Editor: Siro
Beta: Anh Đào
Trần Nhung trao đổi với đồng đội thông qua máy bộ đàm một lúc. Không ai biết vị trí của Nghê Yến Quy.
Trái lại, nhắc đến cô gái có gương mặt bầu bĩnh nọ, mọi người đều tỏ vẻ cô ấy sẽ bị KO ngay lập tức.
Thái Dương nhắc nhở các bạn còn lại chú ý.
Triệu Khâm Thư chốt một câu: “Chú ý cũng vô ích, thực lực quá chênh lệch nhau.”
Có người hỏi thân phận thật sự của cô ấy.
Có một bạn nhớ ra: “Mặt bầu bĩnh, mắt to tròn, tóc bob. Đúng không?”
Thái Dương: “Đúng vậy, là cô ấy.”
Bạn kia nói: “Cô ấy tên Hà Tư Ly hay sao ấy, ngoại hình dễ thương, nhưng thật ra là một nữ sinh rất kiêu ngạo đấy nhé.”
Thái Dương: “Tóm lại mọi người coi chừng. Đừng bị mê muội bởi vẻ ngoài của bạn nữ đó!”
Trần Nhung ngắt liên lạc, có phần hoang mang. Thật không may, anh đi cả đoạn đường, mà không gặp được Nghê Yến Quy.
Lúc đang nghe ngóng xung quanh, anh bỗng nhiên nhận thấy trong bụi cỏ có động tĩnh. Anh nhẹ nhàng đi tới dưới tàng cây.
Tuy bụi cỏ cao nhưng khá thưa thớt. Trong đó có một bóng người đang nửa nằm sấp, chỉ cao bằng nửa ngọn cỏ, ước chừng hơn nửa thước.
Không tài nào xác định được ngoại hình của người đó, không biết là thù hay bạn, thậm chí anh còn không đoán được là nam hay nữ. Trần Nhung đứng đó vài giây, rồi buông bỏ phòng ngự, khom người và đi đến chỗ người kia.
Người đó vô cùng cảnh giác, đột nhiên gạt cỏ ra.
Hai người cùng nấp trong bụi cỏ. Trần Nhung không thể ngồi chồm hổm ở bụi cỏ chỉ còn cao nửa thước, đối phương chiếm thế thượng phong. Bụi cỏ lay động dữ dội. Người đó đang bắn, nhưng Trần Nhung không nhận được tín hiệu trúng đạn.
Trần Nhung tiếp tục tiến tới trước và thấy được bóng dáng kia.
Là một cô gái, nhưng không phải Nghê Yến Quy anh muốn tìm.
Cô gái đứng thẳng. Thân trên lộ ra khoảng nửa thước.
Sau đó, anh thấy rõ hình dáng của cô ấy. Tóc ngắn, gương mặt bầu bĩnh. Từ những đặc điểm này, có lẽ cô ấy là Hà Tư Ly mà mọi người đã thảo luận trước đó.
Động tác nhanh vô cùng, cô ấy đang giơ súng chĩa vào anh. Cùng lúc đó, cô ấy cũng nhìn thấy họng súng của Trần Nhung đang hướng về phía mình.
Vào lúc này, vấn đề chỉ là ai nhanh tay hơn mà thôi. Cô ấy không lập tức nổ súng.
Trần Nhung cũng không. Cuối cùng, anh đã hiểu rõ tại sao cô ấy chỉ cao nửa thước rồi. Vì cô ấy bị lọt thỏm vào trong bụi cỏ. Bên dưới có thể là hố đất hoặc là bùn lầy.
Rừng rộng tới vài cây số, dù có lưới sắt rào chắn nhưng vẫn không thể tránh khỏi nguy hiểm. Anh tiếp tục đi tới để tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hà Tư Ly nhanh chóng kéo cò súng.
Anh nghiêng người thật mau lẹ, hỏi: “Bạn gì ơi, cậu gặp chuyện gì phải không?”
“Trên chiến trường không có bạn bè.” Giọng cô ấy rất trong và sáng, vô cùng có sức xuyên thấu.
Lục tìm trong trí nhớ, anh chắc chắn mình chưa từng nghe giọng nói này. Hai người cũng không quen biết nhau.
Cô ấy một tay cầm súng, tay kia dường như đang chống đỡ cái gì đó.
Trần Nhung nằm khoảng ba giây trong bụi cỏ, sau đó anh ngẫm nghĩ. Từ khi anh xuất hiện đến giờ, phần thân dưới của Hà Tư Ly chưa từng cử động. Vì vậy, chắc hẳn chân cô ấy đã có chuyện gì rồi.
Anh đứng lên.
Đúng như Thái Dương nói, Hà Tư Ly lập tức nổ súng.
