Chương 4: Tính toán

Phủ đệ ngập tràn bầu không khí hân hoan, nhạc trống vang rộn, tiếng pháo nổ từng tràng.

Trong đại sảnh, tuy sắc mặt Thái phu nhân có chút vui vẻ, nhưng ánh mắt đôi khi vẫn liếc về phía Thịnh thị. Từ khi chiếu thư phong tặng được tuyên bố, Thái phu nhân đã cho người sắp đặt chỗ ngồi cho Thịnh thị, mỉm cười nói: “Vì được ân điển của Hoàng thượng, hôm nay chính là ngày vui của ngươi, đương nhiên phải chúc mừng rồi, cả phủ nên hưởng lộc mà vui mừng.”

“Chỉ là chiếu thư phong tặng đến quá đột ngột, chẳng biết vì sao lại đến?”

Thịnh thị tuy kinh ngạc nhưng cũng không rõ duyên cớ, chỉ lắc đầu đáp: “Con dâu cũng không biết.”

Bạch thị cười nói: “Phong tặng này là phải thỉnh mới có, hẳn là Công gia đã vì đệ muội mà thỉnh tặng.”

Sắc mặt Thịnh thị lại chẳng thấy nét vui. Nàng tiếp chiếu thư trong lòng cũng đoán rằng có thể là phu quân xin phong tặng. Đột nhiên xin phong, chẳng lẽ có việc trọng đại gì cần nhờ đến mình? Trong lòng nàng đầy hoài nghi, liếc nhìn một lượt các tiểu bối ngồi phía dưới, thấy Hứa Cô đang ngồi đó, sắc mặt điềm tĩnh, phong thái nho nhã như ngọc, còn Hứa Thuần ngồi bên cạnh lại có vẻ không yên.

Chẳng lẽ là muốn lo liệu tương lai cho con thứ, nên cho mình chút ngọt ngào trước? Thịnh thị nghĩ ngợi không thôi, nhưng hiện tại Hứa Cô đã có danh hiệu cử nhân, nếu cần nàng hỗ trợ, lẽ nào là chuyện hôn nhân? Có phải là muốn nàng đứng ra lo liệu sính lễ cho Hứa Cô? Nhưng Hứa An Lâm từ trước tới giờ chỉ ham mê tửu sắc, nếu ngay cả Thái phu nhân cũng không biết chuyện này, quả thực chẳng hiểu nổi. Nếu chỉ cần chút bạc thì cũng thôi, chỉ sợ muốn tính toán điều gì lớn hơn.

Thái phu nhân liếc mắt nhìn Bạch thị rồi nói: “Chuyện lớn thế này, tại sao lão nhị không báo với ta? Phủ chúng ta đã có hai người được phong tặng, nay không có công trạng gì lại đột ngột xin phong, dễ khiến người khác ganh ghét. Ngươi xuất thân thương gia nên không hiểu quy tắc trong kinh thành, phong tặng phải chọn thời điểm tốt. Hoặc là khi Hoàng gia có chuyện vui, hoặc là khi trong phủ lập được công trạng, được Hoàng thượng chú ý, lúc đó mới xin phong thì mới thỏa đáng. Ngươi vốn đã là phu nhân của Quốc công, phong tặng là chuyện sớm muộn. Nguyên ta đã tính sẵn, sang năm Tôn nhi nhập trường thi, nếu may mắn đạt thứ hạng, thì có thể lấy đó làm lý do thỉnh phong cho mẫu thân hắn, chẳng phải thỏa đáng lắm sao? Các ngươi sao lại không kiên nhẫn nổi?”

Sắc mặt bà phủ kín một tầng băng sương. Thịnh thị vốn đã biết từ lâu bà mẹ chồng này luôn muốn khống chế mình. Chiếu phong tặng này đã bị bà trì hoãn suốt bao năm, luôn nói phải đợi thời điểm thích hợp, kéo dài đến tận mười chín năm, nàng sớm đã không còn để tâm. Nay tuy được phong tặng, nhưng chắc hẳn bà vẫn sẽ bày trò kiềm chế, để mình sau này khó lòng thoát khỏi sự sai khiến. Nàng lạnh lùng đáp: “Mẫu thân dạy bảo rất đúng, chỉ là phong tặng này rốt cuộc do ai thỉnh, con dâu thật sự không biết, Quốc công gia cũng chưa từng nhắc đến việc này.”

