Chương 10

Nói đến đây, trong mắt Tề Hàn Chương có chút cô đơn. Tề Hàn Chương là Vân Nam Vương thế tử, nhưng càng là chất tử.

Năm đó sau khi thái tổ lên làm hoàng đế, vì để cho huynh đệ ruột thịt vẫn luôn đi theo bảo vệ mình cùng hưởng vinh quang đã tìm Vân Nam cho hắn làm là đất phong. Càng tự tay viết chiếu thư, Vân Nam Vương thế tập võng thay*, hậu thế không thể đoạt vị.

*Thế tập võng thay: 世袭罔替: cha truyền con nối

Vừa bắt đầu, tình cảm huynh đệ đồng tâm là thật. Chậm rãi qua đi, lòng người thay đổi, Vương gia, mặc dù là Vương gia nói một không hai ở đất phong, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thần tử của hoàng đế.

Đến đời của tiên hoàng, Vân Nam càng ngày càng không chịu khống chế, thánh chỉ của kinh thành ở Vân Nam càng ngày càng vô dụng.

Cũng may, Thiên Nghiêu quan cách Vân Nam gần nhất có trú đóng mười vạn binh mã đại Tề, cho dù địa giới Vân Nam thật sự có dị kiến gì cũng không dám manh động.

Thời điểm tiên hoàng ốm yếu, dùng lý do đón sinh thần mà hạ chỉ Vân Nam Vương vào kinh.

Vân Nam Vương thì lại lấy lý do bệnh nặng không dậy nổi từ chối, còn viết xuống một phong thư tình cảm dạt dào, nói mình cực kỳ tưởng niệm tiên hoàng, nhớ tiên hoàng đến mức chỉ có thể nhìn một chút chân dung hướng về kinh thành mà bái lạy. Bây giờ vì nguyên do thân thể không thể vào kinh chúc sinh thần cho tiên hoàng, là chuyện ăn năn hổ thẹn cả đời. Vì biểu đạt tình cảm thương nhớ của mình, sẽ để Vân Nam Vương thế tử Tề Hàn Chương thay hắn vào kinh, chúc thọ tiên hoàng.

Tề Hàn Chương liền như vậy từ Vân Nam đi tới kinh thành, đến lúc này rồi cũng không trở lại.

Hắn cũng thông minh, hiểu rõ thân phận của mình, trong ngày thường thập phần điệu thấp.

Vì mới đến còn sợ sệt, Tề Tĩnh Uyên mang theo hắn đi dạo kinh thành vài vòng, hắn ban đêm ngủ không được, Tề Tĩnh Uyên còn bồi tiếp hắn uống hai hồi rượu, hắn đối với Tề Tĩnh Uyên rất rất ỷ lại.

Sau đó, Tề Tĩnh Uyên trở thành Nhϊếp chính vương, tính tình càng ngày càng khó dự đoán, người càng trở nên âm tình bất định.

Tề Hàn Chương không dám cùng Tề Tĩnh Uyên đi lại thân cận, liền thường xuyên quấn lấy Tạ Lâm Khê.

Đối với những khác người, hắn tiếp tục lựa chọn không tiếp xúc.

Là vì tránh hiềm nghi, quan hệ giữa hắn và Tề Tĩnh Uyên có tốt đến đâu đi nữa, thân phận hắn vẫn là Vân Nam Vương thế tử, kết giao với quan to quý nhân của kinh thành, dễ dàng bị người kiêng kỵ.

Thân phận của Tề Hàn Chương rất lúng túng, ở kinh thành này không có bằng hữu, hắn không dám cũng không thể hòa nhập vào. Cho nên rất nhiều lúc, hắn chỉ có thể đối mặt với mảnh sân trống rỗng, một mình cô độc nghe náo nhiệt bên ngoài.

Người, chung quy phải cùng những người khác ở chung, kết giao thậm chí là trò chuyện mới tốt, bằng không luôn tự mình ngây ngốc, một ngày nào đó sẽ điên mất.

