Chuyển ngữ: HyeyangsẢn
h minh họa: cungtrangtca***
Khi đi, có rất nhiều người.
Sau khi về, Nghê Yến Quy đếm những người còn dư lại.
Nhan sắc của Triệu Khâm Thư không thể giữ được bao nhiêu bạn học nữ ở lại, chỉ còn lại bốn người. Chẳng trách chủ tịch câu lạc bộ tự nhủ: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lại trở thành câu lạc bộ hòa thượng.”
Một tay Nghê Yến Quy nghịch vỏ kẹo, vỏ kẹo được làm bằng nhựa, hơn nữa còn hơi nhăn nên phát ra âm thanh sột soạt nhỏ.
Triệu Khâm Thư kéo Trần Nhung sang, không biết đang to nhỏ chuyện gì.
Đa phần là Triệu Khâm Thư nói, còn Trần Nhung chỉ nghe.
Nghê Yến Quy nhìn hai người họ.
Triệu Khâm Thư miệng lưỡi dẻo quẹo, chắc Trần Nhung không biết từ chối nên mới bị Triệu Khâm Thư rủ rê lôi kéo.
“E hèm.” Mao Thành Hồng hắng giọng.
Nghê Yến Quy nhìn vào giữa lớp.
Lớp học rơi vào im lặng, các học viên ai nấy mồ hôi nhễ nhại, đang đợi huấn luyện viên lên tiếng.
Mao Thành Hồng nói: “Buổi học đầu tiên hôm nay, mọi người chạy mấy vòng rồi, phong độ không được tốt nên miễn lớp học lý thuyết, mọi người nghỉ ngơi đi. Buổi học hôm sau lại nói.”
“Dạ? Huấn luyện viên…” Những học viên chạy được, đương nhiên có lòng kiên trì, nay đột nhiên bị thông báo lãng phí một buổi học, ai nấy cũng thất vọng.
“Huấn luyện viên Mao.” Triệu Khâm Thư mỉm cười, nói: “Mọi người ai cũng vất vả đến đây học, dù không học lý thuyết thì cũng nên dạy học viên chút ít sơ cấp.”
Các học viên: “Đúng ạ, đúng ạ.”
Triệu Khâm Thư nháy mắt với Mao Thành Hồng: “Hay là, để các học viên có kinh nghiệm biểu diễn cho học viên mới xem?”
Vài nam sinh nói: “Đúng đúng, biểu diễn, những quán quân tán thủ trên TV kết hợp quyền cước trông rất đẹp trai.”
Tuy Mao Thành Hồng nghiêm túc nhưng tính cách mềm mỏng. Khi học viên đề nghị, anh ta cũng không phản đối: “Nếu mọi người muốn xem…vậy chủ tịch câu lạc bộ biểu diễn nhé?”
“Biểu diễn, biểu diễn nào.” Các học viên khi nãy còn bơ phờ, nay vỗ tay rất nhiệt liệt.
“Tôi đánh bừa hai cái nhé.” Ôn Văn, người giống như tên, không biết nói lời hung dữ. Anh ta cao to lực lưỡng, đứng ở giữa, cả phòng lớp học rộng rãi bỗng có cảm giác ngộp thở.
Trong góc có chồng vài viên gạch xốp.
Mao Thành Hồng nhặt lên, nói: “Biểu diễn bịt mắt đá gạch cho mọi người xem, được không?”
“Được ạ.” Ôn Văn cười.
Màn biểu diễn có tính giải trí, thích hợp cho người ngoài ngành xem giải trí.
Hai tay Mao Thành Hồng cầm hai đầu gạch xốp: “Động tác nguy hiểm, vui lòng không làm theo.”
Mọi người bật cười.
Ôn Văn đeo bịt mắt đen, hít một hơi sâu rồi hét lên: “Hey!”
Tuy trước mặt tối đen như mực, nhưng ở câu lạc bộ hai năm, Ôn Văn và Mao Thành Hồng đã có một sự ăn ý nhất định. Anh ta dùng chiêu đá thẳng, nhấc chân về trước rồi đá một cái thật mạnh.
Viên gạch xốp bay lên không trung, lật mấy vòng rồi rơi xuống.
Có một nam sinh vừa vỗ tay vừa hỏi: “Có phải sau này có thể đập vỡ đá đặt trên ngực không ạ?”
Mao Thành Hồng nói: “Đó là hạng mục biểu diễn của câu lạc bộ quyền anh.” Anh ta không nói dối. Mấy năm trước, câu lạc bộ quyền anh tổ chức một buổi biểu diễn tạp kỹ, ngoại trừ đập gạch đá, còn giẫm trứng gà. Nếu trường học không cấm nghịch lửa thì có lẽ còn có cả nhảy vòng lửa.