Bạch thị cười cười: “Hẳn là nhị đệ thương xót đệ muội, tự ý làm chủ thôi. Nói cho cùng, đệ muội vào Quốc công phủ đã mười chín năm, lo liệu việc nhà, hiếu kính mẫu thân, dạy con khôn lớn, xin phong tặng cũng là điều đương nhiên. Chỉ có điều không nên qua mặt mẫu thân mà xin phong. Đệ muội vốn xuất thân thương nhân, không hiểu lễ nghi của nhà thế gia quyền quý. Tuy rằng mẫu thân khoan dung, sẽ không như những người phụ nữ thô tục mà chạy tới quan phủ cáo trạng, nhưng xin phong qua mặt trưởng bối chính là điều đại bất hiếu, làm sao giấu được mắt người trong kinh? Đệ muội thì có danh một phẩm phu nhân, nhưng chỉ khiến cho Cô nhi và Thuần nhi thêm phần thiệt thòi, nhất là Cô nhi, năm sau thi khoa cử, nếu bị Ngự sử biết được, dâng một bản tấu… nhẹ thì bị xóa tên, nặng thì còn có thể bị thu hồi phong tặng.”

Hứa Quỳnh đưa tay che miệng kinh ngạc nói: “Mẫu thân nói chẳng lẽ là chuyện vị tân trạng nguyên niên Càn Đạo bị thu hồi công danh vì bất hiếu sao?”

Thái phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: “Triều đình lấy hiếu làm gốc, các ngươi tuổi trẻ không hiểu mối họa này! Chỉ biết mưu cầu hư danh mà không hiểu rằng trong gia đình như chúng ta, mỗi bước đều phải cân nhắc cẩn trọng!”

Bà vừa xoa ngực, như thể bị tức đến phát đau: “Mau đi mời Quốc công gia vào đây, ta còn sống sờ sờ mà đã không coi bà già này ra gì, hằng ngày ăn uống vui chơi thì không nói, nay ngay cả phong tặng cũng xem như trò đùa để lấy lòng thê tử, tổ tiên truyền lại tước vị này, sớm muộn cũng hỏng trong tay hắn!”

Bà vừa nổi giận, Thịnh thị đành đứng dậy, im lặng không nói gì. Mẫu thân đứng lên, Hứa Cô, Hứa Thuần cùng hai nữ thứ Hứa Vy và Hứa Dung cũng đành phải đứng lên nghe trách, nhưng không ai dám lên tiếng. Hứa Thuần tuy biết rõ phụ thân mình hồ đồ lười biếng, nhưng việc gì cũng nghe lời tổ mẫu, nên không đến mức tự ý xin phong tặng cho mẫu thân. Thế nhưng y cũng biết rằng mỗi khi tổ mẫu trách phạt mẫu thân, nếu y lên tiếng biện bạch đôi lời, bà chỉ càng thêm tức giận, phạt mẫu thân càng nặng, nên chỉ có thể nhẫn nhịn xem rốt cuộc chiếu phong này là từ đâu mà đến.

Thái phu nhân vừa gọi người đi mời Trấn Quốc công thì Trấn Quốc công Hứa An Lâm vừa lúc bước vào. Hắn vừa tiễn Tô công công ra ngoài, về đến phủ đã nghe đám hạ nhân báo rằng Thái phu nhân đang nóng lòng tìm hắn.

Hắn vốn cũng có việc muốn nói, bèn vội vàng vào đại sảnh. Vừa thấy hắn, Thái phu nhân liền lớn tiếng quát: “Ta còn chưa chết! Ngươi đã giấu ta đi xin phong tặng?”

Hứa An Lâm ngẩn người: “Nhi tử không dám… Không phải nhi tử xin phong.”

Thái phu nhân ngạc nhiên: “Nếu không phải ngươi, thì là ai?”