Bắn trúng. Trái lại, cô ấy kinh ngạc: “Cậu đứng lên làm gì?” Nếu anh vẫn nằm trong bụi cỏ, bảo đảm cô ấy không thể bắn trúng, bởi cô bị hạn chế hành động.
Trần Nhung mỉm cười: “Bây giờ mình là thương binh rồi. Bạn à, cậu có cần giúp đỡ không?”
Cô ấy nhìn anh một cách ngờ vực.
Anh chỉ vào máy bộ đàm của mình: “Trời tối rồi. Dù mình muốn trả thù cũng hết cách, mình không ăn gian được đâu.” Anh đi đến trước mặt cô ấy.
Chỗ Hà Tư Ly đứng có một hố to với đường kính một mét rưỡi, không quá sâu. Cô ấy không đứng trong hố, mà chỉ nửa ngồi. Chân trái bị lún vào một cái khe nhỏ trên thành hố, mắt cá chân bị khe nhỏ đó siết chặt lấy. Cô ấy mang giày và vớ, nhưng do bị đá cọ xát, Trần Nhung đoán có lẽ chân cô ấy đã bị thương.
Từ đầu đến cuối, Hà Tư Ly không hề than đau, thậm chí ban nãy khi thấy anh, cô ấy cũng không kêu cứu, mà luôn giữ vững nhiệm vụ trên chiến trường.
Trần Nhung không khỏi thay đổi cách nhìn: “Mình đi tìm thứ gì đó để đập cái khe này ra.” Thật ra, cây súng laser trên tay có thể dùng để đập được, nhưng nếu làm vậy thì huấn luyện viên sẽ hộc máu mất.
Hà Tư Ly gọi anh lại: “Xin lỗi cậu, mình đã bắn chết cậu.”
“Cậu chỉ chấp hành mệnh lệnh trên chiến trường thôi mà.” Trần Nhung đi vào rừng, lượm một hòn đá.
Hà Tư Ly nhìn hòn đá đó. Nó khá lớn và bén nhọn. Cô ấy mở to mắt: “Cậu và mình không cùng phe mà.”
Trần Nhung bước vào trong hố: “Ra khỏi khu này thì mình và cậu là bạn.” Anh dùng hòn đá đập vào miệng hố. Cấu tạo và tính chất của đất khá cứng, không biết cô ấy giẫm vào bằng cách nào nữa. Tuy nhiên, nếu vào được, vậy có thể theo góc đó xoay chân rút ra. Anh đập vài cái, rơi ra mấy cục đá vụn.
Anh dùng một hòn đá cạy bên trên. Anh không dám mạnh tay, sợ sẽ làm chân cô ấy bị thương.
Hà Tư Ly nhìn anh. Cô ấy ngẫm nghĩ mình chưa từng gặp người này, nhưng cô bỗng nhớ ra anh là một người học siêu giỏi trong trường, tuy vậy cô lại quên mất anh tên gì. Anh trông rất khôi ngô, gò má như được chạm khắc, bốn cao ba thấp, là tỉ lệ mà giáo viên mỹ thuật thích nhất. Là một người tốt.
Đột nhiên “rốp”, khe nhỏ nứt ra thêm năm centimet.
Trần Nhung dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, nói: “Cậu thử xem, có thể cong chân lại rồi rút ra được không.”
Chân Hà Tư Ly hơi tê rần. Cô ấy nhẹ nhàng cử động mắt cá chân, ngón chân bị kẹt bên trong đã lách được ra ngoài. Cô ấy nhấc chân ra, nhưng không đúng với góc độ lúc cô ấy bị vướng vào nên mu bàn chân bị kẹt lại.
Anh lại nạy miệng hố.
Sau vài lần thử, cuối cùng cô ấy cũng có thể rút chân ra. Một ít máu rỉ ra và thấm vào chiếc vớ trắng.
Trần Nhung hỏi: “Nhóm hậu cần của cậu đâu rồi?”
“Chúng mình lạc nhau rồi.” Thật ra không phải vậy, do tự cô ấy độc lai độc vãng thôi.
“Mình tìm lính hậu cần đến giúp cậu nhé. Họ có hòm thuốc, cậu phải xử lý vết thương này trước đi đã.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Hà Tư Ly đứng lên, kiễng chân: “Mình không thích thiếu nợ người khác.”
Trần Nhung mỉm cười: “Đây chỉ là sự giúp đỡ giữa bạn bè với nhau thôi.”
Cô ấy cầm súng lên. Tuy nhiên, lần này, họng súng nhắm vào chính cô ấy: “Cậu bị bắn chết chỉ vì cậu có lòng thương cảm, mình trả lại tấm lòng này cho cậu nhé.” Cô ấy bắn vào mình.
