Phượng Thiển ngủ mơ màng, trong buổi sáng mùa đông, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cảnh trong mơ, một thanh trường kiếm không ngừng tới gần nàng, cuối cùng "Thứ" một tiếng đâm vào ngực nàng, máu rơi đầy đất.
Lại là giấc mơ kia!
Lại là ác mộng lúc nàng ở cung Dao Hoa!
Trong khi giãy chết, rõ ràng nàng đã mất trí nhớ, rõ ràng không thấy rõ khuôn mặt thích khách trong mộng, thậm chí ngay cả đối phương là nam hay là nữ cũng không biết, lại cố tình cảm thấy đó là một người quen biết với nàng.
Người quen, người quen!
Trực giác chết tiệt này, bảo về sau nàng phải đối mặt với người quen như thế nào? Chẳng lẽ cả ngày phải lo âu có phải mình không cẩn thận sẽ bị người đâm một kiếm hay không?
Phượng Thiển che trái tim, tỏ vẻ thật buồn bực, thật ưu sầu.
Cho đến lúc xuống lầu dùng đồ ăn sáng, sắc mặt nàng còn có chút trắng bệch, thần sắc cũng mang theo vài phần mờ mịt sợ sệt.
Quân Mặc Ảnh nhìn nàng một cái, nàng lại hoàn toàn không nhận thấy được, ngay cả thần sắc ái muội trên mặt mấy người khác cũng bị nàng bỏ qua, hốt hoảng đi đến bàn ăn, ngồi xuống.
Sắc mặt Hi phi xanh tím, trong lòng tức giận đến phát run, nhưng trước mặt Quân Mặc Ảnh lại không phát tác được, cả người đều muốn nổ tung.
Dáng vẻ này, dáng vẻ này!
Rõ ràng chính là túng dục quá độ!
Lại nhìn thần sắc Đoan vương, cười tươi hơn cả hoa. Cho dù là Ảnh Nguyệt và Lý Đức Thông cũng tỏ vẻ hiểu rõ, rõ ràng người người đều biết, như vậy trong mắt một phi tử của hắn thì như thế nào?
Phượng Thiển, ngươi khinh người quá đáng!
Một khi đã như vậy, đừng trách bản cung ra tay vô tình!
Phượng Thiển giơ cái bánh bao cắn mấy miếng, muốn mượn ăn gì đó làm tan tích tụ trong lòng, nhưng cắn liền vài miếng, suýt nữa bị hóc, tích tụ trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.Quân Mặc Ảnh trách cứ nhìn nàng một cái, khi nào thì sửa dáng vẻ gấp gáp này vậy?
Một bên vỗ phía sau lưng nàng, một bên nhận nước Lý Đức Thông rót, vốn định trực tiếp đút nàng uống, nhưng dù sao cũng là ban ngày, chỉ có thể nhét vào tay nàng.
Phượng Thiển lại uống mấy ngụm nước, lúc này mới tốt hơn chút. Sắc mặt đỏ bừng, trong ánh mắt còn ngập nước, nhưng thật ra rốt cục cũng vứt được không thoải mái vừa rồi ra sau đầu.
Quân Hàn Tiêu nhìn hoàng huynh thân thiết với nàng như vậy, trong lòng buồn cười.
Cuối cùng, hoàng huynh cũng vui vẻ, vậy ngày hôm nay của hắn cũng sẽ không khổ sở như hom trước.
Ho khan một tiếng, hắn chế nhạo nói: “Tam đệ, không có ai dành ăn với ngươi, ăn gấp như vậy làm gì?"
Phượng Thiển trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta nôn nóng, điểm này, nhị ca làm ca ca còn không rõ sao?"
Không hổ là huynh đệ Quân Mặc Ảnh, ngay cả lời cười nhạo người cũng giống nhau!
Tầm mắt dừng ở chiếc đũa đang gắp bánh như ý của Quân Hàn Tiêu, Phượng Thiển nhíu mày, cười cười: "Bất quá nìn nhị ca nhàn hạ thoải mái trêu chọc đệ như vậy, hiển nhiên là đã ăn no, đúng không?"
Chiếc đũa trong tay người nào đó dừng một chút.
Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ, vật nhỏ này, quả nhiên là lúc nào cũng không thể sống yên ổn. Một giây trước còn hốt hoảng, không để ý cái gì, một giây sau có thể nhe răng trợn mắt trêu chọc ngươi.
Dùng xong bữa, đoàn người chuẩn bị xuất phát.
Lập tức Phượng Thiển chạy lên lầu lấy chuông gió bảo bối của nàng, tuy nói không phải vật phẩm quý trọng gì, nhưng đây là thứ nàng thích từ đáy lòng. Hơn nữa, là dùng tiền mua toàn bộ sạp trống bỏi đổi lấy!
Lý Đức Thông sửa sang lại quần áo mọi người, dẫn đầu ra khách sạn, nói hai câu với ám vệ ở cửa, không biết lấy cái gì từ trong tay đối phương, liền chạy chậm đến trước mặt Quân Mặc Ảnh: “Gia, ngài muốn mua gì sao."
"Ừ." Quân Mặc Ảnh gật đầu, xoay người: "Đưa cho tam đệ đi."
Lúc này Phượng Thiển vừa đi tới, nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Cái gì vậy?"