trời lạnh, vạn nhất thật sự khiến người bị lạnh cóng, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.

Tề Tĩnh Uyên ở bên trong thùng nước tắm chỉ mặc một lớp áσ ɭóŧ, thả tóc, một nửa mái tóc rơi vào trong nước.

Gương mặt ngổn ngang sợi tóc lúc ẩn lúc hiện, càng lộ ra vẻ xinh đẹp tuyệt trần.

Đôi mắt của y nhìn thẳng vào người đang đến, bên trong giống như mang theo quang mang, sáng rực vô cùng.

Tạ Lâm Khê thần sắc bất biến, hắn đi lên phía trước nói: "Vương gia tại sao không vấn tóc lên, như vậy dễ cảm lạnh. Ta giúp Vương gia xoa lưng một chút."

"Không sao, được." Tề Tĩnh Uyên thấp giọng trả lời.

Ba chữ, đáp lại hai câu.

Tạ Lâm Khê không nói gì khác, hắn đi tới phía sau Tề Tĩnh Uyên, thả khăn tắm vào trong nước, nhẹ nhàng lau chùi.

Vóc người của Tề Tĩnh Uyên vô cùng tốt, đường cong phần lưng rất mượt mà.

Có lẽ là do khăn tắm có chút thô ráp, khiến y không thoải mái, hơi cong lên thân thể, thủy châu thuận theo vân da chậm rãi lướt xuống, cuối cùng rơi vào trong nước biến mất không còn tăm hơi.

Tạ Lâm Khê rất nhanh giúp y chà sạch lưng, lại gội tóc tai cho y một chút, sau đó hơi lui ra hai bước nói: "Thời tiết này nước nhanh nguội, Vương gia vẫn nên nhanh hơn một chút mới tốt."

Tề Tĩnh Uyên hờ hững ừm một tiếng, tay ở trong nước giật giật lên xuống.



Tạ Lâm Khê nói: "Vậy ta đi ra ngoài."

Dứt lời này, hắn nhấc chân rời đi.

Mới vừa đi được hai bước, Tề Tĩnh Uyên nói: "Vô Song."

Tạ Lâm Khê quay đầu lại, Tề Tĩnh Uyên đột nhiên đứng dậy, thời điểm da thịt trắng nõn nhẵn nhụi rơi vào trong mắt, hắn hơi mở mắt ngây ngẩn cả người.

Giữa lúc đang thất thần, Tề Tĩnh Uyên chặt chẽ kéo lại cánh tay của hắn, hơi dùng lực một chút như vậy, kéo hắn đến bên cạnh bồn tắm. Nếu không phải bồn tắm đủ cao, nói không chừng hắn còn trực tiếp rơi vào.

Y phục từ bên hông trở xuống của Tạ Lâm Khê bởi vì động tác đột ngột của Tề Tĩnh Uyên mà bị lay động đến ướt nhẹp.

Tạ Lâm Khê còn chưa phản ứng lại, trên mặt đã trống rỗng.

Ngón tay dài nhỏ của Tề Tĩnh Uyên cởi ra đai lưng của hắn nói: "Y phục cũng ướt rồi, cùng nhau tắm đi."

Thanh âm rất vững vàng, động tác cũng rất vững vàng.

Mà nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngón tay của y đang khẽ run.

Trong chớp mắt thắt lưng sắp được cởi ra, Tạ Lâm Khê lấy lại tinh thần bắt lấy tay của Tề Tĩnh Uyên nói: "Vương gia... Tề Tĩnh Uyên, ngươi biết ngươi đang làm gì sao?"

Tề Tĩnh Uyên giương mắt, hai con mắt mịt mờ, y nói: "Ta đương nhiên biết."

Sau đó không chờ Tạ Lâm Khê mở miệng nói gì, y đã hướng người về phía trước, thân thể hai người dính sát vào nhau.

Cánh tay còn lại của Tề Tĩnh Uyên khoát lên bả vai Tạ Lâm Khê, y thầm thì: "Không có lúc nào rõ ràng hơn bây giờ cả, ta hiểu rõ ta muốn cái gì."

Trong lúc nhẹ giọng nỉ non, thanh âm của y theo động tác liền triệt để biến mất.

Cảm xúc mềm mại truyền đến, trong đầu Tạ Lâm Khê ầm một tiếng.

Chờ Tạ Lâm Khê lấy lại tinh thần, người hắn đã ở trong thùng nước tắm.

Y phục ẩm ướt dính dính lên người, vốn cực kỳ không thoải mái, nhưng bây giờ hắn đã không để ý tới những thứ này nữa.

Hắn từ bị động biến thành chủ động.

Tiếng nước tí tách rơi trên mặt đất.

Chỉ là không có ai để ý đến thôi.

Ngoài phòng trời lạnh đất đông, bên trong phòng nước nóng chậm rãi biến thành nguội lạnh.

Nhịp đập của hai trái tim giống hệt nhau, một chút cũng không cảm giác được lãnh ý.

Không biết qua bao lâu, âm thanh hàm hàm hồ hồ của Tề Tĩnh Uyên vang lên, giọng nói khàn khàn: "Vô Song, lạnh."

Tạ Lâm Khê ừm một tiếng, nói: "Nước lạnh rồi, ta mang ngươi trở về phòng, đừng để bị cảm lạnh."

Tề Tĩnh Uyên trầm thấp đáp một tiếng.

Đem Tề Tĩnh Uyên che kín đưa vào trong phòng bỏ vào ổ chăn, Tạ Lâm Khê vội chạy vào buồng tắm cởi ra y phục đã ướt đổi thành một thân khô mát.

Chờ hắn trở lại, Tề Tĩnh Uyên ở trong ổ chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu, đang cười híp mắt nhìn hắn.

Tạ Lâm Khê nhìn y không nhúc nhích, cũng không nói gì.