*
Thời gian thừa lại của trận chiến không còn nhiều lắm. Trần Nhung không biết nên tìm Nghê Yến Quy ở đâu, bởi vậy anh đành phải tha thẩn trong rừng cây.
Các học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba tán gẫu. Thay vào đó, những bạn đang liều mạng tại chiến trường chợt trở thành kẻ ngoại tộc.
Trần Nhung tắt máy bộ đàm, cách xa nhóm người.
Cùng lúc ấy, anh cảm nhận được có ai đó đang đi theo mình. Thiết bị của anh đã mất hiệu lực, và anh trở thành một người không còn giá trị trong nhiệm vụ lần này. Anh đột nhiên thay đổi hướng đi, đến nơi vắng vẻ hơn.
Trong sự tĩnh lặng có tiếng người xen lẫn tiếng súng nổ.
Đi được một đoạn, xung quanh toàn là rừng cây xanh um. Anh dừng lại, đột ngột quay đầu.
Người lén lút theo dõi đằng sau anh lập tức dừng bước.
“Tình cờ quá.” Anh biết là cô.
Nghê Yến Quy vội đứng thẳng. Cô tình cờ nhìn thấy anh, không ngờ hai người lại đang ở cùng một trận đấu đối kháng. Hình bóng anh vừa lướt qua khu rừng thì cô đã mau chóng đuổi theo. Anh mặc áo vàng, vả lại đèn cũng bị tắt rồi. Cô không bất ngờ rằng nếu anh chàng mọt sách ngốc nghếch này sẽ luôn là mục tiêu đầu tiên của người khác khi đi đến bất cứ đâu.
Cô cảm thấy như thể hai người đã lâu không gặp. Anh đen hơn so với lần cuối cùng cô gặp anh, đương nhiên anh điển trai và khôi ngô hơn.
“Tình cờ nhỉ.” Cô tò mò hỏi: “Không phải cậu là thủ lĩnh sơn trại sao? Sao lại đi ra đây?” Cô nghĩ chỉ có kiểu đội viên thích tấn công như Chu Phong Vũ mới đi du kích khắp nơi.
Trần Nhung bất đắc dĩ nói: “Kế hoạch tác chiến của đội bọn mình là đi lung tung thông đường mà. Mình không biết phải đi đâu nên đi đây đó chút thôi. Nếu là trước kia, mình sẽ không dám vào núi lớn đâu. Nhưng ở đây là căn cứ, mình chỉ muốn thưởng thức phong cảnh rừng núi thôi. Nếu không, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, không biết đến bao giờ mình mới cảm nhận được thiên nhiên nữa đây.”
Cô cười bước lên, hàm răng trắng sáng. “Huấn luyện ổn không? Có vất vả lắm không vậy?”
“Những bài huấn luyện của huấn luyện viên Mao đã nâng cao phẩm chất cá nhân của mình, mình cảm thấy mười ngày huấn luyện này cũng ổn.” Trần Nhung xé áo ba lỗ của mình xuống: “Đúng là thua hơi thảm.”
“Liên quan gì đâu, mọi người chỉ chơi vui thôi. Cậu không thấy mấy bạn “cúp cua” kia à. Mọi người đang ngồi trên cỏ ba hoa chích chòe trông hệt như thắng trận rồi ấy.”
Anh nhìn thấy đèn trên áo ba lỗ của cô đang sáng. “May mà cậu không bị bắn chết.”
Cô không ngại nữ mạnh nam yếu, nhưng nếu cô quá dũng mãnh, anh sẽ tự ti mất. Cô nói: “Ồ, thật ra mình không ra ngoài, cứ trốn ở đây miết thôi.”
Trần Nhung kinh ngạc hỏi: “Cậu trốn à?”
“Ừ. Mình là đội hậu cần, trước cuộc tấn công quá hỗn loạn, bọn mình phải theo ra chiến trường gϊếŧ địch luôn. Nghe nói, đội vàng có một nhân vật rất lợi hại, khiêu chiến với bọn mình trên mọi mặt trận luôn. Đội hậu cần cũng không an toàn, nhiều bạn bị hy sinh lắm. Mình không đánh lại họ, với lại sợ mình thành gánh nặng nên đành phải trốn ở đây đó.” Cô bịa ra lý do, nói mình là gánh nặng. Cô thỉnh thoảng cau mày, rồi cắn môi, dùng những cử chỉ nhỏ để bù thêm vào phần thiếu sót trong ngôn từ.
Trần Nhung đồng ý với cô, gật đầu: “Đội của bọn mình có người trong câu lạc bộ boxing, chính là cô gái đã đoạt giải mà huấn luyện viên Mao nói. Chiến tích huy hoàng.”