Mao Thành Hồng cảm thấy, hạng mục tạp kỹ đã sỉ nhục niềm tin của bộ môn đối kháng. Nhưng khán giả rất thích những tiết mục kia. Anh ta và Ôn Văn đã bàn bạc với nhau, cũng làm một cú “tung hỏa mù”.
Ôn Văn cởi bịt mắt ra, đập tay với Mao Thành Hồng rồi quay lại chỗ ngồi.
Mao Thành Hồng vung hai tay: “Trong số học viên mới, có ai từng tập tán thủ không?”
Không ai trả lời.
Nghê Yến Quy duỗi chân, tùy tiện dựa vào tường.
Vừa nãy cô thừa cơ ôm Trần Nhung, ôm tận mấy giây.
Eo của cậu rất nhỏ, còn chắc. Sờ vào không giống cảm nhận của da, mà giống như…kim loại?
Tóm lại, rất lạ.
Cô mở lòng bàn tay mình ra, vỏ kẹo nhựa đã bị cô vò nhàu.
Trần Nhung ngồi tên sàn phòng, cong chân trái, chân phải duỗi thẳng về phía trước.
Triệu Khâm Thư bỗng vỗ lên đầu gối trái của Trần Nhung, hai tay trượt từ đầu gối trái xuống dưới, hỏi: “Tối nay, cái chân này của cậu không giơ lên được à?”
Trần Nhung không trả lời.
Triệu Khâm Thư sờ chân trái của Trần Dung ba lần, sờ từ trên xuống dưới, sờ tới sờ lui rồi thở dài một tiếng. Triệu Khâm Thư lơ đãng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Nghê Yến Quy, cậu ta rụt tay lại, sờ mũi mình.
Bấy giờ, Nghê Yến Quy bỗng giơ tay: “Thầy ơi, em biết đá chân ạ.”
“Ồ?” Mao Thành Hồng quả thật bất ngờ: “Em từng học à?”
“Không học ạ.” Nghệ Yến Quy nói: “Nhưng trước đây em từng đá ạ.”
“Được.” Lúc này trong Mao Thành Hồng mới dâng lên niềm hân hoan khi làm huấn luyện viên. “Em có muốn thử không?”
“Vâng.” Nghê Yến Quy chống tay lên đầu gối, từ từ đứng dậy bước đến giữa phòng học.
Mao Thành Hồng thấy cô mặc quần sooc, đá chân không tiện, bèn nói: “Mặc như này sao tập tán thủ được? Em có quần dài không?”
Nghê Yến Quy lắc đầu: “Hôm nay không có ạ.”
Triệu Khâm Thư thở dài, nói với Ôn Văn: “Nếu huấn luyện viên Mao có bạn gái thì đúng là chuyện lạ có thật.” Cũng bởi vì Nghê Yến Quy mặc quần sooc nên có rất nhiều nam sinh xung quanh đợi cô nhấc chân đá, nào ngờ ảo tưởng tan vỡ.
Mao Thành Hồng nhìn Trần Nhung. “Em đưa quần của mình cho em ấy thay đi.” Anh ta cứ nghĩ Trần Nhung và Nghê Yến Quy là một cặp, người yêu mặc chung một cái quần cũng không phải chuyện gì to tát.
“Mặc quần cậu?” Triệu Khâm Thư thì thầm. “Quần qua xx của cậu, rồi lại qua yy của cô ấy. Thế chẳng phải là gián tiếp…”
Trần Nhung quay đầu nhìn.
“Tôi có nói gì đâu.” Triệu Khâm Thư ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trần Nhung nâng mắt, gặp phải ánh mắt Ôn Văn.
“Tôi chẳng tưởng tượng gì trong đầu cả.” Ôn Văn cũng ngẩng đầu nhìn trần nhà. “Không có, không có…”
Trần nhà của phòng học công nhận trắng thật.
*
Câu lạc bộ có bố trí phòng thay đồ nam và phòng thay đồ nữ.
Bên phòng thay đồ nam quá đông. Khi trời bóng bức, mồ hôi bốc mùi hôi rình, đến bản thân con trai cũng không chịu được.
Mấy năm gần đây, hiếm có học viên nữ nào đến. Dần dần, phòng thay đồ nữ cũng đã khóa cửa.
Sau này, một hôm nào đó, chữ “nữ” bị ai đó dùng một tờ giấy trắng dán đè lên, trên tờ giấy trắng là chữ “nam” được viết bằng bút dạ.
Câu lạc bộ hòa thượng có hai phòng thay quần áo nam là chuyện bình thường.