Người mà Tề Hàn Chương có thể tìm tới chỉ có Tạ Lâm Khê.

Tạ Lâm Khê cùng không giống các quan lại khác, Tạ Lâm Khê là phụ tá đắc lực của Tề Tĩnh Uyên, là người Tề Tĩnh Uyên tin tưởng nhất.

Hắn và Tạ Lâm Khê cùng nhau làm cái gì, Tề Tĩnh Uyên đều sẽ rõ rõ ràng ràng, sẽ không dính dấp đến hiểu lầm không cần thiết.

Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn Tề Hàn Chương một cái, còn chưa há miệng nói cái gì, trên mặt Tề Hàn Chương đã lại vui cười, ánh mắt hắn sáng ngời nói: "Ta biết Thiên Ngục Tư của ngươi bận rộn, công vụ bề bộn lắm, ta tự mình trở về là được. Nếu như ngươi không thích tiêu, vậy ta cho người nói lại với Ngự Nam phố bên kia."

Tạ Lâm Khê ừm một tiếng, Tề Hàn Chương cong lên khóe mắt nói: "Vậy lần sau ta lại tìm ngươi uống rượu. Chỗ của ta có bình rượu ngon, bỏ ra không ít bạc, mùi vị bảo đảm ngươi yêu thích."

Thời điểm Tề Hàn Chương từ Vân Nam tới đây, mang theo không ít thứ tốt.

Bạc không cần phải nói, mỹ nữ thị vệ đều có, tơ lụa tốt nhất, đủ loại thứ chơi vân vân. Nói chung, so với của hồi môn của cung nữ khi hòa thân còn phong phú hơn, người người đều nói Vân Nam Vương thương xót hắn, sợ hắn ở kinh thành chịu uất ức.

Bởi vậy, tốn bạc mua bình rượu ngon cũng không phải việc khó gì.



Tạ Lâm Khê yêu thích rượu ngon, vì vậy liền đáp lại.

Nụ cười trên mặt Tề Hàn Chương càng sâu, hắn hướng Tạ Lâm Khê phất phất tay, sau đó cưỡi ngựa rời đi trước.

Tạ Lâm Khê cũng xoay người lên ngựa, chỉ là hắn không đến Thiên Ngục Tư, mà trực tiếp về Tạ trạch .

Sau khi phát sinh chuyện bạch ngọc tiêu lần trước, Tạ Lâm Khê đã không về nữa.

Trong lòng Trương bá hối hận không thôi, cảm thấy chính mình không quản chặt mới không bắt được người thả đồ vật, khiến Tạ Lâm Khê không về bồi bổ thân thể cho tốt.

Hiện tại người đã trở lại, Trương bá vui mừng lắm, không ngừng lải nhải để trù phòng làm chút cơm canh hợp khẩu vị.

Đối với những chuyện nhỏ như vậy, Tạ Lâm Khê thường sẽ không có ý kiến gì, tùy Trương bá tự mình dằn vặt.

Trong khi trù phòng chuẩn bị cơm nước, Tạ Lâm Khê tắm rửa sạch sẽ thay y phục khác.

Sau đó ngồi trước cửa sổ cầm xem thoại bản, xem mấy lần, hắn có chút buồn ngủ, dựa đầu vào cửa sổ khép mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Tạ Lâm Khê nằm mơ, trong mơ chính là cảnh tượng ngày hôm nay.

Hắn vẫn ở tiễn tràng luyện tên, nhưng bên người không có Tề Tĩnh Uyên.

Hạ Vận cùng Tề Hàn Chương đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, lúc này trong tay hắn đã bắn ra chính là song tiễn, mũi tên gào thét mà vọt tới Hạ Vận.

Hạ Vận tránh được mũi tên thứ nhất, mặt sau vẫn còn một tên. Mắt thấy tên kia sắp bắn lên người hắn, Tề Hàn Chương dùng tốc độ chóng mặt chạy đến trước Hạ Vận, mũi tên thứ hai bắn vào cánh tay bên trái của hắn, máu thuận theo mũi tên mà chảy xuống.