Hứa An Lâm có vẻ tự đắc, nói: “Vừa rồi ta cũng thấy lạ, lúc tiễn Tô công công, thấy Tô công công rất hòa nhã, ta mới lén hỏi một câu. Tô công công nói đây là Hoàng thượng ban thưởng cho Thịnh thị vì dạy con có phương pháp.”

Thái phu nhân mừng thầm trong bụng, quay sang nhìn Hứa Cô: “Chẳng lẽ là Cô nhi nổi danh chăng?”

Hứa An Lâm vội lắc đầu: “Không phải không phải, là Thuần nhi. Nghe nói cậu ấy biết chuyện bộ Công thiếu tiền đóng thuyền, đã tự nguyện quyên mười vạn lượng bạc cho bộ Công. Hoàng thượng biết được, rất khen ngợi lòng trung nghĩa của Thuần nhi, vì thế mới ban phong tặng cho Thịnh thị.”

Cả phòng im lặng, mọi người đều nhìn về phía Hứa Thuần. Hứa Thuần nghe đến con số mười vạn lượng bạc, đầu óc cũng ngơ ngẩn, Hứa Quỳnh kinh ngạc thốt lên: “Thuần nhi có nhiều tiền vậy sao?”

Hứa An Lâm còn chưa kịp nhận ra, vẫn có chút chua chát nói: “Nhưng mà, ta phải nói, Thuần nhi tiêu xài hơi phóng khoáng quá rồi, trung thành thì trung thành, làm việc vì triều đình thì đúng, nhưng mười vạn lượng bạc! Đây là Hoàng thượng biết, nếu Hoàng thượng không biết thì sao? Lẽ nào chẳng phải quyên không rồi? Cũng chẳng bàn bạc với người nhà…”

Trong lòng Hứa Thuần đã rõ đó là vị công tử ngạo nghễ như hạc ấy đã thay y quyên tặng. Hắn vốn định chuộc thân cho y, nhưng y từ chối, lại vì y mà chuyển bạc quyên cho triều đình, đổi lấy phong tặng cho mẫu thân y… Trong lòng y dâng lên cảm giác ngọt ngào pha chút đắng cay… Hắn không xem trọng y, mười vạn lượng bạc nói bỏ là bỏ, nhưng lại vì y mà nghĩ đến mức này. ( hehe :)))

Thái phu nhân thấy y chỉ ngẩn ngơ, vẻ mặt thì âu yếm mắng: “Hóa ra là Thuần nhi lớn rồi, biết báo đáp triều đình? Chỉ là khi nghe ta trách mẫu thân ngươi, sao không nói gì? Khiến mẫu thân ngươi chịu oan uổng. Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc thế để quyên?”

Hứa Thuần lúc này mới bừng tỉnh, miễn cưỡng cười nói: “Bách thiện hiếu vi tiên, tổ mẫu dạy dỗ mẫu thân, làm con đương nhiên cũng có lỗi, nào dám nói câu gì? Vừa rồi con không nói, thực sự là vì không biết chiếu phong mẫu thân là do việc này, đúng là tình cờ mà thôi. Trước đây Liễu Thăng giới thiệu một vị huynh đài cho con quen biết. Vị huynh đài ấy phong thái cao ngạo, rất thanh cao, con muốn kết giao, nghe nói gần đây người ấy gặp khó khăn, cần một khoản bạc. Vừa lúc tiền của ngoại công từ tiền trang Hồng Xương vừa đến hạn, nên con đưa cho người ấy để giúp đỡ. Con không ngờ rằng, hóa ra người ấy làm việc cho triều đình đóng thuyền, ngẫu nhiên lại khiến mẫu thân có được phong tặng, đúng là hỷ sự.”

Hứa An Lâm vỗ tay: “Ngoại công thật sự quá nuông chiều con! Vị huynh đài của con xem ra là người làm việc cho triều đình đóng thuyền, không biết là con cái nhà nào, chúng ta nên kết giao, cảm tạ một chút.”

Hứa Thuần khựng lại, ấp úng nói: “Vị huynh đài ấy tính tình cao ngạo thanh cao… không thích xã giao…”

Hiếm khi Hứa Cô mở lời: “Phụ thân đừng vội. Mười vạn lượng bạc, vị cao nhân này không tham một văn, tất cả quyên cho triều đình, lại xin phong tặng cho mẫu thân để đáp tạ. Xem ra quả thực là người thanh cao. Nay vội vàng kết giao, e là quá nhiệt tình, có khi lại khiến người ấy không hài lòng, chẳng bằng tổ chức một buổi văn hội hoặc thơ hội, nhờ nhị đệ mời đến, từ từ kết giao là thỏa đáng nhất.”