“Mình ghi nhớ những gì cậu từng nói, không theo gây hấn với họ. Nhưng nếu mình gặp phải cô ấy, nhất định sẽ bị bắn chết cho coi.” Cô tạm ngừng: “Không phải mình bất tài đâu, mà tại… mình sợ cảnh mưa bom bão đạn đó.”
“Không sao.” Trần Nhung an ủi cô: “Ở đây rất an toàn, cậu sẽ an toàn đến cuối cùng mà.”
“Hai ngày trước, lúc vừa bắt đầu huấn luyện bắn súng ấy, mình sợ muốn chết luôn.” Nghê Yến Quy vuốt ngực: “Phát súng đầu tiên mình bắn không trúng bia. May mà huấn luyện viên nói không tính vào học phần, không thì thành tích huấn luyện quân sự của mình sẽ không đủ điểm. Mình bắn cao lắm được bảy điểm à.”
Trần Nhung nhìn cô. Cô không trang điểm trong lúc huấn luyện quân sự. Cô ngước mặt lên làm lộ ra đôi mắt hẹp dài. Lúc nói dối, đồng tử cứ láo liên trông vô cùng sinh động. Đúng là con tiểu yêu tinh trong núi mà. “Trước khi đến, mình cũng lo lắng thành tích huấn luyện quân sự lắm. Vậy nên, mình đã bỏ công đi hỏi vài đàn anh khóa trên. Họ nói không rớt huấn luyện quân sự được đâu. Bốn bỏ năm lên, huấn luyện viên nhất định sẽ cho sáu mươi điểm.”
“Vậy thì tốt quá.” Mắt Nghê Yến Quy rưng rưng: “Chúng ta cùng ở đây chờ chiến tranh kết thúc nha, được không?”
“Được, vậy mình sẽ ở cùng với cậu.”
Đúng lúc ấy, bộ đàm đột nhiên vang lên.
Lâm Tu cắn răng nghiến lợi: “Cậu chạy đâu rồi?”
Nghê Yến Quy hoảng hồn, sợ Lâm Tu tiết lộ điều gì đó, cô bèn lập tức ngắt máy. Cô nói: “Chẳng hiểu sao, bạn nào lên kênh cũng hung dữ hết á.”
Người giải thích là Trần Nhung: “Hiếm khi đánh thực chiến kiểu này nên chắc mọi người sung sức hơn hẳn.”
Cô thở dài: “Vừa tiếp xúc với máy bộ đàm là tai mình ù đi. Mình là người yêu hòa bình mà.”
Trần Nhung phụ họa: “Mình cũng vậy.”
“Nghe thấy tiếng súng là mình cực kỳ sợ luôn.”
“Mình cũng vậy.”
Vừa dứt lời, nơi xa lại vang lên tiếng “đoàng đoàng đoàng đoàng”.
Nghê Yến Quy co người, hai tay bịt tai, khẽ hô lên: “Trời ơi, đáng sợ quá.”
“Đoàng”, lại thêm một tiếng nữa.
Cô thừa cơ dựa vào anh, cúi đầu, rụt cổ.
Trần Nhung giơ tay che tai cô: “Không nghe sẽ không sợ nè.”
Cô ngẩng đầu. Anh đen hơn cô đôi chút, nước da làm giảm bớt sức sống của anh, nhưng anh vẫn dịu dàng như mọi lần. Cô không kiềm lòng được, gọi anh: “Trần Nhung.”
“Ừ.”
Cô tỏ vẻ đáng thương: “Cậu sẽ không cảm thấy mình quá nhát gan, quá yếu đuối chứ?”
Anh cười lắc đầu: “Không đâu.”
“Nhưng mà... Mình nghĩ con gái phải dũng cảm một chút, thế mới đáng yêu.”
“Cậu rất đáng yêu mà.”
“Thật hả?”
Anh trịnh trọng đáp: “Thật.”
Cô ngước mắt, khiến vẻ quyến rũ hiện ra: “Vậy có phải mình rất lương thiện không?”
Trần Nhung nghe ra ẩn ý trong lời cô, bèn im lặng hồi lâu.
Cô thúc giục: “Sao cậu không trả lời? Mình rất hạnh phúc khi giúp đỡ người khác đó.”
“Ừ.” Anh kề sát vào tai cô, thả lỏng bàn tay: “Rất lương thiện và đáng yêu.”
Cùng lúc đó, tiếng súng giao chiến và tiếng hò hét vang lên. Không sao cả, cô chỉ xem những thứ đó là tiếng pháo kỷ niệm cho khung cảnh giữa cô và Trần Nhung thôi.
Anh nói: “Mình rất thích.”
- -----oOo------