Tề Hàn Chương nhăn lại lông mày, đau đến nước mắt rơi loạch xoạch.

Không biết qua bao lâu, Tề Tĩnh Uyên dẫn người chạy đến. Thái y của thái y viện đến đây chữa trị cho Tề Hàn Chương, Hạ Vận đứng ở một bên thần sắc tối tăm mà nhìn hắn.

Những quan lại trung lập cùng những người theo đế đảng ở trên triều đường gây khó dễ cho Tề Tĩnh Uyên, yêu cầu trừng trị Tạ Lâm Khê dám to gan ở trước mặt mọi người mưu hại Hạ Quốc công, thương tổn Vân Nam Vương thế tử.

Nói hắn lòng muông dạ thú, dùng việc này chỉ trích Nhϊếp chính vương Tề Tĩnh Uyên có ý đồ riêng.

Hắn quỳ gối trước cửa đại điện, chờ đợi tiểu hoàng đế xử trí.

Trên triều đình rất nhiều người làm khó dễ cho Tề Tĩnh Uyên, mà Tề Tĩnh Uyên vẫn một mực che chở hắn.

Sau cùng là Hạ Vận cùng Tề Hàn Chương cùng đứng ra, nói là một chuyện hiểu lầm, việc này mới coi như thôi.

Sau khi sự tình qua đi, Tề Tĩnh Uyên triệu kiến hắn, bàn tay nặng nề đặt trên bả vai hắn mà nói: "Tạ Lâm Khê, bản vương biết chuyện này ngươi không sai. Cho nên, không phải nghĩ nhiều."

Giấc mộng đến đây, trong lòng Tạ Lâm Khê hoảng hốt đột ngột mở mắt ra, tim đập dị thường gấp gáp, trong lúc vô tình dùng tay sờ lên trán một chút, phát hiện trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh.

Tạ Lâm Khê bưng trà nguội trên bàn lên uống vào mấy ngụm, dẹp tan hoảng loạn dưới đáy lòng.

Tuy chỉ là một giấc mộng, mà nghĩ tới vẫn cảm thấy rất không tốt, khiến người tức giận vô cùng.



Rõ ràng hắn bắn tên trước rồi Hạ Vận mới tới, kết quả hết thảy đều thành lỗi của hắn.

Cái giấc mộng này, khiến tâm tình của Tạ Lâm Khê cực độ không vui.

Sau khi bình phục tâm tình, hắn nhìn sắc trời một chút, đứng dậy rời đi.

Trương bá nhìn bóng lưng của hắn, khắp mặt đều là ưu sầu, thầm nghĩ, cơm nước đều làm xong hết rồi, tại sao lại không ăn chứ.

Rõ ràng là nhà của mình, mà cứ như cái khách điếm không giữ được chủ nhân.

Trong lòng Trương bá nói thầm những gì, Tạ Lâm Khê tất nhiên không biết.

Hắn ra khỏi Tạ trạch liền đi về phía hoàng cung, hôm nay cũng không phải là ngày hắn làm nhiệm vụ.

Nhưng trong lòng hắn có hỏa khí, lại đặc biệt muốn thấy mặt Tề Tĩnh Uyên, cho nên dù biết không cần vào, nhưng vẫn đi về phía hoàng cung.

Thủ vệ ở cửa cung biết hắn, biết Tề Tĩnh Uyên thường xuyên triệu kiến hắn, sau khi kiểm chứng yêu bài biết hắn không thẩm vấn gì liền để hắn vào cung.

Thời điểm nghe nội giám bẩm báo Tạ Lâm Khê cầu kiến, Tề Tĩnh Uyên đang xử lý tấu chương do tuần phòng Giang Nam đưa tới.

Y đột ngột ngẩng đầu, y biết hôm nay không phải ngày Tạ Lâm Khê làm nhiệm vụ, người này rất biết tiến lui, nếu không có chuyện cần thiết tuyệt không vào cung.