Thái phu nhân gật đầu: “Đúng thế, chỉ nhìn việc Tô công công tỏ ra thân thiết, người này hẳn là người có quyền lực trong triều, không nên vồ vập, sợ chọc giận người ấy, chúng ta nên từ từ…”

Hứa An Lâm vốn luôn nghe lời Thái phu nhân, bèn đáp: “Được, vậy sau này hãy tính. Liễu Thăng lại có thể quen biết được người có thế lực như thế sao? Ta không ngờ, không ngờ đấy.”

Hứa Cô nói: “Chỉ e không phải là Liễu Thăng tự mình tìm, mà là có người biết nhị đệ có tiền, Liễu Thăng chẳng qua chỉ làm cầu nối thôi.”

Hứa An Lâm xoa xoa tay, liếc nhìn Thịnh thị mà nói: “Đúng vậy, mười vạn lượng… Ngoại công làm sao để nhiều tiền cho đứa nhỏ như thế…” Hắn quay sang nói với Hứa Thuần: “Thuần nhi đã có nhiều bạc như vậy, đúng lúc phụ thân gần đây xây dựng lại phủ đệ, có chút túng thiếu, không bằng chuyển cho phụ thân mấy vạn lượng…”

Hứa Thuần mỉm cười đáp: “Phụ thân đã mở lời, làm con sao dám từ chối, chỉ là trong tay con thật sự chỉ có chừng đó mười vạn lượng, là ngoại công dần dần cho qua những năm tháng, con không dùng nên tích lũy lại, sinh lãi thành ra số đó, vốn vì thấy vị huynh đài kia thanh cao mà giúp đỡ một lần… Nay có thể đổi được phong tặng cho mẫu thân, mười vạn lượng này cũng rất đáng giá, người khác có muốn tìm mối như thế cũng chưa chắc tìm được.”

Đáng giá cái gì chứ!

Tất cả mọi người lúc ấy nhìn vẻ ngây thơ không đếm xỉa gì của Hứa Thuần, trong lòng đều thầm mắng, mười vạn lượng bạc! Một chiếu phong tặng là xong! Phu nhân của Quốc công vốn nên có một phẩm phong tặng, không xin phong chẳng qua vì Hứa An Lâm kế thừa tước vị quá đột ngột, khi đó chưa thành hôn, về sau Thái phu nhân cố tình không thỉnh phong, chỉ cần xin là sẽ có, sớm muộn gì cũng đến!

Vậy mà bỏ ra đến mười vạn lượng bạc đổi lấy điều đó! Mười vạn lượng! Nếu biết tính toán, chỉ cần có dây mơ rễ má với Tô công công, có thể đổi lấy thêm nhiều ân huệ, nhiều lợi ích hơn!

Thái phu nhân lòng đầy tiếc nuối, lại trừng mắt nhìn Thịnh thị, chỉ cảm thấy quả thật là xuất thân thương nhân, dạy con cái cũng thiển cận như vậy!

Trong lòng bà xót xa vô cùng, nhưng bề ngoài vẫn phải nhẫn nhịn, cố nén đau lòng mà nói: “Thuần nhi cũng là có lòng hiếu thảo, đã có mối quan hệ tốt thế, phải giữ gìn, không để mất, có dịp thì dắt Cô nhi cùng theo, dù sao y sắp thi rồi, sau này làm quan, cũng là mối giao tình tốt…” Bà nhìn thấy Hứa Quỳnh mong mỏi nhìn mình, bèn bổ sung: “Còn phò mã nhà Hàn gia, đại tỷ của con cũng không phải người ngoài, con phải hiểu rằng, cả nhà chúng ta cùng chung hoạn nạn…”

Thái phu nhân nói dông dài một hồi, hiện rõ vẻ mệt mỏi, bèn bảo Thịnh thị đưa các tiểu bối ra ngoài, chỉ để Bạch thị ở lại hầu bà nằm xuống.