Nhưng năm nay khác rồi, hòa thượng cũng đã có mùa xuân. Khi Ôn Văn nhận được danh sách thành viên mới, đã quyết định mở lại phòng thay đồ nữ.
Hôm trước, anh ta mở cửa phòng thay đồ nữ, nhìn thấy một đôi tất đã từng là tất trắng, treo trên khung cửa sổ. Bụi bám trên tất đã hòa thành một thể với khung cửa sổ. Phỏng chừng treo ở đó từ trước kỳ nghỉ hè.
Anh ta hỏi mọi người.
Không ai nhận. Có lẽ chủ nhân của tất đã quên, hoặc không ai can đảm thừa nhận.
Ôn Văn dựng thẳng lại chiếc ghế đổ chổng ngược, hô hào mọi người: “Quét dọn nào, quét dọn nào!”
Mọi người lau dọn, quét tước, đều là những người tập võ, hễ vào việc là tay chân rất nhanh nhẹn. Chưa đến một lát sau, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tủ đựng đồ đã cũ lắm rồi, trục quay lỏng lẻo, vừa đóng lại cửa đã tự bật mở, còn vang tiếng “ken két”.
Ôn Văn đành phải lấy băng dính trong suốt dán chặt cửa tủ.
Anh ta đang tính mua một chiếc tủ mới, ai ngờ lại phát hiện khóa phòng cũng hư rồi. Anh ta cầm khóa cửa, còn chưa dùng lực thì ổ khóa đã bung ra.
Hôm ấy, Ôn Văn đã nộp đơn xin nhà trường một căn phòng thay đồ nữ mới. Đơn đã được nộp, nơi này tạm thời gác lại.
Anh ta cầm ổ khóa đi, vẫn chưa thay ổ khóa mới. Trên cửa để lộ một lỗ tròn nhỏ.
Tối nay là lớp học lý thuyết, học viên nữ không cần thay quần áo. Nào ngờ đâu buổi đầu tiên mà Nghê Yến Quy đã lên rồi.
Không còn cách nào khác, chỉ đành “không trâu bắt chó đi cày”. Trong phòng thay đồ nam toàn là đồ của con trai, chưa quét dọn sạch sẽ. Các bạn nữ đến căn phòng sạch sẽ đương nhiên sẽ tốt hơn.
“Thế thì.” Ôn Văn nói. “Em kéo cái ghế bên trong qua chặn cửa lại, che kín lỗ khóa này là được.”
Tòa nhà thực nghiệm này đã bị bỏ hoang từ lâu, ngoại trừ sinh hoạt câu lạc bộ thì không bạn học nào khác.
Ôn Văn còn nói: “Nếu gặp vấn đề, em chỉ cần hô một tiếng, tụi anh sẽ tới ngay. Yên tâm đi, ở đây là đất của câu lạc bộ tán thủ, đảm bảo an toàn.”
Nghê Yến Quy đồng ý: “Được ạ”.
Trần Nhung lấy một chiếc quần thể thao, ngại ngùng nói: “Quần tuy cũ, nhưng tớ đã giặt sạch và đem phơi khô dưới trời nắng rồi.”
Nghê Yến Quy mỉm cười: “Tớ biết.” Cô cầm chiếc quần thể thao. Quần 100% cotton, chất vải mềm, màu sắc còn rất mới, có lẽ chưa mặc nhiều lần.
Hành lang ngoài phòng thay đồ có ba chiếc đèn, một chiếc sáng, hai chiếc còn lại tắt ngấm. Ánh sáng mờ nhạt như sắc trăng ngoài cửa sổ.
Nghê Yến Quy ngẩng đầu hỏi: “Đèn cũng hư rồi sao?”
Chữ “cũng” này được dùng khá vi diệu, như thể chỗ nào ở câu lạc bộ này cũng “hư” cả.
Trần Nhung hơi ngượng ngùng: “Trường học đã tắt một số đèn rồi.”
“Ồ.” Nhận xét của Liễu Mộc Hi quả là đúng, câu lạc bộ này rất sa sút.
“Cậu đi thay đi.” Trần Nhung nói. “Nhớ phải đẩy ghế qua chặn cửa lại.”
Nghê Yến Quy nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn lâu ơi là lâu.
Đèn xung quanh dù có sáng hay không, cũng soi rõ cặp mắt quyến rũ say đắm lòng người. Trần Nhung cúi đầu xuống.
“Lẽ nào…” Cô cố ý trêu cậu. “Cậu sẽ nhìn trộm?”
Cậu vội ngẩng đầu, làm rõ: “Tớ sẽ không nhìn.”
Nghê Yến Quy cười. Thật sự, cô mới là kẻ khốn nạn nhìn trộm cậu.
Sau khi vào phòng, Nghê Yến Quy chuyển ghế, đẩy đến bên cửa, lưng ghế vừa hay che được chỗ trống trên khóa.