Khi Tạ Lâm Khê đi vào điện, Tề Tĩnh Uyên từ bàn trà đứng dậy. Một vệt bạch y đưa vào đáy mắt, người luôn yêu thích bạch y đang chậm rãi đi về phía y.

Vô số lần như vậy, Tề Tĩnh Uyên nắm chặt tay, sau đó buông ra, gọi: "Vô Song."

Ngữ khí mang theo nhẹ nhàng như có như không thường ngày cùng quyến luyến khó có thể áp chế, chỉ là hôm nay Tạ Lâm Khê tâm tư bất định, vẫn chưa nghe ra.

Sau khi Tạ Lâm Khê bị Tề Tĩnh Uyên ngăn cản thỉnh an, mới cảm thấy cử động của mình rất đường đột, trên mặt hiếm thấy có chút quẫn bách.

Tề Tĩnh Uyên quan sát thần sắc của hắn, biết lần này vào cung tuyệt đối không phải công sự. Tâm tư khẽ run, tựa như bị ai đó dùng lông chim nhẹ nhàng đảo qua, trên mặt lại như không có chuyện gì mà nói: "Lâm Khê, làm sao vậy."

Tạ Lâm Khê nhìn gương mặt lành lạnh của y, không biết làm sao tinh thần lại đột nhiên trấn định lại, hắn tìm về ôn nhuận ngày xưa, cười nói: "Vi thần mới vừa ở trong nhà chợp mắt, mơ thấy một giấc mơ, bên người lại không lý giải được giấc mơ này, nghĩ thầm Vương gia đọc nhiều sách vở, nhất định có thể chỉ điểm một, hai cái."

Tề Tĩnh Uyên cười híp mắt gật đầu: "Nói một chút coi."

Tạ Lâm Khê kể hết mọi việc trong giấc mơ, Tề Tĩnh Uyên nghe nghe, hơi thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đã thu lại.

Tạ Lâm Khê đang kể chuyện trong mơ cũng không phát hiện được, chờ đến khi nói xong, Tạ Lâm Khê khổ não nói: "Cũng không biết làm sao lại mơ thấy những thứ này."

Mấu chốt nhất chính là có chút chân thực, có chút khiến người bất an, trong lòng còn rất phẫn nộ.

Phẫn nộ triều thần đã vây công Tề Tĩnh Uyên, vây công bản thân mình.

Tề Tĩnh Uyên nghe ra phẫn uất của hắn, yếu ớt cười nói: "Một giấc mơ mà thôi, Vô Song có phải là ở trong mơ cũng lo lắng cho bản vương không? Sợ triều đình trong ngoài bởi vậy mà cắn lấy nhược điểm của bản vương, chờ để ngày sau định tội?"

Thần sắc Tạ Lâm Khê hơi ngừng lại, không chờ hắn nói cái gì, Tề Tĩnh Uyên đã nở nụ cười, y nói: "Hàn Chương vẫn luôn nhát gan sợ đau, hắn nếu đúng như trong mộng bị ngươi bắn bị thương, sợ là nước mắt cũng khóc thành sông. Hắn vốn chỉ có mình ngươi là bạn tốt, ngày sau dùng việc này mượn cớ, sợ là thật muốn trở thành cái đuôi cắt không đứt của ngươi rồi. Chỉ là bản vương chút đau lòng nha, không nghĩ tới Vô Song cho dù là nằm mơ, cũng không mơ tới bản vương thay ngươi bị thương. Xem ra, địa vị của bản vương ở trong lòng Vô Song còn kém xa tít mù tắp so với Hàn Chương rồi."

Rõ ràng là ngậm ý cười mà nói những câu này, biết rõ mất mát trên mặt người này là giả, nhưng vào đúng lúc này, Tạ Lâm Khê vẫn là cứ mở miệng nói: "Vương gia ở trong lòng Lâm Khê là tồn tại độc nhất vô nhị, không người nào có thể so được."