Thái phu nhân dựa vào chiếc gối lớn, mặt mày mệt mỏi: “Con cũng về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta thật sự quá sức rồi.”

Bạch thị nhìn sắc mặt Thái phu nhân, trong lòng có chút lo lắng: “Mẫu thân thật sự tin rằng Thuần nhi có thể tự ý quyết định chuyện như vậy sao? Mười vạn lượng bạc! Có nhà giàu nào để đứa nhỏ cầm nhiều bạc như thế?”

Thái phu nhân hờ hững đáp: “Nhà họ Thịnh quả thực nhiều tiền, thương nhân biển cả, nếu không thì ngươi nghĩ ta năm đó vì sao phải vất vả đến vậy cầu hôn cho lão nhị. Khi ấy… lão thái gia bị người hãm hại, hơn trăm vạn lượng bạc thiếu hụt không sao lấp đầy, nếu không phải ta ra chủ ý cho lão nhị cưới Thịnh thị về, giờ này đã sớm lụi bại rồi. Một cháu ngoại tương lai sẽ kế thừa tước vị, bên đó đương nhiên coi như bảo bối mà cưng chiều, mười vạn lượng có là gì. Ta nghe nói ngân trang của nhà họ Thịnh trong kinh thành, Thuần nhi luôn có thể dùng ngân phiếu để rút bạc, hưởng đãi ngộ như một công tử nhà đó.”

Bạch thị lòng thầm đố kỵ: “Thật là con mắt ta nông cạn, chỉ thấy tiếc nuối. Nếu biết có đường này, chẳng thà đổi lấy một điều gì đó khác, như giấy thông hành buôn muối của bộ Hộ, có thể bán đi được bạc, hoặc xin cho một chức vị nào đó tại bộ Công… Nhà lão nhị lại chỉ vì chiếu phong tặng mà tiêu tốn mười vạn lượng bạc…”

Thái phu nhân nói: “Phải nhìn xa một chút, nhà họ Thịnh vì tước vị này, còn có thể chi ra nhiều tiền hơn. Đây chắc chắn không phải ý của vợ lão nhị, đừng nói nàng ấy, mà đến chúng ta cũng không tìm nổi mối quan hệ tốt như vậy. Bỏ tiền có thể kết nối với người thân cận bên Hoàng thượng, đâu có dễ vậy. Hẳn như lời Cô nhi nói, không phải Thuần nhi may mắn mà gặp, mà có người nhằm vào tiền của y, nên mới dẫn mối. Có lẽ họ không tiện lấy không bạc, mới cho chiếu phong để biểu lộ chút tấm lòng, hẳn cũng muốn mở đường, đợi bước tiếp theo. Việc này cần phải nắm chắc, Thuần nhi vẫn còn ngây thơ, nhưng Cô nhi lại thấy rõ. Hãy kết giao dần dần.”

Bạch thị ngập ngừng một lúc: “Thế chuyện thừa tự thì sao…”

Thái phu nhân cau mày: “Ngươi vội cái gì, ta còn nắm trong tay đây. Ngươi cũng thấy rồi đấy, nhà họ Thịnh nhiều tiền vô kể. Gia đình thương nhân, luôn lấy lợi làm đầu, nếu không phải vì tước vị này, làm sao họ chịu chi ra bạc cho Quốc công phủ? Những năm qua các ngươi ăn mặc gì, chẳng phải đều từ nguồn đó mà đến sao. Nếu lúc này gấp gáp để Cô nhi làm con thừa tự của ngươi, chẳng phải phải chia gia tài sao? Phân chia rồi các ngươi lấy gì mà ăn? Cho dù Cô nhi có đỗ tiến sĩ, làm quan, thì cũng chỉ là một chức quan lục thất phẩm, phải rèn luyện bao nhiêu năm nữa. Không có danh phận mẫu thân con, thê tử lão nhị làm sao có thể chi bạc mà trợ giúp? Chuyện này cần phải tính toán kỹ, ngươi đừng gấp, có ta chủ trì.”

Editor: Chương sau công thụ gặp nhau lại rồi nha, yeyeyeye!!!!