- Khi Ôn Văn kiểm tra, nói chung cũng không đủ cẩn thận. Ở đây có sơ hở.Người nào thật sự có ý đồ xấu, lại còn quen thuộc với phòng thay đồ này sẽ biết, nhìn trộm không cần thiết phải đi cửa chính, cửa số mới là vị trí tốt nhất.
Trong phòng thay đồ có quá nhiều thứ bị hỏng. Chẳng hạn như rèm cửa sổ, hai nút của thanh treo rèm bị hỏng, dù đã kéo sát vào tường, nhưng vì thiếu hai nút nên không thể dựa sát vào tường.
Trước đây chỉ toàn con trai thay quần áo ở đây, sẽ không có ai đứng bên ngoài, nhìn vào từ khe hở trên tấm rèm trong góc tường.
Tối nay, người trong phòng là Nghê Yến Quy xinh đẹp rạng ngời choáng ngợp tứ phương ở Hội nghị Toàn trường.
Với tên A, ảnh của Nghê Yến Quy bán được nhiều nhất, gã ta hời được một món tiền.
Gã cảm ơn cô.
Gã đi theo cô. Một người đẹp đứng sờ sờ trước mặt, gã sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngoài cửa sổ, bóng tối lan tràn.
Hôm nay tên A không mang theo máy ảnh chất lượng cao, chỉ có một chiếc điện thoại với tính năng chụp đêm cực đỉnh.
Khu dạy học của Đại học Gia Bắc được xây dựng ở giữa hồ, quảng trường lớn dẫn đến cổng trường phía Đông Nam và khu sinh hoạt phía Tây Nam. Bên ngoài khu vực dạy học được bao quanh bởi một hồ nước to, hành lang phía Đông và hành lang phía Tây của hồ nối với sân thể dục và thư viện. Ngoại trừ quảng trường ở trung tâm hồ và hành lang Đông, Tây, khu vực dạy học đều bị hồ nước bao quanh.
Bên ngoài phòng thay quần áo, lùm cỏ và bờ hồ liền nhau, có rất ít người đến đây.
Tên A khom người, chầm chậm bước đến gần.
Đèn trong căn phòng bật sáng, gã ta khấp khởi mừng thầm, lập tực bật chế độ chụp ảnh của điện thoại lên.
Đến gần cửa sổ, như đang thưởng thức món ngon, gã ta nuốt nước bọt trước, sau đó giơ tay, định đặt điện thoại vào trong khe rèm cửa sổ.
Giây tiếp theo, đầu gã lệch sang một bên.
Một bóng đen đấm mạnh vào mặt gã khiến khuôn mặt gã ta lệch nghiêng góc chín mươi độ.
Sau đó, gã bị bẻ cổ ngay lập tức, rồi bị đè vào bụi cỏ. Phần má trái dán chặt xuống mặt đất, cọ vào sỏi đá trên mặt đất.
Gã ta từng luyện tập, nhưng bây giờ gã phát hiện mình không thể giãy dụa.
Sức của bóng đen kia rất đáng sợ, ấn chặt xương hàm của gã.
Tên A bị buộc phải mở miệng, xương bị ngoại lực ép chặt khiến miệng không thể khép lại. Gã ta sực tỉnh từ trong cơn đau, âm thanh phát ra rất nhỏ, miệng động đậy muốn phát ra âm thanh to hơn, nhưng xương bị trật khiến gã ta không cách nào cầu cứu.
Hai tay gã ta vẫn đặt trên mặt đất, dù có cố gắng ra sao cũng không thể đứng dậy. Gã nắm chặt điện thoại di động.
Nút quay video đã được bật, dù gã không đánh lại bóng đen kia, cũng muốn biết bóng đen này là ai. Gã ta cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng gập khuỷu tay về phía trước, giơ điện thoại về hướng bóng đen kia.
Một gương mặt lướt qua màn hình.
Tên A không nhìn thấy, chỉ cảm thấy xương hàm của mình càng cứng đờ và đau đớn hơn. Quai hàm như bị ai đó cắt đứt, xương bị kẹt ở nơi nào đó, không thể cử động được.
Lúc này, bóng đen lần đến cổ gã ta. Ngón cái và ngón trỏ ngón giữa, mỗi bên kẹp một ngón.
Ngón tay của bóng đen rất ấm.
Nhưng cổ tên A chỉ toàn cơn ớn lạnh.
Bóng đen muốn gϊếŧ gã?
Tên A trợn tròn mắt, nhìn thấy bức tường bên ngoài tòa nhà thực nghiệm đã hòa vào màn đêm, tối đen như mực.
-Hết chương 8-